#SNAKE

*Tất cả địa điểm, sự kiện trong truyện đều không có thật*

(Góc nhìn của Taehyung)

‼️CÓ VÀI CHI TIẾT NHẠY CẢM‼️

......

- Con ở yên đây! Không được ra ngoài, nghe lời mẹ! Ở đây đợi mẹ, nghe chưa? Nhớ, phải im lặng!

Mẹ đóng cửa lại. Để lại tôi một mình trong chiếc tủ tối tăm, yên tĩnh. Tôi có thể nghe rất rõ nhịp đập của bản thân. Tôi sợ hãi. Vì chẳng nhìn thấy gì cả. Vì mẹ. Bà vội vàng giấu tôi đi sau khi nghe thấy tiếng bước chân của ai đó. Tôi chưa bao giò thấy bà hốt hoảng và vội vã như lúc đó. Tôi thực sự rất muốn, rất muốn mở cánh cửa này ra rồi chạy ra ngoài. Nhưng vì mẹ nói rằng một đứa trẻ ngoan phải biết nghe lời người lớn và tôi là một đứa trẻ ngoan nên sẽ ngồi im trong này và đợi bà đến.

Tôi ngồi đợi. Đợi đến lúc bản thân chẳng thể đợi mẹ đến nữa. Tôi liền chìm vào giấc ngủ.

Và rồi khi thức dậy, tôi phát hiện mình vẫn còn trong chiếc tủ này. Tôi còn chẳng biết mình ở trong này bao lâu rồi nữa. Rốt cục tại sao mẹ vẫn chưa đến? Tôi hết kiên nhẫn rồi! Tôi phải đi tìm bà.

Khi mở cửa ra, tôi nhìn thấy bà đang ngồi trên sàn nhà, đầu cúi gằm, hai mắt nhắm chặt. Thật may, thật may là bà không bỏ rơi tôi! Thật may vì bà vẫn an toàn!

- Mẹ, mẹ đang ngủ sao?- Một câu hỏi nhẹ nhàng, nhẹ hơn cả không khí nhưng lại khiến người bà giật lên một cái.

Rồi những cái giật ấy ngày càng tăng, ngày càng mạnh khiến tôi chưa thích ứng được chuyện gì đang xảy ra. Người ngồi trên sàn nhà giật giật liên tục, cả cơ thể rung lắc dữ dội, cả người dính chặt lấy sàn nhà, nằm co quắp như bị điện giật. Chất lỏng màu trắng đục bắt đầu trào ra khỏi khoé môi mẹ. Tôi vẫn đứng chôn chân một chỗ, đầu óc trống rỗng, đôi mắt được phủ một lớp sương mù nên chẳng nhìn rõ được mọi thứ. Chỉ đến khi cơ thể kia ngừng co giật, run rẩy, tôi mới bừng tỉnh. Tôi nghe thấy tiếng mình gọi bà, nghe thấy tiếng vụn vỡ của bản thân, nghe thấy giọng nói của mình dần khàn đi rồi vụt tắt nhưng vẫn cố gào lên gọi mẹ. Rồi tôi thấy bà bị những người đàn ông xa lạ mang đi. Tôi cố gắng níu lấy tay bà nhưng không thể.

Cả cơ thể đơ cứng trên sàn nhà lạnh lẽo- nơi người mẹ thân thương của tôi vừa nằm ở đây.

Tiếng xì xào bàn tán của những người hàng xóm vẫn tiếp tục vang lên. Những lời thương hại dành cho một đứa trẻ 10 tuổi, những dự đoán về tương lai của tôi,... nhưng không có bất kì lời thương xót nào cho mẹ cả.

Bà bỏ tôi thật rồi... Mẹ tôi đi rồi... Giờ chẳng còn ai bên cạnh tôi nữa...

"Mẹ... Mẹ à... Mẹ... Con hứa sẽ ngoan mà... Đừng để con một mình... Con sợ lắm... Mẹ quay về đi... Mẹ nói cái gì con cũng nghe mà... Mẹ... MẸ!"

......

Tôi tỉnh lại sau một quãng thời gian dài. Ánh nắng mặt trời len lỏi qua từng ô cửa sổ. Sáng chói. Rực rỡ. Khiến tôi nhíu mày.

Tôi nhìn xung quanh. Các tấm kính trong suốt bao bọc cả căn phòng. Không, nó giống một cái hộp thuỷ tinh khổng lồ thì đúng hơn. Và chiếc hộp này chỉ chứa tôi cùng với một chiếc giường.

Tôi ngồi đây. Đưa tay về phía trước. Phát hiện mỗi tay đều được trói bằng một dây xích sắt cột ở đầu giường. Ha! Tôi đang bị nhốt. Và còn chẳng biết ở đây có người không nữa.

Tầm một tuần trôi qua. Vẫn không có ai đến. Chỉ là bây giờ ngay cả ánh sáng tôi cũng không còn được nhìn thây nữa. Tôi sống trong bóng tối. Nhưng tôi chẳng chẳng có cảm giác gì.

Chỉ thơ thẩn nằm trên giường nhìn trần nhà.

Tôi còn nghĩ bản thân sẽ phát rồ lên, giãy dụa, la hét chứ. Thật không ngờ bản thân lại phản ứng nhàm chán như vậy!

Đói khát. No bụng. Lạnh lẽo. Rồi ấm áp. Những cảm xúc ấy cứ lặp lại khiến tôi sống qua ngày.

Những ngày đói khát vẫn tệ nhất. Nó dằng xé cơ thể tôi. Nó gặm nhấm ruột gan. Khiến tôi phải liếm mút từng sợi tóc của mình, nhai nuốt chúng một cách ngon lành. Khiến tôi phải tự nuốt vào thứ chất thải của bản thân. Thật kinh tởm!

Mùi vị của nó giờ tôi vẫn chẳng quên được.

Vậy mà tôi vẫn im lặng. Chịu đựng những ngày tháng kinh khủng trong chiếc hộp đó. Chiếc hộp yên tĩnh, tăm tối. Chẳng ai thèm đến một nơi như vậy cả.

Cô đơn. Cô đơn. Thật cô đơn. Sự cô đơn giết chết tâm hồn tôi. Tôi chẳng còn tồn tại ở đây nữa.

Cuối cùng. Cuối cùng. Khi tôi cảm tưởng mình sắp chết thì có người xuất hiện. Người con trai ấy đưa tôi một khay đồ ăn.

Là đồ ăn.

Là thứ có thể cứu sống tôi.

Là thứ giúp tôi thoát khỏi sự hành hạ của những cơn đói khát.

Tôi đến gần với chiếc khay có đồ ăn. Cúi thấp người, đưa miệng đến gần với thức ăn. Ăn lấy ăn để, ăn đến phồng mồm trợn má, đến nỗi trong miệng không còn chỗ để nhét thêm nữa, đến nghẹn cả họng vẫn cứ ăn. Chẳng thèm để tâm xem đó là món gì.

Bất chợt, một bàn tay to lớn vuốt nhẹ đầu tôi khiến tôi dừng ăn.

- Anh xin lỗi! Để em phải chờ lâu rồi!

Giọng nói ấy rốt cục cũng kéo tôi về thực tại, quay đầu nhìn người con trai ấy. Người đó bất giác mỉm cười. Nụ cười ấy ấm áp, làm xua tan đi cái lạnh lẽo trong chiếc hộp này. Những câu hỏi muốn được nói ra đều bị nghẹn ứ ở trong họng, không tài nào phát ra được.

Vì nụ cười ấy mà tôi tin rằng.

Anh ta sẽ đưa tôi ra khỏi cái nơi dơ dáy, bẩn thỉu này. Vậy là tôi tiếp tục chờ đợi. Nhưng anh ta không đến. Thực sự mệt mỏi khi cố gắng tồn tại ở một nơi như vậy. Tôi chẳng còn tin tưởng ai nữa khi hi vọng cuối cùng cũng bị dập tắt. Có lẽ giờ người cha đáng kính kia đang sống trong vui mừng và hạnh phúc. Còn con trai ông ta phải chịu đau đớn, khổ sở! Vì ông ta mà tôi mất mẹ. Vì Kim Sehyung mà tâm hồn của một đứa trẻ 10 tuổi bị vấy bẩn.

Tất cả là tại ông ta! Tất cả mọi chuyện bắt đầu từ ông ta!

Tôi hận ông.

Tôi ghét ông.

Nhưng ông ấy lại là người là người thân của tôi, là người sinh ra Kim Taehyung. Và cũng là người đảo lộn cuộc sống của tôi.

Thật hỗn loạn! Tôi muốn ra khỏi đây! Tôi muốn rời khỏi đây! Ai đó hãy đưa tôi ra khỏi đây đi! "Ba ơi, đưa con ra khỏi đây đi! Con hứa sẽ nghe lời ba mà!" Dù ghét ông ta thế nào, tôi vẫn phải cầu xin Kim Sehyung để ông thả tôi ra. Dù vậy lời cầu xin ấy vẫn chẳng thề đến tai ông.

CHẾT TIỆT! ĐƯA TÔI RA KHỎI ĐÂY! NGAY BÂY GIỜ! NHANH LÊN! THẢ TÔI RA!

......

Anh ta đã quay trở lại. Cùng với một thằng bé. Ngay khoảnh khắc nhìn thấy nó, tôi bỗng thấy mình trong đó. Sợ hãi. Hận thù. Tuyệt vọng. Đau đớn. Mái tóc của nó dù che phủ bao nhiêu cho đôi mắt thì tôi vẫn cảm nhận được điều đó. Có lẽ vì chúng tôi giống nhau.

- Anh quay lại rồi đây!

Anh ta quay lại? Anh ta sẽ đưa tôi ra khỏi đây? Tôi sắp được về rồi! Chỉ cần ra khỏi đây. Chỉ cần ra khỏi đây, tôi sẽ...

- Nhưng anh không thể đưa em ra khỏi đây!

Tôi sững sờ. Anh ta nói không thể. Tôi đã mong chờ anh ta như thế nào...

Cả người tôi ngứa ngáy. Tôi bắt đầu giãy giụa. Những chiếc dây xích ấy giống như càng kích thích điều đó hơn.

- Thả tôi ra! Thả tôi ra! Tôi sẽ nghe lời anh mà! Cho tôi về nhà đi! Mẹ... mẹ ơi... cứu con... THẢ TÔI RA!

Tôi gào lên trong vô vọng. Nước mắt tràn ra khắp mặt, thấm vào gối. Ướt nhẹp. Tôi muốn về nhà. Tôi muốn ra khỏi đây.

- Đây là Jungkook! Chắc em vẫn chưa biết anh là ai? Anh là Song Mino. Giờ anh và thằng bé sẽ ở đây với em.

Vẫn là nụ cười ấy. Nụ cười khiến đối phương một mực tin tưởng anh ta. Không! Không được! Không được tin anh ta nữa!

- Im đi! Đồ giả dối! Cút đi! Biến ngay!

- Suỵtttt! Có người đang đến! Yên nào!

Tôi nằm quằn quại như một con rắn trên giường. Ưỡn ngực. Thu mình. Xoay người. Nhưng cơn ngứa ngáy vẫn trườn khắp cơ thể.

......

Đón đọc chương sau nhé!!!!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip