#TEARS
*Tất cả địa điểm, sự kiện trong truyện đều không có thật*
(Góc nhìn của Taehyung)
Chuyện ngày hôm đó... tối hôm đó... thời khắc kinh hoàng đó... tôi làm sao quên được. Rằng con quái vật ấy lại xâm chiếm trí não, những màu sắc rực rỡ ấy lại xuất hiện trước mắt. Rằng chính tôi đã làm tổn thương em như thế nào. Sự sợ hãi và hoang mang tột cùng trên gương mặt Jisoo lúc đó tôi sẽ không bao giờ quên, nó sẽ in sâu vào trong tâm trí để nhắc tôi không được làm tổn thương em nữa.
Nhưng có một điều em phải biết: Người làm đau em lúc đó KHÔNG PHẢI LÀ TÔI. Đó là một CON QUÁI VẬT!
Chỉ trong một giây con quỷ ấy xuất hiện.
Chỉ trong một giây nhìn thấy em quay lưng bỏ chạy.
Tôi đã không kiềm chế được cơn tức giận đang giằng xé cơ thể mình. Tôi cũng muốn em cảm nhận sự điên cuồng ấy, cảm nhận được sự thống khổ này. Em là của tôi! Nên những gì Taehyung này cảm nhận hay chịu đựng thì em cũng phải như vậy.
Tôi yêu em, em cũng phải yêu tôi.
Tôi đau khổ, em cũng phải như vậy.
Vậy mà khi nhìn thấy những giọt nước mắt của Jisoo, nhìn cơ thể bất động của em bị hành hạ bởi chính mình, tôi lại càng đau khổ hơn. Trái tim như bị bóp nghẹn đến không thở nổi. Em đau như vậy, bị tôi hành hạ đến vậy mà tôi chẳng thể làm gì. Chỉ là khi biết em đã nhìn thấy những hình ảnh điên cuồng ấy, nhìn em bỏ chạy, cho rằng em kinh hãi mình nên đã tìm mọi cách để giữ em lại. Tôi chỉ còn một mình em, chỉ mình em mới có thể yêu thương quan tâm tôi như vậy. Chỉ có em thôi...!
Tôi đã làm gì vậy? Tại sao lại hành động như vậy? Tôi điên rồi!
"Xin lỗi em!" Đó là tất cả những gì tôi có thể nói khi em nằm trong lòng. Mặc kệ em có nghe thấy hay không, tôi vẫn sẽ nói. Để cho thấy tôi sai rồi, tôi biết lỗi rồi. Nhìn những vết xanh tím trên làn da và cổ Jisoo cùng với vệt máu đã khô trên khoé môi em, lòng tôi quặn thắt. Liệu rằng em có tha thứ không?
Không, em sẽ tha thứ. Chắc chắn! Vì em yêu tôi mà.
Cả đêm hôm đó, tôi không ngủ. Chỉ để xoá đi những vết bầm do mình gây ra trên cơ thể em. Sau khi nấu cháo, tôi vẫn không yên tâm để Jisoo ở đây một mình. Nhưng tôi phải đi. Vì em. Và cả vì tôi.
......
Tôi lái xe thật nhanh đến phía tây Seoul. Nơi đây vẫn như vậy. Âm u, vắng vẻ, tối tăm. Bước vào căn nhà được coi là lớn nhất ở đây, rất nhanh có một giọng nói vang lên.
- Ồ, Taehyung! Có việc gì khiến thiếu gia Kim bước đến khu phố bẩn thỉu này vậy?
Mặc kệ câu nói mỉa mai của tên bác sĩ kia, tôi đi đến cái tủ gỗ đằng trước. Có vẻ như biết trước được tôi định làm gì, Mark đã chặn đứng trước mặt.
- Kim Taehyung! Đây không phải chỗ để cậu muốn đến thì đến đâu!
- Vậy không phải anh muốn gọi tôi là gì thì gọi đâu!
Tôi đang rất kiềm chế. Để không siết chặt lấy cổ anh ta đến khi tắc thở. Tên của tôi! Nghe thật kinh tởm! Thật dơ bẩn! Hai tay siết chặt thành nắm đấm, tưởng tượng đến việc cái cổ anh ta đang nằm trong tay mình.
- Việc lần trước, cậu đã nghĩ lại chưa?
- Việc đó còn phải nghĩ sao? Đương nhiên là không rồi!
- Cậy cậu tính chết sao? Dừng lại đi!
- Mark Yien Tuan, đừng làm như thể anh quan tới tôi lắm! Người khác sẽ hiểu lầm đấy!
- Nếu cậu cứ tiếp tục như vậy, tôi sẽ nói cho cô ấy và cả em gái cậu nữa.
- Anh dám? Tốt nhất nên im lặng và biến khỏi đây đi!
- KIM TAEHYUNG!
- CÂM MỒM! Ai cho anh gọi tôi như vậy? Tôi là TAEHYUNG, LÀ TAEHYUNG THÔI! TAEHYUNG!
Tôi gào lên. Thật không thể chịu nổi. Anh ta là ai mà dám gọi như vậy? Mark, anh điên rồi sao?
Vậy mà con người trước mặt vẫn bình thản nhìn tôi, giống như nãy giờ không có chuyện gì. Tôi sợ mình sắp không chịu nổi được mất. Ruột gan sôi lên sùng sục, cả người nóng bừng.
- Mark, tôi không đến đây để tranh cãi với anh!
- Tôi biết! Và tôi cũng muốn khuyên cậu một câu...
Anh ta từ tốn lên tiếng. Giọng nói dửng dưng đó càng khơi gợi ngọn lửa đang đốt cháy da thịt tôi. Và anh ta chính là thứ có thể dập tắt đi ngọn lửa kia. Tôi có thể cảm nhận được adrenaline chạy rần rần dưới lớp da thịt này.
-... Tránh xa Jisoo ra!
Ha! Anh ta nói cái con mẹ gì vậy? Rời xa Jisoo? Rời xa cô ấy? Mark đang kể chuyện hài sao? Nhưng không vui chút nào hết! Anh ta là ai? Là ai mà dám ngăn Jisoo và tôi đến với nhau?
Thật hết chịu nổi! Một thằng bác sĩ quèn dám ngăn cản chúng tôi? Nhưng rất tiếc, chuyện đấy ngay cả Thượng Đế cũng không thể làm nữa. Vậy mà một người chẳng là gì của em ấy lại nói như vậy. Chết tiệt! ANH TA NGHĨ ANH TA LÀ AI?
Hừ, không sao, không sao cả! Giờ chẳng ai ngăn cản được tôi nữa. Không ai cả. Chúc anh ngủ ngon, Mark Yien Tuan!
......
(Góc nhìn của Jisoo)
Tôi đến địa chỉ mà Mark gửi cách đây vài phút. Không ngờ ở Seoul xa hoa này vẫn còn một nơi xập xệ như vậy. Trước mắt tôi có thể là nhà của Mark. Có lẽ vậy. Nó được sơn màu sắc tươi sáng nhưng trông vẫn khá âm u. Có hai tầng, nom có vẻ rộng rãi, khang trang. Tôi đưa tay lên gõ cửa. Không ai trả lời. Tiếng "cộc cộc" lại vang lên lần nữa.
- Xin hỏi, có ai ở nhà không?
Đáp lại vẫn là sự im lặng. Tôi áp tai vào cánh cửa để nghe thử. Nhưng chẳng có gì. Vặn khoá cửa. Và thật không ngờ! Nó không hề được khoá!
Bước từng bước vào bên trong. Không ánh sáng, không tiếng động. À, có tiếng động. Là tiếng trái tim đập liên hồi. Báo hiệu tôi đang rất lo lắng và sợ hãi. Không nghẽ có chuyện gì? Mong là không. Tôi không dám bật đèn vì sợ nhìn thấy những gì mình không muốn thấy. Tôi bước trong vô tư vì chẳng nhìn thấy gì.
Vừa đi vừa cảm nhận. Cho đến khi vấp phải thứ gì đó thì dừng lại. Một mùi tanh nồng sộc thẳng vào mũi.
Bây giờ mới thực sự yên lặng. Dường như các dây thần kinh cũng ngừng đập. Tôi cứ hoá đó ở đó, chẳng động đậy cũng chẳng di chuyển. Rất nhanh chóng, mùi tanh nồng ấy lấp đầy vào buồng phổi, lấp đầy khu vực chứa ôxi. Tôi bắt đầu thấy khó thở.
Tôi há miệng đớp lấy không khí nhưng thứ mùi tanh nồng kia càng lan ra nhiều hơn khiến ngay lập tức phải ngậm mồm lại.
Không được rồi! Ôxi! Tôi cần ôxi. Căn phòng toàn mùi vị kinh tởm tôi. Nếu hít vào nữa chắc tôi sẽ chết mất.
Khó thở. Cứu tôi! Ai đó cứu tôi đi! Tôi ngạt thở quá! Xin hãy cứu tôi...
Tôi muốn gào lên như vậy. Nhưng lại sợ mùi hương ấy xâm chiếm cơ thể mình nên không dám hé miệng. Phải tự cứu lấy bản thân thôi. Nhưng trước mắt tôi không có gì cả. Vì sợ hãi mà tôi có thể nhìn thấy hình dạng của máu ở khắp nơi. Và dính lên cả người mình.
Tôi sờ soạn khắp mọi thứ với hi vọng nắm được vào chốt cửa. Nơi này sắp rút cạn sự sống của tôi rồi.
Và...
Ánh sáng chiếu vào khiến mắt nhíu lại vì chưa kịp tiếp nhận sự bất ngờ. Không khí thật trong sạch, không một chút vấy bẩn. Thoát rồi! Sống rồi! Cứ ngỡ rằng chỉ cần chậm một chút nữa thôi thì...
Há miệng hớp lấy thật nhiều không khí để xoá đi mùi vị kinh tởm kia. Lồng ngực tôi như muốn nổ tung vì khó thở. Mồ hôi túa ra khiến tóc tôi bết lại. Mọi thứ xung quanh cứ quanh cuồng.
Có lẽ thứ đấy là máu. Nhưng là của ai? Mark?
Nghĩ đến việc quay lại bên trong là tôi thấy rợn tóc gáy. Mỗi lần ngửi thấy mùi máu là chân tay tôi lại bủn rủn, tim ngừng đập như thế này. Không được, tuyệt đối không được quay lại.
Tôi quanh đầu nhìn xung quanh. Ở đây sao lạ không có một bóng người như vậy? Có lẽ chỉ còn một người có thể giúp tôi.
- Tae... Tae à!
Tôi phát hiện giọng mình không được ổn lắm, run rẩy đến phát sợ!
- Jisoo, em sao vậy?
- Cứu tôi! Đến cứu tôi! Xin cậu... tôi cần cậu...
Làm ơn... làm ơn mà! Đến đây đi! Tôi đang van nài Thượng Đế mang hắn đến đây. Tôi rất ghét ông ta nhưng không hiểu sao trong lúc này đầu tôi chỉ nghĩ về người đó. Dù biết rằng bản thân sẽ phải trả giá cho việc này, nhưng tôi cần cái ôm ấm áp của Taehyung... cần hơi thở nóng bỏng của hắn.
Tôi khao khát được nhìn thấy hắn.
......
Đón đọc chương sau nhé!!!!!!!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip