[Qi Guan Yan / Qi Xiang] Thông báo săn gấu

Tác giả: https://nonsensility.lofter.com/ 

[Qi Guan Yan / Qi Xiang] Thông báo săn gấu

* Rất ngây thơ và rất ngớ ngẩn, hãy cùng xem

Trên thực tế, Mã Gia Kỳ và Nghiêm Hạo Tường cũng đã từng cãi nhau.

Cãi nhau là chuyện bình thường, người yêu nhau thì cãi nhau lại càng bình thường, sở dĩ tôi phải một mình ra tay là vì cuộc sống của hai người này gần đây phi thường kỳ lạ. Mã Gia Kỳ nổi tiếng với tính khí ôn hòa, mặc dù Nghiêm Hạo Tường có tính cách sắc sảo hơn, như một chú nhím nhỏ, nhưng cậu sẽ biến thành nước đường khi gặp phải những chiếc gai trên người của Mã Gia Kỳ. Như thế này mà vẫn có thể cãi nhau đến ồn ào thì là điều trăm năm hiếm thấy rồi.

Vì vậy, sáng sớm ngày hôm nay, Nghiêm Hạo Tường đã tìm thấy Đinh Trình Hâm và nói với anh ta rằng bản thân đã cãi nhau với Mã Gia Kỳ, vào đêm nay sẽ ngủ trong phòng của anh ta. Đinh Trình Hâm ban đầu quyết định không tin, nhưng dáng vẻ của Nghiêm Hạo Tường không có vẻ gì là đang nói đùa và vẻ mặt của cậu trông rất trầm. Đợi khi Nghiêm Hạo Tường quay người đi, anh ta đã nhắn Wechat cho Mã Gia Kỳ hỏi: "Cậu đã làm gì vậy? Tại sao cậu lại bắt nạt Tiểu Nghiêm của chúng tôi?"

Bên kia đáp lại bằng một biểu tượng cảm xúc đẫm nước mắt: "Không kịp để giải thích với em ấy, ngươi trước hứa với em ấy, đừng làm cho em ấy thêm không vui."

"Còn cần cậu nói sao?" Đinh Trình Hâm khịt mũi, bấm màn hình nhắn bằng ghi âm gửi cho anh, "Tôi hiểu rồi, mau đi dỗ em ấy, tối đêm nay không thấy Hạo Tường vào ở phòng của cậu, anh đây sẽ tìm cậu nói chuyện."

Mã Gia Kỳ đáp lại một tràng "Vâng, vâng, vâng, cảm ơn, cảm ơn Đinh ca." Anh ta còn phải để ý Nghiêm Hạo Tường xem tâm trạng cậu bây giờ như thế nào, Đinh Trình Hâm phớt lờ Mã Gia Kỳ và trực tiếp khóa điện thoại.

Mã Gia Kỳ cãi nhau với đứa nhỏ, đáng đời. Hãy tự mình đoán đi.

Đến lúc đi ngủ, Nghiêm Hạo Tường bắt đầu thu dọn đồ đạc sau khi tắm rửa sạch sẽ, tựa hồ không có ý định thay đổi. Đinh Trình Hâm đến dựa vào khung cửa nhìn cậu đi đi lại lại, nghĩ Mã Gia Kỳ thật sự không tin được, đã lâu như vậy cũng không dỗ dành được cậu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đến mức cãi nhau. Đinh Trình Hâm suy nghĩ một hồi vẫn không nhịn được lên tiếng: "Thật sự không đi gặp Mã Gia Kỳ sao? Chắc cậu ấy đã biết mình sai rồi. Cho cậu ấy cơ hội xin lỗi. Nếu không thể, anh có thể đánh cậu ấy để trút giận, được không?"

Nghiêm Hạo Tường nhìn bộ quần áo trên tay mà cậu chuẩn bị để mặc vào ngày mai, không lên tiếng, chỉ im lặng lắc đầu, cả người uể oải giống như một cây con thiếu nước.

"Được rồi." Đinh Trình Hâm nhìn thấy cậu khăng khăng nhịn như vậy, liền giúp cậu ôm lấy chăn bông và gối, "Vậy chúng ta đi, quay về đi ngủ."

Họ đi xuyên qua hành lang đến phòng đơn của Đinh Trình Hâm.

Nghiêm Hạo Tường cúi đầu đi theo phía sau anh trai, dép lê vỗ từng nhịp từng nhịp lên mặt sàn gỗ. Bình thường khoảng cách này chạy vài bước là đến, hôm nay đột nhiên cảm thấy sao dài đến thế. Cậu càng đi càng cảm thấy đau khổ, cuối cùng cảm xúc của cậu đã tích tụ đến đỉnh điểm khi cậu đi qua cánh cửa của căn phòng đơn khác. Nước mắt cậu lăn dài trên má, cậu nhanh tay gạt đi chúng.

Tiếng bước chân rất lớn, Mã Gia Kỳ ở bên trong, bọn họ chỉ cách nhau một bức tường mỏng không cách âm, không thể không nghe thấy.

Nhưng anh thậm chí còn không mở cửa để xem.

Đinh Trình Hâm đang đi bỗng dừng lại, "Cái gì vậy... ai đã dán nó?"

Nghiêm Hạo Tường thiếu chút nữa là đụng vào lưng Đinh Trình Hâm, sau khi hoàn hồn, vươn người nhìn từ phía sau tới. Một tờ giấy được dán lên cánh cửa trước phòng bằng keo trong suốt, nhiều chữ viết dày đặc. Đinh Trình Hâm đưa tay ra mở nó ra, liếc nhìn dòng tiêu đề khổng lồ được đánh dấu bằng bút dạ, hắn giọng với một nụ cười, và bắt đầu nhẩm bằng giọng phát thanh: "Thông báo săn gấu"

Chú gấu con phía sau đột nhiên dỏng tai lên, trong tiềm thức định giật lấy nó thì Đinh Trình Hâm ném cả chăn và gối về phía cậu, dùng tay và chân để trấn áp và chống lại con gấu đang ôm đồ vật và cố gắng nhào tới. Đinh Trình Hâm đọc tiếp.

"Bản thân tôi, Mã Gia Kỳ, do làm nhiệm vụ nghiêm trọng nên gần đây tôi vô tình làm lạc mất một con gấu nhỏ trong ký túc xá. Con gấu tên là Nghiêm Hạo Tường, cao khoảng 1,8m, ngoại hình nổi bật, da trắng lạnh, mũi cao, khuôn mặt nhỏ và đôi mắt to là đôi mắt một mí kiểu châu Âu mà tôi luôm ghen tị. Vì mọi người đều biết anh ấy trông như thế nào nên tôi sẽ không dán bất kỳ ảnh nào. Về vẻ đẹp của chú gấu, tôi giữ lại cho riêng mình."

"Cài gì mà nó cao khoảng một mét tám, rõ ràng là một mét tám một." Nghiêm Hạo Tường thấp giọng phản bác lại, lỗ tai cậu đã đỏ bừng.

"Chú gấu khi đi lạc đã mặc một chiếc áo khoác màu xám, quần thể thao màu đen và đi ủng Martin. Nó có thể xuất hiện ở mọi ngóc ngách của ký túc xá. Nếu ai đó có thiện ý nhìn thấy nó, vui lòng liên hệ với tôi càng sớm càng tốt. Nếu chính bản thân con gấu nhìn thấy thông báo này, hãy liên lạc với tôi càng sớm càng tốt. Bạn đã bỏ mặc tôi cả ngày nay, anh của bạn rất nhớ bạn, nhớ bạn thì ngủ không ngon, ngủ không ngon thì mất ngủ, mất ngủ sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng, trạng thái tập luyện sẽ không tốt, học tập cũng không học được, sẽ gây ra hàng loạt phản ứng dây chuyền. Vì vậy, chú gấu đáng yêu nhất thế giới có thể bình tĩnh lại và cảm thấy thương cho bạn trai tội nghiệp của mình. Hãy quay lại và để anh ôm một cái và sạc điện lại. Làm ơn. Làm ơn. "

"Ký tên —— Người nuôi gấu, Tiểu Mã." Cuối cùng, anh còn vẽ vài trái tim bằng bút màu.

Lần đầu tiên tôi thấy một tờ thông báo về người mất tích được viết một cách quanh co như vậy, đó là một bức thư tình. Đinh Trình Hâm nhướng mày sau khi đọc câu cuối cùng, trong lòng vỗ tay tán thưởng Mã Gia Kỳ, gấp tờ giấy lại hai lần rồi nhét vào túi quần áo ngủ của Nghiêm Hạo Tường. Đứa trẻ mặt đỏ bừng, đảo mắt từ trái qua phải, hận đến nỗi muốn tìm một vết nứt trên mặt đất để chui vào. Đinh Trình Hâm muốn cười, nhưng lại sợ Nghiêm Hạo Tường càng thêm xấu hổ, anh ta ho khan rồi ngồi xổm xuống, "Bây giờ không phải em ngủ với anh sao?"

Nghiêm Hạo Tường có lẽ không muốn mất mặt trước mặt anh ta nên gật đầu cho bình tĩnh, xoa đầu cậu và đưa cậu đến tận cửa phòng của Mã Gia Kỳ.

Cánh cửa bị khuất, một ánh sáng yếu ớt chiếu qua. Đinh Trình Hâm nghĩ rằng Nghiêm Hạo Tường không cần chiếc chăn thứ hai, vì vậy anh ta chỉ dẫn cậu đến cửa phòng. Trước khi rời đi, cậu lúng túng nhìn góc quần áo của Đinh Trình Hâm, Nghiêm Hạo Tường cảm ơn, người lớn trợn mắt bất lực, "Không sao, hai người cứ hòa giải đi, anh đỡ phải lo lắng cho hai người."

Khi Đinh Trình Hâm rẽ vào góc hành lang, Nghiêm Hạo Tường lập tức đẩy cửa ra, Mã Gia Kỳ ngồi xếp bằng trên giường, mặc bộ đồ ngủ có một mảng hình thú giống với cậu, trong ánh mắt mang đầy nụ cười, rõ ràng là anh đang đợi cậu. Ngay khi nhìn thấy khuôn mặt của Mã Gia Kỳ, sự khủy uất vốn dĩ được cậu nỗ lực đề xuống lại bắt đầu xuất hiện, Nghiêm Hạo Tường không thể đợi thêm một giây nào, hai ba bước leo lên giường và lao vào vòng tay ấm áp của người chăn nuôi.

"Được, được." Mã Gia Kỳ nhẹ nhàng vuốt gấu con buồn bực, cúi đầu hôn cậu, "Cuối cùng, em đã nguyện ý để ý tới anh rồi?

"Sao anh không đến với em, bước tới cửa cũng không nhúc nhích, em còn tưởng rằng anh không muốn em ..." Nghiêm Hạo Tường ở trong lồng ngực kêu oan. Mã Gia Kỳ cười nhéo nhéo lỗ tai của con gấu, "Ai cũng không muốn ai trước? Chẳng phải buổi chiều em còn không trả lời anh sao? Con quỷ nhỏ hai mặt."

Nghiêm Hạo Tường giả vờ như không nghe thấy anh nói, nhưng cậu lại dính chặt vào anh như một con bạch tuộc, tóc cọ xát rối tung. Mã Gia Kỳ nâng lên khuôn mặt tiểu bạch tuộc hôn lên khóe mắt đỏ bừng, "Rõ ràng là em lộn xộn đến cãi nhau, còn muốn anh dỗ em. Em ấy, khi ở cùng người khác thì rất hiểu chuyện, chỉ biết ức hiếp anh."

Gấu con ôm eo rên rỉ, nghịch ngợm nói: "Ai ăn hiếp anh, anh là người đầu tiên trách em a! Em cũng không tức giận anh thô bạo!"

"Làm sao anh lại bắt đầu gay gắt với em? Có lẽ do anh quá mệt sau khi tập luyện, và giọng điệu của anh hơi hung hăng. Anh không nhận ra điều đó. Anh đã khiến em sai. Anh trai xin lỗi bạn." Trán của anh dựa vào trán cậu và nhìn vào đôi mắt to của lấp lánh chỉ chứa mỗi Mã Gia Kỳ, "Nhưng Hạo Tường, anh trai của em chỉ mới mười bảy tuổi và cũng là lần đầu tiên yêu. Chắc chắn sẽ có lúc khi anh ấy làm không tốt. "

Anh mỉm cười nhấp vào chóp mũi của Nghiêm Hạo Tường, sau đó tiến lại gần người thân, "Chúng ta phải cố gắng, chúng ta sẽ bao dung hơn."

Nghiêm Hạo Tường hiển nhiên cảm động, vòng qua cổ anh nhìn chằm chằm anh một hồi lâu, cuối cùng dính vào cổ anh, cằm tựa ở trên vai hắn, "Anh tại sao tốt như vậy? Anh hình như lúc nào cũng là đạo đức giả. "

"Đạo đức giả ở đâu, chỉ là em không vui và làm nũng." Mã Gia Kỳ vuốt lưng từ cột sống cổ đến thắt lưng, "Nhưng lần sau không được bỏ mặc không quan tâm anh nữa, anh cảm thấy khó chịu, còn em cũng cảm thấy khó chịu, giết một ngàn địch mà tự mình làm mất tám trăm."

"Tốt." Nghiêm Hạo Tường ngoan ngoãn gật đầu, "Thực xin lỗi, sư huynh."

Mã Gia Kỳ nặng nề hôn cậu, đứng dậy tắt đèn, "Không bao giờ phải nói xin lỗi với anh."

"Vậy thì nói em yêu anh," Nghiêm Hạo Tường nở một nụ cười ngọt ngào, "Em yêu anh!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip