1.
Tôi tên là Lưu Thanh Tùng, một nhà thiết kế đồ họa trẻ tuổi, vừa vào làm việc tại một công ty lớn với biết bao kỳ vọng. Mọi thứ thật sự là mới mẻ và hấp dẫn, nhưng tôi không ngờ rằng cuộc gặp gỡ với Lâm Vĩ Tường, vị CEO quyền lực, sẽ trở thành một bước ngoặt lớn trong cuộc đời mình.
Ngày đầu tiên, tôi nhận được email từ phòng nhân sự thông báo rằng tôi sẽ tham gia cuộc họp cùng với Tường để bàn về một dự án mới. Lâm Vĩ Tường nổi tiếng trong công ty là người lạnh lùng, khó gần và luôn đòi hỏi sự hoàn hảo tuyệt đối trong công việc.
Mọi người ai cũng sợ anh, nhưng tôi lại thấy thú vị, việc mọi người đều tránh xa anh ta càng khiến tôi hứng thú muốn tìm hiểu rõ hơn về người đàn ông này.
2.
Khi bước vào phòng họp, không khí đã có chút căng thẳng. Tường ngồi ở vị trí trung tâm, ánh mắt lạnh lùng và sắc bén. Anh chỉ nhìn tôi một cái rồi ra hiệu cho mọi người bắt đầu cuộc họp. Tôi cảm thấy một áp lực vô hình, nhưng trong lòng lại bừng lên ngọn lửa quyết tâm, tôi chẳng muốn phải thua thiệt với bất kỳ ai.
Suốt buổi họp, anh ta liên tục đặt ra những câu hỏi sắc bén và yêu cầu cao. Những thiết kế tôi đưa ra đều bị anh bác bỏ với lý do "chưa đủ sáng tạo", "không phù hợp với thị hiếu". Cảm giác bị chỉ trích liên tục khiến tôi vừa bực bội vừa khó chịu.
Người gì mà khó chiều, tôi thầm nghĩ, đương nhiên là chẳng thể nói ra.
Tôi biết rằng, để chứng tỏ năng lực của mình, tôi phải đối mặt với những thách thức này. Từ hôm đó, tôi lao vào công việc, nghiên cứu và sáng tạo không ngừng.
Từng bản thiết kế tôi gửi đi đều bị Vĩ Tường chỉnh sửa và trả lại, nhưng sau vài lần, tôi nhận ra những điều anh ấy nói có lý. Tôi biết là anh ta không có ý định làm khó tôi, chỉ tại bản thân tôi không thể làm tốt được công việc của mình.
3.
Qua nhiều dự án, tôi và Tường bắt đầu làm việc với nhau ngày càng nhiều.
Anh luôn tỏ ra lạnh lùng và kiên quyết với những quyết định của mình, trong khi tôi lại là người thích sáng tạo và có phần cọc tính. Đã không ít lần, tôi tức giận đến mức muốn bỏ việc vì cảm giác mình không được tôn trọng.
Có một lần, chúng tôi tranh cãi gay gắt trong cuộc họp về định hướng thiết kế của một dự án quan trọng. Tôi bực tức nói:
"Anh nói xem tôi làm sai ở điểm nào!? Anh chỉ biết chê trách tôi chứ chẳng làm cái mẹ gì cả"
Tường không nói gì, chỉ nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt sắc bén. Mọi người trong phòng họp im lặng đến nghẹt thở. Cuối cùng, anh đáp lại bằng một giọng điềm tĩnh nhưng không kém phần cứng rắn:
"Nếu cậu không chịu lắng nghe và cải thiện, cậu sẽ mãi mãi đứng ở vị trí này."
Câu nói đó như một gáo nước lạnh dội vào tôi. Tường không hề la mắng, nhưng từng lời nói của anh khiến tôi phải suy nghĩ. Có lẽ tôi đã quá nóng vội và bốc đồng, mà chưa thật sự hiểu được ý nghĩa của những lời góp ý đó, nhưng tôi thật sự mệt mỏi khi làm việc với một người như anh ta.
4.
Thời gian trôi qua, tôi dần nhận ra rằng Lâm Vĩ Tường không phải là người chỉ biết ra lệnh và chỉ trích. Anh thực sự có tài năng và tầm nhìn xa. Những yêu cầu khắt khe của anh không chỉ để làm khó tôi, mà là để giúp tôi phát triển.
Tôi bắt đầu học cách bình tĩnh, lắng nghe và quan sát cách làm việc của anh.
Có lẽ anh là người đầu tiên làm tôi cảm thấy bị mắng cũng không tệ lắm.
Lâm Vĩ Tường là một người lãnh đạo tài năng, luôn đưa ra những quyết định chính xác và nhanh chóng.
Anh có thể lạnh lùng trong công việc, nhưng đôi khi tôi thấy ở anh một sự tận tâm và trách nhiệm với công ty và nhân viên.
Có những lúc tôi bắt gặp anh ngồi khuya ở văn phòng, cặm cụi xem lại từng bản thiết kế, từng chi tiết nhỏ nhất mà không hề phàn nàn.
Một lần nọ, tôi vô tình nghe được cuộc nói chuyện của Tường với đối tác. Anh ấy bảo vệ ý tưởng của tôi một cách mạnh mẽ, dù trước đó anh có vẻ không hài lòng với nó. Khi nghe những lời đó, tôi mới nhận ra rằng anh đã luôn âm thầm ủng hộ và bảo vệ tôi, chỉ là anh không nói ra mà thôi.
5.
Khi công việc dần ổn định, tôi gặp phải một biến cố lớn trong cuộc sống cá nhân. Gia đình tôi gặp khó khăn tài chính, và tôi phải gánh vác trách nhiệm nặng nề. Tinh thần tôi suy sụp, không thể tập trung vào công việc như trước.
Tôi cố gắng che giấu điều đó, nhưng Vĩ Tường vẫn nhận ra. Một ngày nọ, sau cuộc họp, anh gọi tôi vào phòng riêng. Ánh mắt anh không nhìn tôi như trước, lần này là sự quan tâm đầy trong ánh mắt.
"Tôi biết cậu đang gặp khó khăn," anh nói, tông giọng anh trầm nhưng tôi lại cảm thấy nó nhẹ nhàng đến lạ "Nếu cậu cần giúp đỡ, đừng ngại nói với tôi."
Tôi bất ngờ, không ngờ rằng Tường lại quan tâm đến tôi như vậy. Từ trước đến giờ, anh luôn giữ khoảng cách với mọi người, và tôi cũng chưa từng nghĩ rằng anh sẽ để ý đến cuộc sống cá nhân của tôi. Tôi không biết nên phản ứng thế nào, chỉ lặng lẽ cúi đầu, không muốn để anh thấy mình yếu đuối.
Tôi không muốn nhận được sự thương hại của bất kỳ ai.
Tường không ép tôi nói thêm, nhưng từ ngày đó, anh bắt đầu giúp đỡ tôi một cách âm thầm. Những nhiệm vụ nặng nề trong công việc anh đã chia sẻ bớt, đồng thời còn khéo léo cho tôi thời gian để ổn định cuộc sống. Tôi dần cảm nhận được sự ấm áp từ anh, dù anh vẫn giữ vẻ ngoài chẳng quan tâm đến bất kỳ thứ gì. Tôi hiểu rằng, là do anh không muốn tôi suy nghĩ quá nhiều.
6.
Khoảng cách giữa tôi và Tường dần dần thu hẹp. Chúng tôi không còn tranh cãi nhiều như trước, mà bắt đầu hiểu nhau hơn.
Tường ít nói, nhưng mỗi hành động của anh đều toát lên sự quan tâm và lo lắng dành cho mọi người. Anh luôn lắng nghe tôi, dù đôi khi không nói gì, nhưng tôi biết anh đang cố gắng hiểu tôi hơn.
Một buổi tối sau giờ làm, khi tôi đang ngồi làm việc muộn trong văn phòng, Tường bất ngờ đến bên cạnh. Anh mang theo hai ly cà phê nóng hổi.
"Tôi biết cậu thích uống cà phê đen" anh nói, rồi ngồi xuống cạnh tôi.
Tôi mỉm cười, cảm thấy lòng mình ấm áp. Chúng tôi ngồi im lặng bên nhau, nhưng tôi không cảm thấy ngại ngùng hay áp lực. Dường như sự im lặng này chính là cách mà chúng tôi dần kết nối với nhau.
7.
Một thời gian sau, tôi không thể phủ nhận rằng mình đã có tình cảm với Tường. Nhưng tôi không dám nói ra, vì sợ phá vỡ mối quan hệ công việc và tình cảm phức tạp giữa hai người. Tôi lo lắng rằng nếu tôi thừa nhận, mọi thứ sẽ thay đổi và tôi sẽ mất anh.
Nhưng vào một buổi chiều, khi chúng tôi đứng bên nhau trên ban công của công ty, ngắm nhìn thành phố nhộn nhịp, Tường bất ngờ lên tiếng.
"Tôi đã luôn muốn bảo vệ cậu, không chỉ vì công việc, mà vì tôi thực sự quan tâm đến cậu." anh nói, giọng anh nhẹ nhàng nhưng đầy chân thành. "Tôi không muốn giấu điều này nữa."
Tôi lặng người, trái tim đập rộn ràng trong lồng ngực. Tôi không ngờ rằng anh cũng có những cảm xúc tương tự. Tôi quay sang nhìn anh, ánh mắt anh dịu dàng hơn bao giờ hết.
"Tôi cũng vậy." tôi nói nhỏ, lòng nhẹ nhõm khi cuối cùng cũng có thể thừa nhận tình cảm của mình.
Tường mỉm cười, một nụ cười mà tôi chưa từng thấy trước đây. Nó không còn lạnh lùng, mà ấm áp và dịu dàng. Từ khoảnh khắc đó, chúng tôi biết rằng mình đã tìm thấy nhau.
Sau khi thừa nhận tình cảm, mối quan hệ giữa tôi và Tường trở nên gần gũi và gắn kết hơn. Chúng tôi không chỉ là đồng nghiệp, mà còn là những người bạn đồng hành trong cuộc sống. Tường luôn ở bên cạnh tôi, giúp đỡ và bảo vệ tôi khi cần.
Anh vẫn luôn như vậy, vẫn luôn âm thầm mà bảo vệ tôi, dù đang ở bất cứ đâu, anh vẫn sẽ đến bên tôi nếu như tôi cần.
"Anh lúc nào cũng vậy nhỉ? Lúc nào cũng nuông chiều em như thế"
"Ồ? Em không thích sao?"
"Không biết nữa,...cũng có thích một chút."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip