#AGAIN

*Tất cả địa điểm, sự kiện trong truyện đều không có thật*

(Góc nhìn của Jisoo)

Tôi nhìn chằm chằm Taehyung. Có gì đó rất khác lạ ở hắn.

- Cậu nhuộm tóc?

Hắn nhuộm sang màu bạch kim. Từ một màu nâu trầm ấm nhẹ nhàng, sang một màu sắc sắc bén, lạnh lùng. Tôi có linh cảm không tốt về sự thay đổi này.

- Sao vậy? Em không thích?

Tôi nhếch miệng cười. Tôi có thích hay không có còn quan trọng? Khi hắn không thèm hỏi ý kiến của tôi mà đã rời xa tôi? Dù sao, màu sắc này cũng rất hợp với Taehyung.

- Sao bây giờ em lại ở đây? Mọi sinh viên không phải đều đến giảng đường rồi sao?

- Nếu tôi không ở đây cậu có gặp được tôi không? Hay gặp một con nhỏ Kim Jisoo nào khác?

Tôi vòng tay qua cổ hắn, thu hẹp khoảng cách giữa chúng tôi, ngắm nhìn từng nơi trên mặt hắn. Vẫn như vậy, không thay đổi gì hết, chỉ có những đường nét sắc bén hơn, ...và cũng chẳng phải cậu thiếu niên ngày nào nữa. Taehyung đã trở thành một người đàn ông quyến rũ nhường này rồi! Tôi có lẽ nên để mắt đến người đàn ông này thường xuyên thôi!

- Ồ! Vậy có người nào tên Kim Jisoo đẹp giống em không?

Hắn siết chặt lấy eo tôi và kéo sát vào lòng. Eo tôi trở nên đau nhức sau cái siết mạnh mẽ ấy.

- Được rồi! Tôi chịu thua! Tôi chẳng bao giờ thắng được cậu trong mấy trò tán tỉnh kiểu này cả.

- Không, em sai rồi! Em lúc nào cũng thắng tôi cả!

Buồn cười! Tôi thắng Taehyung? Riêng về khoản tài sản, tôi thua một cách thảm hại. Nghèo hèn không bao giờ sánh được với giàu sang.

- Nếu em không muốn học, tôi đưa em về.

Bàn tay tôi tự động tìm đến bàn tay to lớn của hắn. Vẫn là cảm giác ấm áp và nhẹ nhàng không hề thay đổi. Tôi không hề đùa rằng chỉ với cái nắm tay này, tôi cũng có thể thấy được tình yêu của Taehyung vẫn còn. Và tôi thì rất tự hào về điều này.

- À, phải rồi! Em gái cậu Kim Jennie đang ở cùng với tôi! Cậu có muốn nán lại đợi đến khi con bé về không?

Bàn tay của hắn đông cứng lại.

Bất ngờ lắm phải không? Sự lo lắng đang hiện rõ trên gương mặt hắn, tôi thấy gương mặt này lại vô cùng hài hước. Vì đơn giản tôi không nghĩ chuyện này có thể tác động lớn đến hắn như vậy.

- Xem ai đang sợ hãi kìa!

- Em ổn chứ?

- Tôi sao? Tôi ổn.

Vì cậu là người nói dối.

......

Chuyện đó mau chóng rơi vào lãng quên. Vì chẳng ai muốn nhắc về sai lầm của bản thân cả.

- Vào nhà đi! Tối nay tôi sẽ đến đón em!

- Ăn tối sao?

- Ừm... một phần. Tôi muốn giới thiệu một người với em.

Dù là gì đi nữa, cũng khiến tôi vô cùng phấn khích vì được đi cùng Taehyung.

Taehyung về rồi, có lẽ tôi nên tút tát lại cho bản thân. Tôi đâu thể trở nên xấu xí và xuề xoà trước mắt một người đàn ông quyến rũ được.

Nhưng rốt cục tôi vẫn ăn mặc hết sức tối giản. Quần bò, áo len cổ lọ và áo khoác dạ bên ngoài. Đơn giản vì những năm qua tôi không hề chú ý đến bản thân.

Một chiếc xe dừng lại trước mắt tôi. Không lạ mấy khi đây là chiếc ô tô phiên bản giới hạn. Bên cạnh đó là người đàn ông ăn mặc bảnh bao. Giày Gucci, đồng hồ Rolex, còn chiếc áo sơ mi và quần âu cũng thuộc một nhãn hiệu đắt tiền nào đó.

Hắn lịch thiệp mở cửa xe và mời tôi lên xe. Đối với tôi đây là hành động vô cùng tinh tế của những người đàn ông. Và tôi rất thích điều này!

Chiếc xe nhanh chóng di chuyển đến một nhà hàng sang trọng nào đó ở Itaewon. Nhìn nhà hàng tôi có thể đoán được... bên trọng có rất nhiều rượu vang! Tôi vô thức liếm môi dù biết nó có thể làm trôi sạch lớp son tôi vừa đánh lên cách đây vài phút.

Nhà hàng này thực sự rất sang trọng! Một nơi mà chỉ có những con người giàu sang và quý phái mới phù hợp. Những người đàn ông và cả những người phụ nữ khoác trên mình những bộ quần áo đắt tiền ở khắp nơi trong nhà hàng. Họ đều toát ra sự tao nhã và khí chất khác hẳn so với tôi.

Tôi chỉ mải ngắm xung quanh mà không biết rằng cần phải ngồi xuống. Chỉ đến khi Taehyung kéo ghế và ấn nhẹ vai tôi xuống, tôi mới ngơ ngác nhìn về phía trước.

Đó là một người con trai có mái tóc khá nổi bật. Đang nhìn về phía tôi với một nụ cười. Và nó khiến mắt cậu ấy híp lại thành hình trăng khuyết. Da của người con trai ấy hơi ngăm, đôi môi dày và cả hai má bánh bao nữa. Cậu ấy thực sự đáng yêu chết mất!

Khi tôi vẫn còn lạc trôi vào sự đáng yêu của người con trai này thì cậu ấy nói.

- Chào cậu! Tôi là Park Jimin! Cậu là Jisoo đúng chứ?

- Ờ... ờ đúng rồi!

Jimin dơ tay ra đằng trước ý muốn bắt tay, tôi ngại ngùng nắm lấy tay của cậu ấy. Tay cậu ấy vừa mềm, vừa bé. Thôi rồi! Tôi thực sự chết chìm trong sự đáng yêu này rồi. Tôi đã có suy nghĩ sẽ rất ghét cậu ta vì trông người đó có vẻ rất quan trọng với Taehyung. Nhưng bây giờ hắn mới là người không quan trọng trong mắt tôi.

......

Khi bữa ăn trôi qua được một nửa thì Taehyung muốn đi vệ sinh.

Lúc này, Park Jimin buông dao dĩa xuống bàn, nhìn lấy tôi.

- Có lẽ tôi nên giới thiệu kĩ hơn để cậu hiểu về mối quan hệ của chúng tôi.

"Mối quan hệ của chúng tôi"? Cụm từ này khiến tôi cũng phải dừng ăn và đối diện trực tiếp với cậu ấy.

Ánh mắt của cậu ta đã thay đổi. Chẳng còn vẻ vui mừng chào đón tôi như lúc đầu nữa. Mà toàn là vẻ cợt nhả.

- Park Jimin- người được Kim Sehyung nhận nuôi và đặc biệt thân thân thiết với Taehyung!

Tôi nhếch môi cười.

- Kim Jisoo- người đặc biệt quan trọng với Taehyung.

- Tôi nghĩ cậu sẽ trở nên đặc biệt hơn nếu không khiến cuộc đời Taehyung thảm hại như vậy.

Tôi đang cố kìm nén cơn giận của mình không bộc phát. Cuộc chiến này tôi hoàn toàn lép vế so với cậu ta.

Cậu ta nâng ly rượu vang một cách vô cùng tao nhã rồi từ từ nếm thử nó.

- Tôi khuyên cậu một cách chân thành: Nếu không đủ tự tin đến bên Taehyung thì... biến!

......

Bữa ăn đã kết thúc, tôi đang ngồi trên xe Taehyung để về kí túc xá. Trong đầu lởn vởn lại những câu nói vừa rồi của Jimin. Cậu ta ngoài mặt thì tỏ ra vui vẻ trước mặt hắn, còn sau lưng thì...

Từ lúc đó đến giờ, tôi luôn phải bấu chặt vào bản thân để ngăn bản thân không bùng nổ. Tôi không dám tát vào gương mặt xinh đẹp của Jimin vì Taehyung còn đang ở đó.

- Jisoo, đến nơi rồi! Em không định xuống hả?

Tôi bừng tỉnh. Cậu ta đang khiêu khích tôi! Và tôi không thích điều này chút nào!

Tôi nhanh chóng trèo lên đùi Taehyung. Khi đã thành công yên vị trên đó, tôi bắt đầu thu hẹp khoảng cách giữa chúng tôi.

- Taehyung! Nói đi, cậu yêu tôi đúng chứ?

Hắn nhếch môi, rồi cười lớn. Điều này khiến tôi tức giận hơn, ép hắn nhìn vào mắt mình.

- Sao vậy? Đấy không phải điều hiển nhiên sao?

Có vẻ chưa ai nhìn thấy tôi tức giận hay sao mà ai cũng cợt nhả vậy?

Tôi bất ngờ cắn vào môi Taehyung. Nhưng khi tôi chưa kịp dứt ra thì hắn đã tiến đến và hôn lấy môi tôi. Vì sự đột ngột này mà tôi phải ngửa ra đằng sau và dựa vào vô lăng để giữ thăng bằng. Hắn ngấu nghiến lấy môi tôi, giữ thật chặt gáy tôi để giữ cho nụ hôn sâu hơn. Khi mà lưỡi hắn liếm quay môi tôi, tôi bắt đầu cảm thấy có sự nguy hiểm.

Nhưng bất ngờ là tôi lại là người chủ động mở miệng để chào đón chiếc lưỡi ấm nóng mềm mại kia. Chiếc lưỡi hư hỏng lượn vòng quanh khuôn miệng tôi cho đến khi tìm đến lưỡi tôi. Chúng tôi vờn nhau một lúc. Vì miệng tôi liên tục phải há miệng để giữ cho chiếc lưỡi kia nên tôi đã không kịp nuốt xuống nước bọt khiến nó chất đầy trong miệng và cuối cùng thì tràn ra ngoài.

Taehyung đã phát hiện ra điều này và rút lưỡi lại để liếm xung quanh nơi mà dịch vị tôi đang trào ra.

Cuối cùng, chúng tôi kết thúc nụ hôn bằng cái mút thật mạnh của hắn ở môi dưới của tôi.

Đêm nay, chúng tôi đã có những giây phút tuyệt vời ở bên nhau.

......
Đón đọc chương sau nhé!!!!!!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip