Mở đầu ( 1 )
Khi có người đưa cho tôi chiếc thẻ phòng VIP tống thống của khách sạn Quốc tế , dường như tôi không dám tin vào điều đó . Tôi chỉ có ý định tới để hỏi về cáo trạng , cứu vị hôn phu của tôi đang bị cách ly thẩm tra . Một việc quang minh chính đại như vậy , sao lại diễn ra ở nơi mờ ám như phòng tổng thống ?
Nhưng nghĩ đến việc Ấn Chung Thiên bặt vô âm tín không biết đang phải chịu cực khổ như thế nào , rồi lời nhắc nhở rất thịnh trọng của người môi giới : " Chuyện thành hay không chỉ cần xem anh ta có giúp chịu cô không thôi . Đây là cơ hội duy nhất của cô. " , và nhan sắc không đáng nhắc đến của mình , tôi không còn cảm thấy do dự nữa , lập tức thay một bộ trang phục màu xanh , trang điểm qua quýt để che bớt vẻ tiều tụy , vội vã đến nơi hẹn.
Đặt chân lên nền đá hoa , bước tới trước của phòng số 2319 , tôi sửa sang lại những tư liệu trong chiếc cặp tài liệu , để chắc chắn rằng những thứ cần mang đều đã mang đủ , rồi hít một hơi thật sâu , đưa thẻ lên nhập mật mã vào phòng . Cánh cửa phòng tự động mở ra , tôi cố bước thật khẽ , đi vào bên trong .
Căn phòng toát lên vẻ xa hoa và yên tĩnh , chiếc rèm cửa khép kín , không để lọt một chút ánh sáng . Bên cửa sổ là bóng người cao lớn chìm trong bóng tối , cái kiểu đứng thẳng ấy là của quân nhân , ngạo nghễ và hiên ngang .
Tôi đóng cửa lại , bước về phía trước hai bước .
" Chào ông ! "
Tôi lờ mờ nhận ra người ấy thoáng giật mình , sau đó từ từ quay người lại . Khi nhìn thấy khuôn mặt với vẻ đẹp lạnh lùng ấy , tôi giật mình , vội lùi về sau , lưng dựa vào cánh cửa , đôi chân dường như không đứng vững được nữa .
Diệp... Chính... Thần !
Vì sao lại là anh ? Người đàn ông tôi nghĩ rằng sẽ không bao giờ gặp lại , lại xuất hiện đúng lúc tôi đang cần đến sự giúp đỡ , đây là điều may mắn hay rủi ro ?
Không , không phải là điều may mắn . Gã cầm thú này từ trước tới nay chưa bao giờ mang lại cho tôi điều tốt đẹp . Anh chỉ mang tới cho tôi hết tai họa này đến tại họa khác .
Diệp Chính Thần đi về phía tôi , giống như con sói hoang tiến về phía con mồi . Anh cứ tiến thêm một bước là hơi thở của tôi thêm dồn dập , cho đến khi tôi sắp ngạt thở thì anh dừng lại , cách tôi có một bước chân , đứng yên lặng .
" Cô bé ... "
Lại là tiếng gọi thường nghe thấy trong những cơn ác mộng . Tôi bịt chặt tai , quay người định bỏ chạy nhưng Diệp Chính Thần đã nhanh tay đóng chặt cửa phòng .
" Cô bé , chúng ta nói chuyện nhé ... "
" Tôi không có điều gì để nói với anh ! "
" Nhưng anh thì có , anh ... "
" Anh thôi đi , dù anh có nói gì , tôi cũng sẽ không tin ! "
Tôi đẩy mạnh anh ra , định mở chốt cửa thì nghe thấy giọng nói rất bình thản của anh : " Em không định cứu vị hôn phu của mình sao ? "
Nghe câu nói ấy , tôi đứng im như bị điểm huyệt . Nếu không phải vì lời nhắc nhở ấy thì có lẽ tôi đã quên mất mục đích của chuyến đi này .
" Anh có thể cứu được anh ấy ? " . Tôi cố kìm nén cơn hoảng hốt , quay người lại , giống như sắp chết đuối vớ được cọng rơm , biết rõ là không có tác dụng nhưng vẫn không muốn từ bỏ niềm hy vọng cuối cùng .
Anh cầm chiếc điều khiển trên bàn lên , chĩa về phía tấm màn hình tinh thể lỏng treo trên tường , nhấn một nút rồi tiếp tục nhấn nút mở . Trên màn hình lập tức hiện lên khuôn mặt của Ấn Chung Thiên . Anh đang ngồi trong một căn phòng chặt hẹp , hai bàn tay đan vào nhau , đặt trên bàn , hai mắt đỏ mọng , trông rất mệt mỏi và tiền tụy .
" Tôi muốn uống nước ... " . Giọng nói khàn đặc phát ra từ đôi môi khô nứt của anh chứa đựng vẻ van nài .
Một giọng nói nghiêm nghị vang lên : " Nói hết những điều anh biết thì sẽ được ra khỏi đây "
" Tôi ... "
Những hình ảnh trên màn hình dừng lại .Vẻ mặt cuối cùng của Ấn Chung Thiên lưu lại mãi trên đó . Anh luồn hai bàn tay vào tóc , vẻ mặt hoảng sợ và mâu thuẫn như đang cầu xin tôi cứu anh .
Đây là người đàn ông cách đây không lâu đã cầm chiếc nhẫn kim cương và nói rằng sẽ ở bên tôi suốt đời ư ? . Mới mấy ngày chưa gặp mà đã trở lên vô cùng tiều tụy . Bất giác tôi đưa ngón tay đeo nhẫn lên môi , cắn cho tới khi rớm máu . Nghe nói ở ngón tay ấy có một sợi dây thần kinh chạy đến tim nên rất đau nhưng tôi không hề cảm thấy thế , mà cứ nhìn vào đôi mắt như hai chiếc hố sâu của Ấn Chung Thiên . Tôi biết anh đang chờ tôi giúp anh thoát khỏi nỗi giày vò , đau khổ , thế mà tôi lại chẳng có cách nào .
Diệp Chính Thần túm lấy cổ tay tôi , kéo ngón tay bị tôi cắn đến tứa máu . Anh nhìn những vết răng màu đỏ trên ngón tay tôi , rồi lại nhìn viên kim cương lấp lánh , khẽ nhếch mép : " Bây giờ thì có chuyện để nói với anh rồi , đúng không ? "
" Anh ấy bị người khác hãm hại , anh ấy chỉ là một thư ký quèn , là Phó thị trưởng Lưu ... "
" Có bị người khác hãm hại hay không , không thể cứ nghe lời em là được , cũng không phải anh nói là được , tổ chuyên án cần có bằng chứng ... " Diệp Chính Thần không nói tiếp , nhưng tôi hiểu ý anh .
" Anh muốn tôi làm gì ? "
" Em biết là anh muốn điều gì nhất rồi còn gì ? "
Anh cười . Tôi không sao chịu đựng được nụ cười ấy , chỉ thấy cơn thèm muốn rực lên như nham thạch của anh .
Tôi giữ chặt chiếc nhẫn trên tay : " Tôi sắp kết hôn rồi ... "
" Em là của anh . " Anh ngắt lời tôi , giống như đang nói về một sự thật không cần tranh cãi . Anh không hề thay đổi chút nào , muốn có gì là phải giành lấy bằng được , còn tôi thì đã mất quyền lựa chọn .
" Anh thực sự cứu được anh ấy ? "
" Ngoài anh ra , không ai có thể cứu được anh ta . "
Nhìn lại một lần nữa hình ảnh dừng trên màn hình , tôi chợt nhớ đến lời của luật sư : " Xét xử xong , Ấn Chung Thiên không bị xử tử hình thì cũng tù chung thân . So với sự sống thì sự nhục nhã chẳng đáng gì . "
Tôi đưa tay cởi khuy áo trên cổ :" Chỉ lần này thôi . "
Anh túm lấy tay tôi , ngăn tôi lại : " Anh muốn em trở về bên anh . "
" Không thể được . "
" Nếu anh cứ muốn như vậy ? "
" Đừng hòng ! " Tôi kiên quyết không nhượng bộ . Tôi quá hiểu Diệp Chính Thần . Nếu tôi nhượng bộ , chắc chắn sẽ bị anh dồn đến đường cùng . " Nếu buộc tôi phải trở về bên anh thì tôi thà chết cùng Chung Thiên . "
Tôi quay người bước đi , tỏ ra rất dứt khoát . Nhưng đúng lúc tôi kéo cửa ra , định nhấc chân lên thì Diệp Chính Thần nói :" Chờ chút . " Bàn tay tôi hơi run , tay nắm cửa từ từ rời khỏi lòng bàn tay , cánh cửa màu thẫm từ từ khép lại .
" Được , anh đồng ý . " Cuối cùng thì anh cũng nhượng bộ . Tôi bỗng cảm thấy căn phòng VIP xa hoa này chẳng khác gì một chiếc lồng vàng , nhốt tôi và một tên cầm thú lại với nhau , điều duy nhất tôi có thể làm lúc này là lùi dần về phía sau để cánh cửa lồng tự động đóng lại , bắt đầu cho một việt làm xấu xa .
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip