Jimin gọi cho Mina nhờ ai đó trong đội xem thử có thể tra ra danh tính chiếc xe đó hay không.
" Xe của KimBum đó anh không cần phải tra đâu "
Jimin bỗng dưng muốn liều một phen. Anh cho người lái thật nhanh để cắt đuôi xe quản gia Bae và Mina xa nhất có thể, sau đó lạn lách vài vòng đợi trên tuyến đường vắng vẻ đôi chút liền tặng một phát vào bánh xe sau mà Kim Bum vừa mới tậu, bóng nhoáng và lòe loẹt quá thể.
" Good "
Jimin hào hứng bao nhiêu thì một nơi cách xa nửa vòng trái đất lại căng thẳng bấy nhiêu, anh có gọi bao nhiêu cuộc cậu vẫn không nghe máy.
" Tại sao lại như vậy, tại sao không cản em ấy "
Thư ký Ri bên cạnh chỉ biết cúi đầu hứng trọn cơn thịnh nộ của chủ tịch nhà mình. Ở đây, không may khi KimBum không thể điều khiển được phương hướng chiếc xe của hắn với vận tốc cao đã tông thẳng vào xe của Jimin, đuôi xe va chạm vào làn phân cách khá mạnh khiến Jimin văng từ chỗ sát cánh cử bên này sang bên kia, cánh tay va đập mạnh mà vang lên tiếng rõ ràng rành mạch.
Mina không ngồi yên được khi nhìn chiếc xe chở người anh trai của cô xoay vòng rồi va đập ngay trước mắt, cô hét lớn khiến mấy tên vệ sĩ lề mề ở đây không khỏi lo sợ, có người đang liên lạc trực tiếp với chủ tịch báo cáo toàn bộ tình hình, JungKook không thể ở lại liền lập tức dùng chuyên cơ bay về Hàn nhanh nhất có thể.
" Jimin mà trầy xước nửa phân, tôi bắt các người đền một mạng "
JunKook hậm hực xuống sân bay lên xe đến ngay bệnh viện, hành lang VIP tách biệt vốn đã ảm đạm nay Jimin lại ở trong này làm lòng anh buồn bã vô cùng. Thân thể anh hiện tại cũng không khỏe là bao, nói là gãy tay trày xước nhẹ nhưng bầm dập đủ chỗ khiến người ê ẩm mệt mỏi rất nhiều.
Jimin ngoan ngoãn nằm ngủ say, đầu dán băng gạc còn rươm rướm máu, cánh tay may là chỉ bong gân sưng to, nếu mà gãy thì đám người kia trước khi chết sẽ được nếm cảm giác đau thấu tận trời là như thế nào. JungKook ngồi cạnh cậu tay anh liên tục xoa nắn mong cậu bớt đau khi thấy chân mày châu lại ngay cả khi cậu ngủ.
Quản gia Bae trở lại cùng Mina, tay xách nách mang những đồ dùng cần thiết cho hai người, mở cửa nhè nhẹ nhìn thấy JungKook ngủ gật bên giường tay nắm chặt lấy tay Jimin trông thật hạnh phúc. Ông chăm chút cậu từ nhỏ nhìn cậu biết yêu thương lo lắng cho người khác đến vậy ông đã yên tâm giao JungKook cho Jimin rồi.
Kê thêm một chiếc giường để đôi trẻ không cách nhau quá xa JungKook lờ mờ leo lên tiếp tục an ổn ngủ, tay vẫn chung thủy không rời tay Jimin, hai người không ở lại thêm sắp sếp đầy đủ hết mới rục rịch ra về.
Jimin đau nhức mở mắt, thở khì vì cái đau nơi bả vai và bàn tay nhói lên từng hồi, cánh tay không bị thương thì như đang bị níu lại vậy, lờ mờ nhìn qua thì ra là JungKook. Anh chắc hẳn đã lo lắng lắm, cậu lại gây phiền phức cho anh rồi.
" Đến cả vest cũng không kịp thay "
Jimin lầm bầm kèm theo nụ cười hạnh phúc, cậu không muốn anh thức giấc nhẹ nhàng gỡ tay ra tìm nơi uống nước. Nhưng với sự nhạy bén của anh, bàn tay đột nhiên trống rỗng thì ngay lập tức JungKook ngồi phắt dậy ngay.
" Em ngồi xuống đó để anh lấy "
" Anh nằm nghỉ đi, em tự làm được "
" Đã bảo ngồi yên thì cứ ngồi, ngoan "
Jimin không đành lòng mấy cũng ngồi xuống chờ nước dâng tận miệng. Cậu nhìn ánh mắt chăm chú đút nước cho cậu bằng một tay, gương mặt hài hòa sống động, đúng là đẹp trai bổ nhiều thứ thật đấy.
" Đẹp trai quá "
JungKook bật cười trước sự ngây ngô nhưng không ngây ngô của Jimin, cái gì mà đẹp trai quá, ai đời lại khen sỗ sàng như thế chứ.
" Thật là "
" Đẹp trai thật mà "
Trông cái môi bong bóng do vừa uống nước, căng mọng đầy sức sống hơi nhợt nhạt nhưng vẫn rất câu nhân.
' Chụt '
" Em thì xinh đẹp, xinh đẹp của anh "
Jimin ngượng ngùng đỏ mặt, JungKook ngồi xuống bên cạnh, đỡ cậu ngồi lên một chút, anh ôn nhu có đó nhưng ánh mắt thu lại sâu hoắc nhìn xoáy vào Jimin.
" Tại sao không nghe lời anh "
" Em......... "
Jimin trân mắt nhìn JungKook vừa quát cậu, từ khi biết nhau đến giờ đây là lần đầu tiên anh quát cậu!
" Tại sao lại ra lệnh cho vệ sĩ dùng súng, em biết trong trường hợp khẩn cấp họ mới được phép xả súng không "
" Jimin chỉ muố......."
'Ngắt lời mình, anh ấy ngắt lời mình, trừng mắt với mình'
Jimin mếu máo khóe môi bĩu ra, mắt lưng tròng rưng rưng trông tội nghiệp vô cùng, mái đầu nhỏ muốn đến gần vùi vào lòng anh, cậu biết sai rồi mà.
" Nếu KimBum không bình tĩnh mà nhấn ga tông đến, em nghĩ mình còn yên ổn ở đây hay không. Em biết anh lo lắng thế nào không hả "
" Hic...haaaa "
JungKook lo lắng, anh lo cho cục cưng của mình nhưng anh quên mất cục cưng của anh chỉ thích ngọt không thích đắng, anh la rầy như vậy cậu không khóc mới là chuyện lạ. Nhìn mèo con nước mắt rơi lã chã mái đầu nhỏ cuối xuống giận hờn không thèm nhìn anh, tiếng thút thít như kim nhọn trêu ngươi lên tim anh vậy, khó chịu vô cùng.
" Haizzzz, anh xin lỗi, là anh không đúng, anh không được lớn tiếng với em "
" Huhu..........."
" Anh lo lắng em xảy ra chuyện nên mới tức giận như vậy, bé đừng khóc, đừng giận anh "
" Anh....không được hung dữ với bé nữ...nữa....hức... "
" Hứa, anh hứa mà "
JungKook ôm cậu vào lòng, Jimin nhớ đến cánh tay anh bất tiện nên chỉ nắm lấy vạt áo anh thật chặt mặt vùi vào cổ ấm thút thít ngây ngô. Ôm bé nhỏ trong lòng JungKook chỉ cười xòa vuốt tóc Jimin, anh biết điểm yếu của mình hôm nay đã có, một điểm yếu to xác mít ướt lại còn đáng yêu.
" Ngoan, ăn cháo rồi uống thuốc "
" Anh, KimBum sao rồi "
" Tự làm tự chịu, sống chết tùy số, bây giờ đang hấp hối rồi "
Jimin ngờ ngợ nhìn anh, đôi mắt to tròn như lên án, Jimin không tin là anh không nhúng tay vào chuyện này, cậu tức giận khi thấy anh bị thương, anh đương nhiên chẳng yên lòng khi cậu nằm ở đây rồi.
" Được, anh nói. Đúng ra nó chỉ bị thương nhẹ nhưng anh đế nó lăn thêm vài vòng thôi "
Jimin lại nhìn anh JungKook muốn không nói cũng không được.
" Anh để nó nằm chung với siêu xe mà nó yêu thích, sống chết có nhau rồi còn gì, anh chiều theo ý nó mà "
" Trẻ con "
" Anh mới không trẻ con "
Jimin cười khúc khích khi thấy anh như vậy, vẻ trẻ con ngập đầy trong ánh mắt. Cậu biết anh trải qua khó khăn thế nào, cậu dù ra sao cũng sẽ bên anh đến cùng. Jimin ngước nhìn anh khiến JungKook bối rối chớp chớp đôi mắt cún.
" Em sẽ đi cùng anh, sống cùng anh đến già "
JungKook nghĩ anh sống đến bây giờ chỉ để trả thù nhưng hiện tại anh biết anh sống đến bây giờ là để gặp Jimin, để yêu thương để sống cùng cậu hạnh phúc an ổn nửa đời còn lại mà thôi.
" Anh....anh có thể xem như đây là lời tỏ tình không? "
JungKook nghiêng đầu tròn xoe mắt hỏi cậu. Jimin trông vẻ mặt đáng yêu của anh cứ như một con thỏ to xác đang cọ đám lông vào người mình làm nũng vậy.
" Chỉ cần là anh muốn "
JungKook cúi người hôn vào khóe môi đáng yêu, âu yếm nựng lấy chiếc má mềm nay đã bầm một mảng, anh ngẫm nghĩ bày ra một kế hoạch với thời hạn deadline sớm nhất, idea hiệu quả nhất để dưỡng cho Jimin trắng trẻo mập mạp lên mới thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip