#HUGME
*Tất cả địa điểm, sự kiện trong truyện đều không có thật*
(Góc nhìn của Jisoo)
Vậy mà điều tôi luôn giấu kín lại bị hắn nhìn thấy. Một cách quá đột ngột. Tôi biết ngày nào đó Taehyung cuối cùng cũng biết thôi. Chỉ là tôi vẫn chưa sẵn sàng. Nó bị lột trần ngay giữa bao nhiêu con mắt của thiên hạ. Ngay dưới con mắt của Taehyung.
Không... tôi vẫn muốn ở cạnh hắn. Đừng để hắn rời xa tôi... Đừng làm vậy... Đừng rời xa tôi, Taehyung... Đừng đi... Cậu yêu tôi mà... Cậu không thể nhìn thấy tôi đau khổ, đúng không? Vậy làm ơn đừng làm vậy mà!
Tôi nhắm lại. Vì không muốn thức dậy và đón chào mình là gương mặt thương hại của ai đó. Vì không muốn thức dậy sẽ không còn thấy người tôi yêu nữa.
Vậy nên tôi cứ nhắn mắt lại. Dù không buồn ngủ. Tôi cũng không muốn ngủ. Vì nó sẽ đưa tôi nhìn thấy những thứ không muốn nghe, không muốn thấy. Mặc cho những điều đó là sự thật.
......
Có lẽ Taehyung luôn ở đây. Hơi thở. Mùi hương. Của hắn. Luôn ở đây. Nhưng tôi vẫn nhắm tịt mắt lo sợ người ấy sẽ rời xa mình bất kì lúc nào.
Tôi quyết định mở mắt. Để trực tiếp đối diện với hắn. Chuyện này không thể cứ tiếp diễn được.
Hơn một tháng chìm trong bóng tối khiến tôi không thể tiếp xúc được với ánh sáng. Hiện tại tôi vẫn chưa thể hoà nhập được với chúng. Chúng sáng chói khiến mắt tự động nhíu lại và chảy nước. Tôi cố nhìn sang chỗ khác để không khiến mắt mình quá chấn động.
Dù không được rõ ràng lắm nhưng tôi vẫn có thể khẳng định được người bên cạnh là Taehyung. Vẫn là con người ấy. Con người luôn khiến trái tim tôi chạy nhảy tưng bừng. Khiến từng nơron thần kinh dựng đứng. Khiến hô hấp của tôi loạn nhịp.
Taehyung vẫn trông rạng rỡ như ngày nào. Chỉ trong tiều tuỵ hơn thôi.
- Jisoo!
Khuôn mặt hắn càng hoảng loạn hơn khi nhìn thấy tôi.
Tôi cảm thấy xúc động khi tên của mình được gọi bằng tông giọng đặc trưng của hắn. Tôi nhìn sâu vào mắt hắn. Không có một chút lo sợ hay ghê tởm. Cũng không còn dịu dàng, yêu thương như trước nữa. Nó vô hồn, trống rỗng, lạc lõng. Điều này càng khiến tôi lo sợ. Có phải... hắn đang suy nghĩ cách nào khiến chúng tôi chia tay một cách êm đềm nhất không?
Không! Không thể nào! Tôi tin Taehyung. Phải tin hắn. Vì Taehyung yêu tôi mà.
Tôi rất muốn gào lên, van xin hắn đừng rời xa mình. Nhưng trong tim vẫn len lói một tia hi vọng. Nên tôi vẫn im lặng và chờ đợi.
......
(Góc nhìn của Taehyung)
Một tháng. 30 ngày. 5 tuần. 720 giờ. 43200 phút. Em nằm bất động trên giường.
Không động đậy. Không nói chuyện. Không ôm tôi. Không hôn tôi. Đây chẳng khác nào một loại hình tra tấn ở nhà tù ADX Florence Supermax cả.
......
"Cậu và bệnh nhân có mối quan hệ gì?"
"Cô ấy là người nhà của tôi"
"Ừm... theo như những gì cậu kể lại, thì cô ấy mắc hội chứng hemophobia- một loại ám ảnh hay chứng sợ máu phổ biến ở nhiều người."
"Ý ông là sao?"
"Có lẽ bệnh nhân gặp một tai nạn quá lớn liên quan đến máu và tác động đến cô ấy chẳng hạn. Để chữa khỏi chứng bệnh này thì chắc phải tốn khá nhiều thời gian."
......
Jisoo, em cũng thật độc ác! Em hành hạ cả cơ thể tôi rồi nằm yên ổn trên chiếc giường này sao?
Vậy mà vẫn chưa đủ thoả mãn em sao?
Đùa thế đủ rồi. Mau tỉnh lại đi! Tỉnh lại đi!
Tôi nghĩ mình không còn đủ bình tĩnh để chờ em dậy nữa đâu.
Đúng! Đây là điều tôi muốn. Nhốt em một chỗ. Để chỉ có một mình tôi nhìn thấy. Cảm nhận em. Nghe âm thanh ngọt ngào đến phát nghiện. Tôi chỉ muốn giữ em bên mình.
Chứ không phải như vậy! Em cứ nằm im trên giường. Còn tôi cứ nhìn em. Nhìn đến nỗi mặc cho thời gian trôi. Tôi sợ rằng chỉ cần chớp mắt một cái thôi thì em sẽ rời bỏ mình mà đi thật xa.
Khuôn mặt xinh đẹp ấy vẫn ở đây.
Thân xác của em vẫn ở đây.
Vậy mà tôi cứ ngỡ em chẳng còn tồn tại.
Tôi ngỡ rằng bản thân chẳng còn cảm nhận được em nữa.
Tôi đã gào thét em dậy. Tôi đã cố gắng kéo căng mí mắt em ra. Hay cố lưu lại trên người em những dấu vết.
......
Và rồi... em đã tỉnh.
Chẳng còn từ ngữ nào có thể miêu tả được sự vui sướng tột cùng của bản thân.
Giây phút đó tôi chỉ muốn siết chặt lấy cơ thể em đem giấu dưới cơ thể mình. Nhưng tôi phải kiềm chế ngọn lửa đang làm bừng cháy ham muốn ấy. Chỉ cần em tỉnh lại.
Em nhìn tôi. Tôi lại nhìn em.
Rồi lại cảm thấy trống rỗng.
Tôi không thể biết em đang nghĩ gì.
Không, tôi là người hiểu em nhất. Chắc chắn sẽ tìm ra được thôi.
Trong khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau ấy, khi trong mắt chỉ có đối phương, tôi mới nhận ra một điều. Rằng đôi mắt của Jisoo rất đáng sợ. Nhưng tôi không sợ hãi. Đó là đôi mắt chứa đựng quá nhiêu cảm xúc lẫn lộn khiến tôi phải phân tích kĩ càng để suy đoán suy nghĩ của em. Không lẽ...
Kết quả vẫn chẳng thu được gì.
Chuyện em tỉnh lại vẫn quan trọng hơn.
Một tháng em nằm bất động ở đây quả là cực hình đối với tôi.
- Tae...- Sau một tháng, tôi mới cảm nhận chân thực nhất mình vẫn còn sống, vẫn còn tồn tại. Đó là khi em cất giọng gọi tên mình.
......
Tôi đưa em về nhà ngay lập tức. Việc ở một nơi ngột ngạt và thiếu sự tự do như bệnh viện khiến tôi vô cùng khó chịu. Và tôi biết em cũng không muốn ở đây.
Nhưng Jisoo đối xử với tôi như người xa lạ. Chẳng còn những câu nói ngọt ngào mà em thường nói. Chẳng còn những cái ôm ấm áp. Chẳng còn những nụ hôn cháy bỏng nữa. Em chỉ ngồi thơ thẩn trên giường. Em làm tôi sợ hãi mọi thứ xung quanh.
Sợ rằng lại thêm một người nữa bỏ đi. Cả thế giới bỗng sụp đổ trong phút chốc. Tôi cố gắng để không điên cuồng tìm lại em của trước kia. Vậy mà con ngươi đen láy vô hồn kia cứ đập vào mắt tôi. Tôi tức giận. Cả cơ thể ngứa ngáy vô cùng. Nên khi hai loại cảm xúc ấy cùng xuất hiện, chúng khiến tôi như muốn bùng cháy. Thực sự chỉ thấy Jisoo trong mắt mình bây giờ thật khó chịu, khiến tôi chỉ muốn cắn nát cái vỏ bọc đang bao phủ lấy em. Và tôi thực sự đã làm như vậy. Nhưng nó không chịu biến mất. Nên tôi cứ dần dần cắn nát chúng. Đến khi những vết cắn sâu đến nỗi da thịt rách ra, thứ chất lỏng màu đỏ luồn qua kẽ răng tôi. Tôi phát hiện cái vỏ bọc vẫn ở đấy. Nhưng cơ thể em biến đổi một cách kì lạ. Những màu sắc vốn không phải màu da tự nhiên của em liên tục xuất hiện.
Ôi Chúa ơi! Không phải tôi làm ra những việc này. Là do lớp vỏ kia không chịu thoát ra khỏi người em. Vì chúng đang ăn mòn một Jisoo tươi sáng, thuần khiết.
Những vết bầm tím ấy không khác gì những bằng chứng chứng minh cho sự tàn bạo vô nhân tính của tôi. Tôi đã làm gì thiên thần của mình vậy?
Đem em giấu vào trong lòng mình. Cũng để giấu đi cơ thể mỏng manh này. Tôi vẫn chẳng thể để ai thấy được cơ thể quyến rũ của em. Mọi người nghĩ rằng nhốt Jisoo ở đây thì không ai thấy sao?
Sai rồi!
Vẫn còn những con người ở trên kia. Là Chúa. Là Asmodeus (*). Cả những con người vẫn hàng ngày tra tấn đầu óc tôi.
Rồi chiếc áo tôi bỗng ướt đẫm. Vòng tròn của sự ướt át ấy lan dần ra, nó lớn dần lên.
Tôi hốt hoảng siết chặt hơn. Đưa những giọt nước mắt ấy vào trong bụng mình. Chúng cần được nâng niu vì chúng là của em. Chứ không phải trôi tuột về đâu đó, rời xa tầm mắt tôi. Mọi thứ thuộc về Jisoo đều là vô giá.
- Jisoo, xin em... xin em...
Em chợt thì thào trong lồng ngực tôi. Những lời nói ấy nhỏ đến mức tôi không tin nó là thật.
- Xin lỗi cậu!
......
(*): con quỷ đại diện cho Sắc dục.
Dù đã nói ở chap đầu nhưng mình vẫn muốn nói lại: Dừng lại trước khi quá muộn.
Chap sau là phần tự thuật của Mark- một trong những mắc xích quan trọng của truyện. Và từ đây mọi bi kịch mới thực sự bắt đầu...
Đón đọc chương sau nhé!!!!!!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip