#DONTLETMEKNOW
*Tất cả địa điểm, sự kiện trong truyện đều không có thật*
(Góc nhìn của Mark)
Có vẻ như Taehyung không biết? Và... cậu ấy cũng không nên biết đâu. Cậu ta nghĩ mình thông minh nhưng không! Con người luôn ngu ngốc, và sẽ mãi không nhận ra điều này. Họ ngu ngốc vì không nhận ra bản thân ngu ngốc đến nhường nào. Và Taehyung... cũng giống họ thôi.
Khi gặp cậu ta lần đầu tiên, tôi đã thấy sự khác biệt của Taehyung với mọi người. Ánh mắt cậu ta. Thật không đơn giản. Nó khiến một người không biết gì về cậu ta như tôi càng không hiểu gì.
Với một bác sĩ như tôi, việc này thực sự khó khăn. Sự thấu hiểu bệnh nhân là một trong những nhân tố quan trọng trong việc chữa bệnh. Vậy mà... tôi chẳng biết gì về cậu ta cả. Chỉ là Kim Taehyung, 12 tuổi. Hết. Ba cậu ta. Thật nực cười. Ông ta chẳng biết gì về con trai mình. Chỉ cần thằng nhóc ấy bình thường, bao nhiêu cũng được.
Khi gặp cậu ta, khi nhìn thấy con người ấy co rúm dưới gầm giường tối tăm, ánh mắt to tròn sáng quắc nổi bật giữa màn đêm, tôi bắt đầu thấy tò mò. Và vài năm sau đó tôi mới nhận ra một điều:
Quá tò mò về một ai đó là một sai lầm. Và sai lầm ấy đã làm cuộc sống tôi bước sang một trang mới. Hoá ra, việc ấy lại kinh khủng đến như vậy.
......
Thằng bé rất kì lạ. Rất rất kì lạ. Từ ngày đầu tiên đến đây, Taehyung chỉ nằm co rúm dưới gầm giường. Im lặng. Hai tay ôm chặt lấy chân. Ánh mắt bình yên, lặng sóng như trong mắt tôi, nó lại không bình yên đến đáng sợ.
Đến giờ ăn, thằng bé vẫn ở dưới đấy ăn những đồ ăn mà quản gia mang đến. Thức ăn cũng đến kì lạ. Khi là những miếng thịt bị cắn dở, khi là những đĩa rau thủng lỗ chỗ, bát cơm cũng bị trộn lẫn với những thứ tạp chất khác trông đến nhớp nháp và bẩn thỉu. Vậy mà thằng bé vẫn ăn chúng, một cách ngon lành. Và rồi tôi cũng biết được, hoá ra những thứ thằng bé ăn phải là thức ăn thừa của bọn người hầu, và kinh tởm nhất là có những lúc chúng đưa cho Taehyung ăn... bãi nôn của chúng. Những lúc như vậy, thằng bé không ăn, chỉ trơ mắt nhìn, còn bọn người hầu thì cười nắc nẻ, tôi thì không hiểu chuyện gì.
Taehyung... thằng bé... sao có thể chịu được?
Ông ta- cha thằng bé, người sinh ra và cũng là người thân duy nhất của nó... lại có thể đối xử với con trai mình như vậy? Và Taehyung, tại sao lại chịu đựng chúng trong im lặng như vậy? Tại sao thằng bé phải trải qua những việc ấy? Rốt cục thằng bé đã chịu đựng những việc kinh tởm như thế nào rồi?
......
Việc Taehyung rời khỏi chỗ tối tăm ấy là việc của vài tháng sau. Đơn giản vì đó là ngày giỗ của mẹ thằng bé. Nhưng nó lại không được gặp mẹ. Chỉ im lặng nhìn ngắm những bông tuyết rơi ngoài cửa sổ. Cha nó vẫn như mọi ngày, nhốt nó trong căn phòng rộng lớn không mọi chút ánh sáng này, không cho gặp bất kì ai. Tôi đã cho rằng thằng bé sẽ đập phá, vùng vẫy, la hét. Vậy mà tất cả hành động đều ngược lại. Nhìn Taehyung thông qua lớp cửa kính thuỷ tinh, trái tim tôi chợt co thắt. Nó đang gào thét lên để được cứu giúp thằng bé. Nó đau đớn khi nhìn thấy sự cô độc và cuộc sống đen tối, bế tắc của một đứa trẻ chỉ mới 12 tuổi. Chỉ cần thằng bé cầu xin tôi. Đúng, chỉ cần cầu xin tôi đưa nó ra khỏi căn phòng tăm tối này! Tôi sẽ giúp nó! Nhưng không. Thằng bé chẳng làm gì ngoài việc đưa đôi mắt trong veo thuần khiết ấy ra ngoài cửa sổ.
Thật đáng sợ!
Thật kinh khủng!
Một đứa trẻ 12 tuổi. Đáng lẽ bây giờ nó phải được vui chơi, học tập, được sống trong tình thương của gia đình. Nhưng thằng bé lại chứng kiến những thứ kinh tởm nhất, dơ bẩn nhất của cái xã hội mục nát này, của người cha tàn ác của nó. Đó chẳng khác gì vấy bẩn tâm hồn nó. Chẳng khác gì việc phá tan tuổi thơ tươi đẹp của một đứa trẻ. Vậy mà Taehyung chỉ im lặng hứng chịu những điều đó. Là do mọi chuyện quá sức chịu đựng của một con người khiến nó tuyệt vọng. Hay do nó thực sự không muốn hiểu tất cả mọi chuyện?
Và tôi. Chỉ muốn bảo vệ nó. Khi nhìn vào đôi mắt thằng bé, đôi mắt ấy vẫn còn đôi chút sự thuần khiết của một đứa trẻ. Dù chỉ còn một chút nhưng tôi vẫn muốn giữ gìn, nâng niu. Đưa thằng bé đến một nơi thật xa, giấu thằng bé ở nơi không ai có thể đánh đập, mắng chửi, không ai có thể tìm thấy nó.
Sự khao khát ấy của tôi dù lớn đến đâu vẫn không đủ để bảo vệ thằng bé.
......
Ngày hôm đó, quản gia mang thức ăn đến cho tôi và Taehyung. Bữa trưa của một thằng ở nhờ như tôi cũng chỉ đơn giản thôi. Nhưng nó xa hoa hơn nhiều so với đồ ăn của thằng bé. Vẫn như mọi ngày. Chiếc xương cá còn vương lại ít thịt, một bát chứa thứ chất lỏng màu vàng đỏ và một bát cơm. Thằng bé nhìn chăm chăm vào khay cơm một lúc rồi cầm thìa lên. Đợi khi người quản gia ra ngoài, tôi mới lấy ra trong túi ra một chiếc chìa khoá. Hôm nay, nhất định tôi sẽ làm trái quy định. Chỉ một lần. Một lần này thôi. Vì Taehyung.
Tôi mở cánh cửa ấy ra. Cánh cửa giam giữ thằng bé với thế giới bên ngoài.
Nó nhìn tôi. Một cách kì lạ. Như thể tôi là một người xa lạ đối với nó vậy.
Tôi đến bên cạnh. Cảm giác được nhìn thằng bé bằng da bằng thịt khiến tôi có chút xúc động và ngạc nhiên. Rằng thằng bé thật gầy. Rằng cơ thể nó thật lạnh.
Tôi đẩy khay thức ăn về phía nó. Nó ngơ ngác nhìn tôi.
- Nó ổn mà, ăn đi!
Tôi biết Taehyung lo lắng điều gì.
Mắt nó sáng lên, tràn đầy hạnh phúc sau câu nói của tôi. Thằng bé chẳng nói gì, ăn một cách ngon lành, miệng chứa đầy thức ăn nhưng vẫn cố nhét thêm, hai má căng phồng.
Tôi mỉm cười xoa đầu thằng bé. Hoá ra là đói đến mức này.
Nhưng...
Rầmmmmmm
Chiếc cửa được mở ra một cách thô bạo. Ông ta lao đến phía thằng bé như một con dã thú. Đè nó xuống giường. Bóp lấy mồm nó, lắc thật mạnh.
- Thằng ôn con! Mày nhả ra cho tao! Ai cho mày ăn cái này hả? Thứ bẩn thỉu như mày dám ăn cái này hả? NHẢ RA CHO TAO!
Ông ta dùng cả bàn tay móc thức ăn từ miệng thằng bé. Bắt ép Taehyung nôn ra bằng sạch số thức ăn vừa nãy. Vậy mà thằng bé vẫn cố chấp không mở miệng ra, cố gắng giữ thức ăn không cho một hạt cơm rơi ra khỏi miệng. Ông ta tức giận đấm mạnh vào bụng nó. Nó quằn mình lại, miệng mở ra khiến đống thức ăn tràn ra ngoài.
Tôi vẫn đứng im như tượng ở đấy. Vì chưa tiếp nhận được việc gì.
Khi nhìn thấy đôi bàn tay yếu ớt của thằng vé vươn ra. Như để cần xin tôi hãy đến cứu nó. Tôi chạy đến. Nhưng chưa kịp nắm lấy bàn tay ấy, tôi đã bị đám vệ sĩ giữ lại. Khoảng cánh giữa tôi và bàn tay nó lại bị kéo ra xa dần.
- Taehyung... Taehyung...! ĐỪNG ĐỘNG VÀO THẰNG BÉ! ĐỪNG ĐÁNH NÓ NỮA!
Tôi la hét. Giãy giụa. Chửi mắng. Cầu xin. Rồi tôi khóc. Tôi tuyệt vọng. Tôi đau đớn.
Làm ơn!
Làm ơn!
Ai đó hãy cứu thằng bé đi, Taehyung của tôi! Đừng làm nó đau! Tôi cũng đau lắm! Cầu xin mấy người đừng đánh nó nữa...
Cuối cùng, họ cũng chịu thả tôi ra. Thằng bé nằm xụi lơ trên giường. Chỉ còn lại cái xác không hồn. Từng hơi thở yếu ớt. Cả cơ thể tràn đầy những vết thương. Và nó khóc. Những giọt nước mắt thấm đẫm vào gối. Tôi muốn chạy đến ôm nó. Xoa dịu đi những vết thương. Và cầu xin nó đừng khóc nữa. Vì những giọt nước mắt ấy như xé toạc trái tim tôi vậy.
Nhưng họ vẫn nhẫn tâm kéo tôi đi. Để tôi chỉ có thể ngắm nó từ xa.
- Tôi đã nói với cậu không được đến gần nó chưa?- Ông ta lên tiếng.
Đúng! Ông ta nói rồi! Là tôi sai khi làm trái lời ông ta. Nhưng tôi không sai khi đưa đồ ăn cho thằng bé.
- Cậu chỉ cần quan sát và tìm cách chữa trị cho thằng bé. Và giờ thì hay rồi! Nó điên rồi, nó phát điên rồi! Giờ nó chẳng khác gì mấy đứa tâm thần cả! Cậu nhìn thấy không?
Tôi bàng hoàng.
Ông ta nói con trai mình bị điên? Ha, thật nực cười! Thằng bé bị như vậy là do ai? Là do ai? Là ai khiến nó như vậy? Là ai khiến nó như vậy? LÀ AI?
Ông ta... ông ta sao có thể kinh tởm và độc ác đến như vậy?
......
Mọi chuyện vẫn tiếp tục như vậy. Và nó còn tệ hơn trước. Tình trạng bây giờ của thằng bé chẳng thể cứu vãn được nữa. Tôi thất bại rồi! Giờ tôi chỉ có thể cầu nguyện người nào đó hãy đưa Taehyung ra khỏi đây.
Và tôi chẳng có lấy một chút tự tin sẽ cho thằng bé một cuộc sống mà nó khao khát.
Vì thằng bác sĩ chẳng có một chút tiền tài và danh vọng như tôi làm sao có thể đối đầu với sự quyền lực của ông ta.
Tôi chỉ có thể ngắm nhìn cơ thể yếu ớt của Taehyung ngày qua ngày. Và ghi lại tình trạng của nó vào một cuốn sổ. Với hi vọng có người đọc được những dòng này, có thể cảm thông và yêu thương nó thực sự. Nhiều hơn những gì tôi đã từng.
Rồi khi biết được Taehyung sắp thoát khỏi đây, đi đến Hàn Quốc, tôi vui mừng, hạnh phúc biết bao khi biết thằng bé sẽ thoát khỏi cái nơi hơn cả địa ngục này.
......
Vậy mà tôi chẳng ngờ được rằng mong ước của mình lúc đó đã mở ra những sai lầm của sau này.
Bây giờ, tôi chẳng còn muốn bảo vệ Taehyung của tôi nữa! Không, là hối hận vì có những suy nghĩ ấy!
Giờ đây, tôi nên tìm cách chạy trốn thì hơn...
......
Đón đọc chương sau nhé!!!!!!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip