#BROKEN
*Tất cả địa điểm, sự kiện trong truyện đều không có thật*
(Góc nhìn của Jisoo)
Không khí nhộn nhịp của quán bar khiến đầu tôi có chút đau nhức. Nếu không phải tôi nhìn thấy những loại rượu mà tôi thuộc tên làu làu, hoặc thậm chí là nhớ cả vị trí của nó, tôi sẽ nghĩ đây không phải là quán bar của Im Jaebeom. Anh ta nói sẽ tổ chức tiệc, và muốn tôi cùng Jennie đến dự. Đương nhiên, tôi sẽ lịch thiệp đồng ý vì tôi biết Taehyung sẽ đến.
Chỉ không ngờ rằng hắn đến muộn như vậy. Trong lúc chờ đợi, tôi đã kịp nốc vài ly rượu. Không khí ở đây đúng là không thể chịu nổi. Những cô gái ăn mặc thiếu vải và khoe "da thịt" thật nhiều đang cố gắng tán tỉnh những chàng trai nóng bỏng. Họ cứ quấn quýt lấy nhau, sờ soạn, thậm chí là hôn nhau. Thật kinh khủng! Tôi không hiểu Im Jaebeom đang nghĩ cái quái gì mà để cho những con người động dục kia vào đây- nơi từng rất yên bình và sang chảnh.
Ồ! Xem ai kìa?
Taehyung đã đến từ lúc nào vậy? Thật tốt khi nhìn thấy hắn ở đây! Hắn vẫn vậy. Dù chỉ mặc một chiếc áo phông và quần bò nhưng cũng đủ thu hút tất cả ánh nhìn của người xung quanh. Tôi đã nghe tiếng tiếng huýt sáo của một cô gái nào đó hướng về phía hắn. Cũng có một số người đang cố làm quen. Nhưng Taehyung của tôi đều từ chối. Làm tốt lắm!
Tôi mỉm cười đi tới chỗ hắn, rồi dừng lại khi đã sát mặt hắn. Tôi nhìn Taehyung, hắn đang cười. Trái tim tôi rộn ràng đến kì lạ, máu trong cơ thể cũng đang chảy một cách rối loạn. Đến khi hắn cũng nhìn lại tôi, tôi nhanh chóng cụp mắt xuống, nhìn chân chân vào giày của mình. Nhưng sự khao khát muốn ngắm nhìn nụ cười ấy làm tôi không khỏi tò mò, len lén ngước lên, bắt gặp đôi mắt của Taehyung. Trong đôi mắt ấy, giờ đây tôi chỉ thấy được sự xa lạ và trống rỗng.
Từ từ...
Khoan... Như vậy là sao? Tôi nhíu mày nhìn kĩ một lần nữa. Vẫn như vậy. Xa lạ. Lạnh lẽo. Trống rỗng.
Không...
Không...
Không phải! Đây không phải Taehyung! Taehyung mà tôi biết sẽ không nhìn người hắn yêu bằng ánh mắt như thế. Tôi hốt hoảng nhìn hắn. Taehyung không làm gì tôi cả nhưng lại khiến tôi sợ hãi vô cùng, chân tay run rẩy. Miệng tôi hơi hé muốn nói nhưng lại có thứ gì chặn giữa thanh quản khiến tôi không thể phát ra âm thanh nào.
- Cô là...?
Taehyung lịch sự lên tiếng.
Tôi nghe thấy tiếng "Bùm" rất lớn trong đầu mình. Tiếng nổ ấy phá huỷ các dây thần kinh của tôi, làm tôi muốn cử động cũng không thể.
Gì vậy? Taehyung à... Cậu đang đùa mình sao? Nhưng không vui đâu! Đừng đùa nữa...
Tôi cố gắng nhìn vào mắt hắn. Hình như mắt tôi có vấn đề rồi. Hôm qua, chúng tôi còn hôn nhau mà. Ánh mắt nóng bỏng lúc đó đâu rồi? Ánh mắt dịu dàng, ấm áp mỗi lần nhìn tôi mọi ngày đâu rôi? Trả lại Taehyung của tôi lại đây!
- Kim Taehyung?
Lần đầu tôi gọi tên hắn mà đọc cả họ như vậy. Giống như đó không phải Taehyung của tôi, giống như tôi đang gọi một người xa lạ nào vậy.
- Sao cô biết tên tôi? Thứ lỗi cho tôi vì tôi không thể nhớ cô là ai!
Taehyung vẫn dùng giọng nói xa lạ ấy để nói chuyện với tôi. Tôi cố đè nén sự tức giận sắp bùng nổ trong lòng mình, khẽ gằn từng chữ:
- Cậu- đừng- đùa- nữa!
- Xin lỗi! Tôi đã làm gì phật lòng cô sao?
Vẫn là sự lịch thiệp ấy. Sự lịch thiệp khiến tôi phát điên.
- KIM TAEHYUNG!
Tôi hét lên. Hắn vẫn không chịu dừng việc trêu đùa tôi lại sao? Nhưng tôi thì chịu hết nổi rồi! Mặc kệ ánh mắt của mọi người ở đây, tôi lao đến nắm lấy bờ vai rộng lớn của Taehyung, lắc mạnh.
- Xin cậu đấy, đừng vậy nữa! Đừng đùa nữa, được chứ? Cậu làm vậy tôi giận thật đấy! Tôi...
Chưa kịp nói hết câu đã có người kéo tôi về hướng ngược lại, tách tôi ra khỏi hắn. Nhưng tôi đâu có dễ dàng bỏ qua như vậy. Tôi cố gắng vùng vẫy, bàn tay nắm cổ tay tôi càng siết chặt, tôi dùng răng cắn vào bàn tay ấy. Người đó cuối cùng cũng chịu buông tôi ra. Cứ nghĩ đã thoát được nhưng chưa đầy một giây sau, cả người tôi đã nằm gọn trên vai người đó rồi. Tôi la hét ầm ĩ, đánh mạnh vào lưng người kia nhưng vẫn không lay chuyển được cơ thể to lớn ấy. Đến khi ra khỏi quán bar, người đó mới thả tôi xuống.
Tôi muốn chạy đến bên Taehyung... nhưng một lần nữa, người đó lại biết trước ý định của tôi nên đã đá mạnh vào chân tôi, khiến chân tôi khuỵa xuống. Giờ tôi mệt lắm rồi, mọi việc đang diễn ra khiến tôi chẳng còn sức lực nào để phản kháng nữa.
Thế giới của tôi quay lại rồi! Thế giới chỉ có một mình tôi trong đó, chỉ mình tôi cảm nhận được. Nhưng nó lại rời đi rất nhanh, ví dụ như bây giờ, khi tôi muốn nó ở đây để không phải nghĩ về chuyện gì, thì nó lại nhẫn tâm bỏ tôi ở đấy để nghe phải những câu nói kì lạ kia.
- Xin chào, tôi là Mark Yien Tuan- bác sĩ điều trị tâm lí của cậu Kim Taehyung!
- Bác sĩ điều trị tâm lí... của Taehyung?
Lại gì nữa đây? Rốt cục là có chuyện gì khi Taehyung ở Mĩ vậy?
- Anh biết mình đang nói gì không?
- Tôi biết và mong cô hãy bình tĩnh nghe những gì tôi sắp nói. Ừm... nói thế nào nhỉ? Não của ngài Kim có một chút vấn đề.
- Vấn đề?
- Vâng, não của cậu ấy phải chịu tác động bởi một người nào quá nhiều khiến não cậu ấy tự động xoá đi một vào thông tin về người ấy. Và tôi đoán đó là cô!
- Mất trí nhớ tạm thời?
- Không hẳn! Vì mất trí tạm thời khiến bộ não chấn động, kí ức vì thế mà cũng mất đi một phần nhưng sau một thời gian, nó sẽ quay trở lại. Còn căn bệnh này làm kí ức của người bệnh khá chập chờn, lúc đến lúc đi. Căn bệnh này khả năng mắc phải rất thấp, gần như là không có. Trên thế giới mới xác định được 3 ca mắc bệnh nên Taehyung là trường hợp vô cùng đặc biệt.
Woa! Không ngờ trên thế giới lại có căn bệnh kì lạ như vậy! Kì lạ là thế nhưng Taehyung của tôi lại mắc phải. Thượng Đế à, sao người lại nhắm trúng người con thương như thế, trên thế giới có hơn 7 tỉ người, sao nhất định phải là hắn?
Thật không còn từ gì để nói về tâm trạng của tôi lúc này. Chính tôi còn không biết mình bị gì.
Giống như bản thân không tồn tại?
Chắc vậy!
Cuộc đời thật trớ trêu! Taehyung vừa về bên tôi chưa được bao lâu. Tôi còn chưa kịp nói thương hắn như thế nào mà căn bệnh điên rồ kia cướp đi những gì về Kim Jisoo ra khỏi cuộc sống của hắn. Phải chăng không ai muốn nhìn thấy chúng tôi hạnh phúc? Thật nực cười mà!
Thượng Đế, nếu ông thực sự là con người, tôi sẽ dùng chính bàn tay này bóp nát trái tim ông. Tại sao khi tôi yêu Taehyung đến chết đi sống lại thì ông lại tách chúng tôi ra? Giờ ông đang hả hê lắm hả? Nhìn chúng tôi như vậy ông vui lắm hả? Nhưng nếu ông còn mang tai hoạ gì nữa đến thì tôi sẽ lên trên đấy, khiến ông phải chịu đựng tất cả những gì chúng tôi trải qua. Đến lúc đó, có lẽ ông có đâm bao nhiêu nhát dao vào tim cũng không thể hết tội lỗi được đâu.
Tôi yêu Taehyung sao?
Phải, tôi yêu hắn! Từ lúc nào hả? Từ rất lâu về trước rồi!
Kim Hanbin?
Ồ, tôi chỉ rung động vì anh. Nhưng chỉ là rung động. Vì người tôi yêu từ trước đến giờ chỉ có một mình Taehyung. Khoảng cách giữa "thích" và "yêu" rất xa nhau.
Anh vốn dĩ chỉ là một con cờ để tôi che giấu đi tình yêu tôi dành cho hắn. Tôi muốn biết rốt cục Taehyung có thể yêu tôi nhiều đến thế nào. Ai mà ngờ được mọi chuyện lại thành ra như thế này.
Không nghẽ... mọi chuyện là do tôi?
......
Nói về căn bệnh của Taehyung, mình không chắc là nó có thật hay không. Nếu bạn nào tìm được thông tin của nó, hãy comment bên dưới!
Những bí mật đang dần được hé lộ!
Đón đọc chương sau nhé!!!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip