19

Về đến nhà cũng đã qua rạng sáng hôm sau, anh chỉ lấy khăn ngâm nước ấm vắt ráo để lau người cho Jimin, có chút phải kềm nén trước cơ thể của cậu nhưng chung quy anh cũng là chính trực lau nhanh cho mèo nhỏ rồi thay đồ, sau khi Jimin yên vị ngủ vùi trên giường anh mới yên tâm lo cho bản thân.

" JungKook đâu rồi hức.....huuuu "

Jimin đang ngủ bỗng dưng ngồi dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh chẳng thấy anh đâu, bỗng tủi thân cực kỳ thế là khóc nghêu ngao trên giường.

Anh tắm vừa ra, tay lau tóc chân thì chạy, hoảng hốt đến bên cạnh cậu khi nghe Jimin khóc, quả là dính người, anh chỉ vừa đi tắm đó thôi sao lại khóc rồi.

" Ngoan anh đây, nín nín nín anh thương Jimin nha "

" Kookie đi đâu, Kookie đi đâu bỏ Dimin"

" Anh đi tắm mà, em nhìn xem! "

" Tắm......hơm....."

Jimin nghiêng đầu cười khúc khích, ôm anh chặt thật chặt rồi kéo anh nằm vật xuống giường ngủ khò. JungKook bỏ khăn sang một bên, ngơ ngác rồi ôm trán cười bất lực, thật sự hứa với lòng không để Jimin say một lần nào nữa, nếu có say thì bên cạnh nhất định phải có anh, vì đáng yêu thế này nếu mà say không biết gì giống như hôm nay sẽ bị bắt đi mất đó. Không thì......

" Không thì sẽ quậy phá leo trèo cho xem "

Vừa nói anh vừa dùng ngón trỏ vuốt dọc sóng mũi cậu, cạ cạ chiếc mũi cao to của mình với mũi của bé cưng, còn hôn hôn một chút mới chịu đi ngủ. Cả hai ngủ đến tận trưa hôm sau, vẫn là JungKook dậy trước nhưng hôm nay lại có cuộc họp quan trọng, muốn chờ cậu dậy lắm nhưng sắp trễ mất rồi.

" Cậu chủ xe đã chuẩn bị xong rồi "

" Chú Bae, trông chừng Jimin giúp con, thức giấc nhất định sẽ khó chịu, chú để em ấy nằm nghỉ một chút sau khi thức rồi ăn uống canh sau đó mới ăn cơm....."

" Tôi đã nhớ, cậu đã nhắc tôi lần này là lần thứ năm rồi "

Quản gia Bae phì cười, dáng vẻ gấp rút căn dặn, tay mang cà vạt miệng nói không ngừng, ông đã sớm nhớ hết rồi, chỉ là muốn nhìn cậu nhóc mình chăm lo bao năm đang lo lắng ra mặt cho người thương bé nhỏ mà thôi. 'Đáng yêu đó chứ'

" Hì, cháu lo quá thôi, chú chăm em dùm con nhé, con đi đây "

JungKook chạy ngược vào phòng hôn Jimin một cái rồi nhẹ nhàng rời đi. Hai tiếng sau Jimin trở mình tỉnh giấc, đầu đau muốn xĩu ngồi dậy một cách mệt mỏi, nhìn xung quanh xác nhận mới yên tâm là bản thân đã về nhà, nhưng bao nhiêu chuyện đêm qua như mưa đầu mùa ùa về một cách mãnh liệt.

" Aaaaa "

" Cậu Jimin "

Người hầu bên ngoài nghe tiếng hét liền chạy vào, lo lắng nhìn cậu may mà không sứt mẻ gì.

" Tôi.....tôi ngủ bao lâu rồi "

" Cậu về nhà cùng cậu chủ từ rạng sáng, ngủ đã rất lâu bây giờ là chiều rồi ạ "

" JungKook đ......."

" Cậu chủ có cuộc họp không thể không đi nên căn dặn chúng tôi chăm sóc cậu "

" À....ừm....mọi người chờ một chút, tôi vệ sinh cá nhân xong sẽ xuống sau "

" Được, cậu có cần gì hãy gọi nhé, chúng tôi luôn chờ ở ngoài kia "

Jimin đánh răng rửa mặt, nhìn bản thân trong gương lại nhớ đến hành động điên khùng hôm qua, bây giờ cậu không muốn gặp JungKook hơn ai hết vì quá xấu hổ, cực kỳ xấu hổ.

" Aissi tại sao lại vồ vập như thế chứ "

Đúng là tình huống cười không được khóc không xong. Lau mặt sạch chuẩn bị xuống nhà ăn thì điện thoại cậu nhận được tin nhắn, một chiếc clip đến từ group chat Jin handsome cùng những người anh em, Jimin nhấp vào là cả một vùng trời bùng nổ chỉ toàn Jimin cùng âm thanh la hét và tiếng cười.

' Jimin à xuống đi em, Jimin em đừng uống nữa, Jimin..........'

" Ôi mẹ ơi "

Chưa bao giờ Jimin muốn mất trí nhớ như lúc này, chẳng những cậu và những người chứng kiến cảnh ấy cũng đều mất trí nhớ hết thì càng tốt, mãi cho đến lúc dùng xong bữa cậu vẫn còn ái ngại vì không đầy nửa tiếng nữa JungKook sẽ về.

Ngôi ở phòng khách ăn dâu tây, chiếc nĩa trên tay chậm chạp xiên từng quả cho vào miệng, trên màn hình tivi là phim hoạt hình Shin, cậu bé bút chì mặc cho đứa nhỏ đang quẩy mông chạy vòng trên màn hình Jimin vẫn cứ thẩn thờ, Jimin ngơ ngẩn một hồi đều được JungKook thu vào mắt, anh đứng khoanh tay tựa vào góc tường gần đó.

' Xem ra là nhớ hết rồi '

JungKook đến gần chạm vào cậu, Jimin giật mình xém chút đổ cả tô dâu tây to.

" A...anh mới về "

" Ừm, em thấy sao rồi. Còn đau đầu không "

JungKook biết cậu ngại nên cũng chẳng nhắc đến, ban nãy trên xe về nhà nhìn thấy chiếc clip kia trên group anh đã cười một buổi rồi còn nhanh tay lưu lại cài mật khẩu cho chiếc clip ấy luôn.

" JungKookkkkkkkk "

" Hửm? "

Jimin tay ôm tô dâu tây, tay chỉ thẳng chiếc nĩa đến trước mặt JungKook, hai chân dang rộng miệng nói một từ rõ ràng rành mạch, mặt cậu lúc ấy trông nghiêm túc cực kỳ.

" Obliviate "

" Ha ha ha "

JungKook không nhịn nữa cười ra tiếng, nụ cười mà cả biệt thự này chưa từng nghe qua bao giờ, người hầu kể cả quản gia Bae cũng nấp gần đó nhìn JungKook, nụ cười gần hai mươi năm ông mới được nghe lại.

" Jimin hahaha Jimin, em haha anh không nhớ gì hết, anh hứa với em haha"

" Anh còn cười?? "

Jimin xấu hổ cả người đỏ lên trông thấy, Nhìn theo anh đang ngã nghiêng cười trước mặt, Jimin ngồi xếp bằng một tay cầm tô dâu tây, một tay cầm nĩa trông mặt xị đến tội. JungKook hôm nay không cười không được.

" Hức....."

" Jimin "

" Hức....haaaaa.....huhu "

JungKook thôi không cười, lo lắng bản thân ghẹo chọc cậu quá trớn liền đến gần dỗ dành.

" Anh xin lỗi, em đừng khóc mà "

" Hức....hức....em về nhà....của....em"

" Ngoan, anh biết lỗi rồi. Em đừng giận đừng bỏ anh, anh xin lỗi mà "

" Huhu....."

JungKook ôm chầm cậu vào lòng, vỗ về nhè nhẹ anh, anh thật biết lỗi nhưng lúc đó quả thật không cười không được mà.

" Jimin thương anh đừng giận anh cũng đừng bỏ anh, anh hứa không làm vậy nữa nhé. Ngoan nhé "

Jimin nín khóc nhưng cơn nấc vẫn còn, nép trong lòng anh run run trông đến tội. JungKook gỡ cái tô cùng chiếc nĩa ra, bế cậu mặt đối mặt với anh đi vào phòng ăn dùng bữa. Jimin nín khóc ngoan ngoãn chờ anh đúc cơm. Nhõng nhẽo đến thế là cùng.

" Jimin còn giận anh không? "

" Không giận nữa "

" Không giận nữa vậy còn muốn đi về nhà em nữa không? "

" Không đi nữa "

JungKook hôn lên gương mặt ưng ửng đỏ, dỗ cậu ăn xong lại dỗ cho cậu ngủ, một ngày hạnh phúc cứ thế mà trôi qua.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip