2

Nói thì nói vậy là chủ tịch Jeon đó là người mà mày có thể dễ dàng tiếp cận sao Mina cốc vào đầu một cái cô ngơ ngác lên máy bay cũng ngơ ngác xuống máy bay cùng với trình độ tiếng anh cao siêu của mình Mina đã thuê được một khách sạn giá phải chăng tìm một quán cơm Hàn nhờ cách ăn nói vui vẻ cùng với lý do là người cùng quê hương thế là một bữa miễn phí Mina nở mũi quay về khách sạn tự hào vì khả năng đàm phán của mình.

Đêm nay cô phải ngủ thật ngon để ngày mai đi phỏng vấn ở JK rồi, cầm lá bùa Jimin xin cho cô trong một lần quay phim ngoại cảnh gần một ngôi chùa, cũng vì chẳng có tiếng nói sau khi xin xong lá bùa bình an Jimin đã bị đoàn bỏ lại giữa đường. Mina quý nó vô cùng không có chuyện quan trọng sẽ không lấy ra chấp tay nguyện cầu như bây giờ.

" Phù hộ cho con đem được chủ tịch Jeon về cho Jimin, anh ấy phải thành công rực rỡ như vậy con cũng được thơm lây "

Mina nhìn sang màn hình điện thoại sáng đèn là tin nhắn của Jimin lo lắng cô làm bậy mà ting ting không ngừng từ đem qua đến giờ. Mina cũng chỉ trả lời qua loa rồi đi ngủ.

" Con bé này nó lại linh tính gì trong đầu mà bỏ đi vậy chứ "

Jimin ngồi chờ casting mà lòng rối ren như bầy kiến lạc đường nhộn nhạo không yên, mọi khi casting đối với anh như bắt được vàng chỉ tập trung vào nó mà không để tâm đến chuyện gì nữa nhưng Mina lại khác, có lần cô liều mạng vì anh mà tìm kẻ chống lưng không nhờ anh nhanh chân đến kịp lúc có lẽ cô đã nằm dưới thân một thằng cha giám đốc nào đó rồi.

Hai người luôn vì nhau mà sống bao năm Mina may mắn hơn anh vì còn có cha mẹ luôn quan tâm họ cũng quý anh như con trong nhà nên Mina đối với anh là người bạn cũng chính là đứa em gái anh yêu thương, nó vì anh liều mạng anh cũng không thể ngồi yên mà chờ đợi được.

' Nhưng biết tìm con bé ở đâu đây '

" Người tiếp theo "

Jimin bước vào phòng casting đã gặp ngay chướng ngại vật, người casting hôm nay không khéo lại là giám đốc công ty cũ của anh ông ta vẫn cười giả tạo để anh diễn nhưng anh từ khi nhìn thấy ông ta đã khẳng định lần này lại phụ lòng Mina rồi.

__­­­_____

Bên này Mina đã vào phòng chờ phỏng vấn, đến khi đặt mông vào ghế cô mới thẩn thờ một cách ngu ngốc nhìn trước mặt là một đám người chỉ có một vị trí nghiên cứu thị trường mà cô phải chọi với nhiêu đây người khả năng đậu bằng không, chưa bao giờ cô muốn khóc như vậy thế lực nào để cô dũng cảm nộp CV đêm đó kia chứ. Mina mặc áo sơ mi cùng chân váy tóc buộc đuôi ngựa vô cùng trang nhã lịch sự một mình cô trơ trọi là người được xếp ở vị trí cuối cùng như vậy càng làm cô muốn đứng dậy rời khỏi đây gọi là không đánh mà chạy đó.

Mina cầm túi xách đứng dậy nhìn thấy hình ảnh bản thân trong gương cô chợt nhớ lại khoảng thời gian ấy, trước gương cũng có một anh trai nhỏ cố găng luyện tập từng bước nhảy ngày đêm, luyện vẻ mặt cùng biểu cảm, những ngày luyện giọng đến khàn đi chỉ có một đam mê là được đứng trên sân khấu được diễn xuất nhưng chỉ vì muốn tự lực đứng lên lại bị vùi dập đến mức hộp phấn phủ cũng phải xài tiết kiệm. Cùng cô ăn mì gói hai anh em chạy đông chạy tây để thực hiện mơ ước của mình, không ai đồng ý theo anh chỉ có em là luôn bên cạnh.

Bao lần chấn thương bao lần gần như kiệt sức anh vẫn đứng lên tiếp tục đã bao năm anh không ngủ đủ giấc cô đã đến đây rồi sao có thể quay về.

' Một năm nữa, một năm nữa vẫn không có tiến triển gì anh sẽ từ bỏ '

Mina lau vội giọt nước mắt ngồi xuống tự lẩm bẩm.

" Phải, một năm nữa thôi hãy làm hết sức có thể đi mặt dày đeo bám hay bất cứ cách nào vì bản thân cũng vì anh Jimin "

Jimin ngồi ở công viên gần sông Hàn nhìn dòng nước trôi một cách chậm rãi anh giật mình, đã bao năm lăn lộn trong nghề này rồi anh được bao nhiêu mất bao nhiêu anh chỉ nhớ khi được trình diễn trên sân khấu hay diễn trước ống kính là những lúc anh hạnh phúc nhất nhìn Mina đứng bên ngoài mang nụ cười trên khóe môi cùng anh khổ cực đã bao năm rồi quyết định dừng lại có thể sớm hơn dự kiến rồi.

' Mình mệt mỏi con bé còn mệt hơn gấp ngàn lần, Mina còn cô chú ở nhà nữa mình không thể cứ níu chân con bé mãi được '

Điện thoại trong túi rung liên tục Mina cuối cùng cũng liên lạc với anh Jimin bắt máy ngay lập tức.

" Em đã đi đâu vậy mau về đi anh không cần gì nữa ngay bây giờ dừng lại không cần một năm gì cả "

" Jimin anh tin em không? "

" Mina...."

" Anh tin em gái mình không? "

Jimin không dám trả lời thật sự anh không muốn phí công vô ích nữa.

" Đừng làm chuyện dại dột Mina "

" Em không làm gì nguy hiểm cho mình đâu, anh chưa trả lời em đó "

" Anh luôn tin em "

" Vậy được rồi ở nhà chờ em về nói với ba mẹ em đi công tác là được "

" Đừng làm...."

" Em biết chừng mực mà "

Mina tắt máy bước vào phòng phỏng vấn, chỉ có một cô nhân viên ở đó, phía sau có một cánh cửa mờ ban đầu cô chẳng thấy ai cả một lát sau trong khi phỏng vấn cô thấy có bóng người, quá mờ nên không rõ nam nữ người đối diện gật gù sau mười mấy câu hỏi bỗng một giọng lạnh lẽo trầm lặng lên tiếng thì ra người phía sau cánh cửa là nam nhân.

" Tại sao cô lại chạy từ Hàn đến đây ngay trong đêm, không đơn giản chỉ vì vị trí này "

Chủ tịch Jeon hôm nay tâm trạng có vẻ tốt từ nhà đến tập đoàn như mọi khi sẽ đi thẳng lên tầng cao nhất yên vị bỗng nhiên lại có nhã hứng tấp vào phòng phỏng vấn chơi trò ẩn ẩn hiện hiện.

Mina nhăn mày người này là ai mà biết cả lịch trình của cô. Sau khi nghe xong câu hỏi trong đầu cô chỉ hiện lên hình ảnh Jimin đang luyện tập thôi.

" Anh đã chứng từng chứng kiến một người trút hết ruột gan chỉ vì đam mê đứng trên sân khấu không "

Chủ tịch Jeon nhìn thấy ánh mắt kiên định mang cả ý chí mạnh mẽ mà cũng mang sự yếu đuối muốn từ bỏ trong mắt cô, anh không nói nữa đứng dậy gõ lên bàn rồi rời đi.

Mina được thông báo ở lại cô không hề biết tất cả ứng cử viên khác đã về ngoại trừ cô. Một nữ nhân viên mắt xanh tóc trắng đến thông báo cô đã trúng tuyển ngay ngày mai lập tức đi làm. Mina từ đó cho đến khi mở cửa vào phòng khách sạn luôn khóc như mưa trút mãi một lúc mới nín, đứng dậy lật sách vở lên kế hoạch để gặp được chủ tịch và kéo anh ta về Hàn trở thành bước tường ngàn năm không đổ để Jimin tựa vào.

Năm chàng trai nhan sắc cực phẩm đang phá tung mọi thứ trong phòng làm việc của chủ tịch Jeon JungKook, anh biết bạn mình đến nhưng vẫn nhàn nhã từ tốn lên phòng, phá cũng đã phá anh có nhanh hay chậm thì vẫn vậy trong lúc đi anh cứ nhớ mãi câu nói của cô gái kia.

' Anh đã chứng từng chứng kiến một người trút hết ruột gan chỉ vì đam mê đứng trên sân khấu không '

Anh có thể điều tra nhưng anh muốn tự nhiên được biết hơn, anh không muốn không ai có thể qua mặt được anh.

" JungKook à chú hôm nay rảnh rỗi đi xem tuyển dụng nhân viên nữa sao? "

Hoseok tay ôm một con mèo to xác vang giọng hỏi han, con mèo đó không ai khác chính là thiếu gia thừa kế tập đoàn đá quý Min Yoongi. Hai người yêu nhau được ví như hổ mọc thêm cánh một người tương lai là chủ tịch tập đoàn đá quý một người hiện là chủ tịch điều hành tập đoàn chuyên về khoáng sản. Còn có ba người nữa SeokJin NamJoon và Taehyung tất cả đều là chủ tịch tập đoàn mỗi người một lĩnh vực khách sạn-nhà hàng, bất động sản và hàng không-cảng biển.

Còn nhớ những năm mà Jeon JungKook quẫy đạp trở mình, thị trường biến động không ít, duy chỉ năm người này sóng yên biển lặng vì họ đã giúp JungKook triệt sạch dòng họ Jeon chỉ trong một đêm.

" Em út của chúng ta có hứng thú với cô gái nào rồi? "

Taehyung lắc lắc ly rượu đỏ ngửi ngửi rồi đặt xuống bàn, chân vắt chéo chóng tay ở thái dương híp mắt dò xét. Trong hội ai cũng biết JungKook không hề để ai động vào người không phải anh cuồng sạch sẽ mà do anh quá lạnh lẽo nên chẳng ai dám đến gần, dù có đến gần cũng có người dọn cho anh khỏi những chuyện không đâu đó rồi.

" Không có khả năng "

JungKook lấy chiếc bật lửa làm kiểng trên tay NamJoon ông anh này không bao giờ hút thuốc nhưng trong tay lúc nào cũng cầm bật lửa SeokJin người yêu anh đôi lúc phàn nàn về thói quen này nhưng anh vẫn không bỏ được.

Cùng là người Hàn nhưng đều lập nghiệp thành công nơi đất Mỹ, gia đình năm người anh em của JungKook đều yên bình chỉ mỗi gia đình anh phải tàn sát đẫm máu với nhau chỉ giành mỗi vị trí mà anh đang ngồi hiện tại, chỉ vì nó mà anh mất đi người yêu thương anh vô điều kiện, bà là ánh sáng cuối cùng của anh họ dám dồn bà đến bước đừng cùng thì đừng ai hòng sống hạnh phúc, hạnh phúc xa xỉ như vậy họ xứng để có được nó sao?

" Lần này về nước luôn sao? "

SeokJin dò hỏi anh biết nhóc này chưa diệt hết dòng học Jeon chưa nguôi giận, không ai ở đây cản được cậu và cũng chẳng ai muốn cản, nếu họ vào trường hợp của anh không kiên nhẫn mấy năm chỉ để diệt cỏ tận gốc đâu.

" Hôm qua vẫn còn ý như vậy bây giờ không muốn nữa "

" Trẻ con "

NamJoon trêu ghẹo lần này cả bọn đều về nước chơi một thời gian lâu sẵn tiện xem kịch hay của chủ tịch đa lĩnh vực diệt người, họ Jeon còn sót lại bên Hàn con cháu đều tham gia vào lĩnh vực giải trí JungKook mở rộng thị trường đánh tiếng vào ngành này dòng họ Jeon bên đó bây giờ như ong vỡ tổ rồi không chừng.

Yoongi bây giờ mới thức giấc chen vào nói ngay, anh lo cho thằng em này lắm bao năm rồi không có một bóng hồng nào bên cạnh cả, tìm một người hiểu mình để tâm sự cho lòng cậu nhẹ hơn đôi chút cũng là một loại an ủi rồi.

" Nhân tiện kiếm vợ rồi cưới đi em không thể cứ sống một mình như thế, chú Bae cũng không phải ma cà rồng "

" Em không có hứng với nữ nhân "

" Đừng nói là em cũng "

" Chắc là vậy "

" Vậy thì tìm một cậu trai tốt tính hiểu chuyện một chút cũng được "

" Em không vội anh vội làm gì? Hay anh muốn có chồng bé "

Cả bọn bật cười chỉ mỗi Hoseok là sượng ngắt Yoongi phồng má ôm cổ anh người yêu mong anh dịu đi phần nào, Hoseok là vậy giận cũng trưng bộ mặt ấy nên Yoongi cưng chiều yêu thương vô cùng.

" Thôi đi ăn đi "

Taehyunh cùng NamJoon đồng điệu lên tiếng, hai người họ đói lắm rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip