#AWAKE

*Tất cả địa điểm, sự kiện trong truyện đều không có thật*

(Góc nhìn của Jisoo)

Sự tanh nồng kia vẫn chưa hoàn toàn biến mất. Nó vẫn lản vản đâu đó quan cánh mũi tôi. Tôi cố gắng thở thật mạnh để chúng mong chóng đi ra khỏi cơ thể. Nhưng việc đó chỉ khiến tôi khó thở hơn, đành ôm lấy buồng phổi để xoa dịu sự khó chịu.

Mọi vật xung quanh bắt đầu xoay vòng vòng. Tôi lắc đầu để xua tan đi những ảo giác. Đến khi ngôi nhà trước mặt đứng yên thì một thân thể to lớn đổ ập xuống người tôi. Hắn đến rồi! Mùi cỏ tươi mát thoang thoảng len lỏi vào cánh mũi. Tôi cố rướn người để mùi hương ấy xoá tan sự kinh tởm kia.

- Soo à! Không sao rồi, có tôi ở đây rồi!- Giọng nói trầm trầm, khàn khàn vang lên khiến tôi cảm thấy vô cùng ấm áp, khoé miệng cũng dần cong lên.

- Tae à! Trong kia...

Chợt nhớ đến căn phòng kia- căn phòng mà tên bác sĩ Mark đã gọi tới. Tôi vẫn tò mò anh ta định nói với tôi chuyện gì. Hay Mark đã biết những gì tôi muốn giấu và gọi tôi đến để thấy những hình ảnh đó.

Chắc không phải đâu! Chuyện này chỉ vô tình diễn ra thôi.

Taehyung nhẹ nhàng hôn lên trán tôi, xoa dịu nỗi sợ hãi đang xâm chiếm bên trong.

Hắn chậm rãi đứng dậy, đi vào bên trong. Tôi lặng lẽ nhìn theo bónhg dáng to lớn ấy khuất dần sau cánh cửa. Mọi thứ sẽ ổn thôi!

Tôi tự thu mình vào ngồi trên mặt đất. Trong phút chốc, tôi đã thấy mình như quay trở về lúc 10 tuổi, khi mà toàn thân bị nhuộm đỏ bằng máu. Một kí ức đáng quên, nhưng nó đang hiện về trước mắt như một bộ phim. Trái tim của cô bé 10 tuổi lúc ấy dường như đã ngừng đập vì những gì đang diễn ra.

Một lúc sau, tiếng mở cửa vang lên. Tôi nhanh chóng quay đầu lại, bắt gặp gương mặt lo lắng của Taehyung. Rồi nghe thấy tiếng xe cấp cứu.

Không!

Không thể nào!

Không thể có chuyện đó được!

Ánh mắt hoảng hốt của tôi tìm đến hắn, nhưng hắn đã lản tránh. Ngay cả Taehyung cũng từ chối việc xoa dịu tôi lúc này.

Những bác sĩ nhanh chóng chạy vào trong phòng cùng một chiếc giường màu trắng. Rất nhanh chóng trên giường xuất hiện một cơ thể. Cả nửa đầu dính đầy máu, trên vài sợi tóc còn dính vài giọt đã khô lại. Đầu người kia lõm xuống một phần. Máu thấm đẫm vào ga trải giường. Người nằm trên đó nằm im, không động đậy, gương mặt trắng đến phát sợ. Tôi trơ mắt nhìn Mark được đưa đi. Vẻ mặt không khác anh ta là mấy.

Liệu nhìn thấy cảnh vừa rồi, tôi có ổn được không khi ngay cả mùi hương của nó tôi cũng thấy kinh tởm? Mọi thứ trước mắt không còn tồn tại nữa. Chỉ còn có một màu đỏ bao phủ lấy mắt tôi. Chúng đi sâu vào trong não và phá huỷ tất cả những hình ảnh đẹp đẽ rồi chễm chệ chiếm toàn bộ. Sau đó đi xuống nội quan và đói khát gặm nhấm lấy từng bộ phận ở đó. Bụng tôi quặn thắt, một cơn sóng trào lên tận cổ họng khiến tôi nhanh chóng tìm cách giải thoát.

Trái tim run rẩy đến kì lạ. Tay chân mềm nhũn chẳng còn chút sức lực. Nhìn đến đâu cũng thấy màu đỏ.

ĐI ĐI!

BIẾN ĐI!

ĐI RA KHỎI NGƯỜI TAO NGAY!

Đừng lởn vởn ở đây nữa!

Tôi cầu xin chúng biến mất như một con điên ngốc nghếch. Nhưng ngược lại chỉ khiến hình ảnh ấy xuất hiện nhiều hơn. Tôi nghĩ mình sắp phát điên thật rồi!

Lắc đầu thật mạnh, chúng vẫn không chịu đi.

Lấy tay đập vào đầu, hay đập đầu vào tường,... Tôi làm mọi cách. Cố gắng để xua đuổi chúng. Nhưng vô dụng! Chúng bám chặt lấy từng dây thần kinh của tôi đến nỗi không dứt ra được.

Tôi đau đớn...

... tuyệt vọng.

Tôi mệt mỏi...

... rồi gào thét...

... sợ hãi...

... rồi giãy giụa...

... chỉ để chiến đấu với nỗi ám ảnh ấy...

Đến khi xung quanh chỉ còn màu đen, sự an ổn mới quay trở lại tìm đến tôi.

......

Mẹ từng bảo tôi đừng tin tưởng ai. Tôi đã nghe bà.

Mẹ từng bảo tôi khi bà ra đi phải tự chăm sóc bản thân. Tôi đã nghe bà.

......

Bà cũng từng nói sẽ ở bên tôi, sẽ để tôi sống một cuộc sống hạnh phúc. Và cuối cùng cũng chỉ là một lời nói dối. Phải chăng lúc ấy bà ích kỉ một chút, đưa tôi đi cùng, ở cạnh bà thì giờ tôi không phải đau đớn và dằn vặt bản thân như vậy. Tôi luôn nghĩ rằng bà mất vì đứa con gái vô dụng này. Vậy mà bà cũng chẳng thanh minh cho tôi, cứ để tôi sống tội lỗi và ám ảnh như vậy.

Tôi yêu bà. Đó là sự thật.

Tôi ghét bà. Đó cũng là sự thật.

......

Mẹ tôi luôn nói rằng đừng yêu ai, vì họ chỉ mang đến đau khổ thôi.

Riêng việc này thì... Xin lỗi, con không nghe lời mẹ rồi!

Tôi đã lỡ yêu hắn. Taehyung.

Sức hút của hắn quá lớn khiến tôi đã vượt qua giới hạn của bản thân.

Tôi là một người bình thường, chẳng có gì đặc biệt. Duy chỉ thiếu thốn vài thứ.

Vậy mà mọi người xa lánh tôi, cho rằng những đứa trẻ thiếu thốn tình thương đều là những đứa trẻ hư hỏng, không có tương lai. Họ không bao giờ đứng trên lập trường của những đứa trẻ như vậy mà suy nghĩ. Họ không bao giờ ủng hộ cho bất kì việc làm nào của tôi. Họ chỉ trích, bêu rếu, khinh thường. Và tôi luôn đặt những lời nói đó vào tai. Rồi tự chế nhạo bản thân.

Tôi yêu bóng tối.

Đó là nơi duy nhất tôi gào thét mà không ai nghe thấy.

Là nơi mà ở đó tôi có thể thấy ai đó đang lắng nghe mình.

Cũng là nơi che dấu con người thật của tôi.

Tôi cũng ghét những tiếng ồn. Chúng khiến tôi sợ hãi. Chúng khiến những lời gào thét trở nên vô vọng. Chúng khiến đầu óc mệt mỏi, đau đớn.

Và thứ tôi ghét nhất, sợ hãi nhất, kinh tởm nhất: màu đỏ. Tôi rất nhạy cảm với những thứ màu đỏ. Đặc biệt là máu. Thứ chất lỏng kinh tởm tanh nồng ấy. Dù nó là thứ giúp con ngừoi tồn tại nhưng cũng không vì thế mà phải trân trọng nó. Máu luôn gợi lại cho tôi về ngày hôm đó, cái ngày mà dòng máu đỏ của mẹ đổ đầy ra đường, ra quần áo, ra bàn tay tôi. Là thứ cướp đi mẹ tôi. Tôi không trách nó vì lí do thực sự là do tôi.

Dù vậy vẫn không ngăn được nỗi ám ảnh của tôi về máu.

Khi thấy nó, sự kiềm nén của tôi sẽ đứt phanh rồi từng nơron thần kinh sẽ ngưng hoạt động. Tôi sẽ biết mình sẽ điên loạn thế nào khi tìm cách khống chế cơn ám ảnh ấy. Sẽ không thể làm chủ bản thân. Hoặc trở thành một người khác. Nó ám ảnh tới nỗi tôi luôn tìm đến cái chết để có thể xoá đi đoạn kí ức đó. Tôi đã rất cố gắng, cố gắng để trở nên bình thường khi nhìn thấy máu. Nhưng luôn luôn thất bại. Sự kiềm nén chỉ khiến tôi thêm dằn vặt và sợ hãi hơn thôi.

Lần đầu tiên tôi mất kiểm soát là khi 13 tuổi- lúc chú JoonHo mất và hai chị em họ Bae bắt đầu xa lánh tôi khi biết được sự thật về việc chú JoonHo luôn yêu mẹ tôi chứ không phải mẹ của họ. Nhưng nhờ sự mất kiểm soát trong thời điểm ấy mà Joohyun cùng Jinyoung đã quan tâm và yêu thương tôi như ban đầu. Tôi có nên biết ơn sự ám ảnh này đã mang lại điều may mắn ấy cho tôi không?

Tôi vô cùng tuyệt vọng.

Và quyết định giấu đi quá khứ của mình. Joohyun và Jinyoung chỉ đơn giản nghĩ rằng tôi thiếu thốn tình thương nên mới như vậy. Mong rằng không ai biết được. Nhất là với Taehyung. Có lẽ khi biết được điều đó, hắn sẽ sợ hãi và xa lánh tôi mất. Tôi thực sự lo lắng về việc này. Tôi không thể để Taehyung rời xa mình. Một người hoàn hảo như vậy. Một người yêu thương và nâng niu tôi hết mực. Và hắn đi ngược lại với mọi người, đi ngược lại mọi thứ để ở bên cạnh tôi, để thương tôi, để ủng hộ những việc làm của tôi.

Tôi không thể mất Taehyung.

......
Đón đọc chương sau nhé!!!!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip