Chương 2:Kẻ thù trở lại

Tang lễ được diễn ra vào một ngày mưa bão, mọi người điều tiếc thương cho sự ra đi của cô gái trẻ chỉ vừa tròn tuổi 25. Suốt cả buổi lễ Ichigo khóc đến sưng cả mắt, phải nhờ đến sự trấn an của Mitsuya mới có thể bình tĩnh lại. Draken bước đến thắp nhang nhìn lên di ảnh u sầu. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, chỉ tưởng chừng hôm qua mà nay đã biến mất

Chifuyu đứng cùng Kazutora và Inuipee nói chuyện
"Sakura không tới nhỉ?"

"Làm sao nó có thể khi chưa vượt qua được cú sốc chứ! Tới chỉ thêm tồi tệ hơn"- Kazutora trầm giọng đáp

"Kể ra đây là lễ tang thứ 3 rồi đấy. Sau mọi việc tồi tệ lại cứ từ từ ập tới vậy!!"
Chifuyu ngửa đầu vào tường thở dài đầy mệt mõi, có linh cảm rằng từ này về sau tương lai sẽ không còn bình yên nữa

"Haru đáng thương...! Em ấy đã làm gì mà phải chịu cái kết bi thảm như vậy chứ"

....
Ngay tại căn hộ của Sakura, khắp nơi lăn lóc những chai Soju trống rỗng, mùi men say bao trùm cả căn phòng. Đã hơn 1 tuần nhưng Sakura vẫn chưa đặt chân ra ngoài, cả ngày chỉ biết nằm lì trong phòng, thân người tàn tạ vô kể

Kể từ ngày đó, sức sống như bị rút cạn. Cô không có tinh thần cho bất cứ việc gì, chỉ có thể nằm tự dằn vặt bản thân!
"H-Haru...."

Đột nhiên có tiếng chuông cửa nhưng Sakura chẳng may quan tâm đến mà vẫn gục đầu dưới nền sàn. Âm thanh đập cửa ngày càng mạnh đến khi cửa mở tung ra, Sanzu và Ran bước vào thì vội bịt mũi

"Aiss cái quái gì vậy....mẹ kiếp toàn mùi rượu"
Ran khuỵa gối hất tóc Sakura lắc đầu khinh thường: "Ha không ngờ có ngày thấy được bộ dạng thê thảm của mày đấy. Đáng thương thật"

"Nào nào!buồn rầu thế là đủ rồi...về nhà thôi. Chắc hẳn mày không ăn gì mấy ngày qua đúng chứ?"

Ran bế Sakura trên tay cười khẽ. Cô nhìn Hắn với đôi mắt sưng đỏ nhỏ giọng thì thào: "Cút đi"

"Vẫn còn sức chửi vậy là ổn rồi nhỉ"-Sanzu bóp cằm cô cười cợt
Hai tay người kia bấu chặt vai áo Ran, nước mắt rơi trên gò má xanh xao đầy nghẹn ngào mà gọi tên: "H-Haru...."

Ran im lặng. Chỉ biết nhìn đối phương lòng thầm đau xót một ít. Hắn ôm Sakura vào lòng xoa lưng dịu dàng an ủi
"Nào....dựa vào ngực tao mà khóc đi. Đừng nén trong lòng. Khóc đến khi mày cảm thấy thoải mái nhất"

Cách một lớp vải thế nhưng trong cơn mê Sakura cảm nhận tim đối phương càng lúc đập mạnh hơn bình thường. Hai má Ran đỏ nhẹ, hơi thở nóng rực phà vào vành tai đối phương. Hắn muốn giữ lâu hơn một chút nhưng rồi để ý nét mặt Sanzu, Ran vội buông tay trở lại trạng thái bình thường

Ngay vào lúc đó Sanzu nhận ra gương mặt đầy ôn nhu ấy chỉ duy nhất dành cho người con gái mà Hắn đang ôm chặt trong lòng. Sanzu cười mỉm tinh ý! Gã hiểu rồi! Cho dù Ran có che giấu vẻ bề ngoài đến đâu nhưng Hắn không thể giấu được cảm xúc trong đôi mắt. Chính ánh mắt đó đã nói lên toàn bộ

Sanzu cắn môi bóp gáy cổ Sakura tách khỏi Ran: "Không có thời gian đâu. Về nhanh"

Ran dõi theo bóng Sanzu đang nắm tay dẫn cô rời đi. Hắn chỉ biết nghe theo vì một phần Sanzu vẫn là cấp trên. Đành nhịn nhục một chút!

Trên xe Sanzu bảo Ran ngồi ghế phụ còn ghế dưới chừa chỗ để Sakura ngủ. Sau khoảng thời gian ầm ĩ thì có lẽ Nhóc Con thấm mệt mà thiếp đi

Bình thường Sanzu không phải là kẻ thích dịu dàng với người khác nhưng vì ngoại lệ hôm nay, Gã để cho cô nằm gối đầu ở đùi. Sanzu chống tay lên cửa kính liên tục tặc lưỡi, bên ngoài tỏ ra bực bội nhưng chẳng nở đẩy người kia ra. Gã liếc mắt nhìn lén Con Nhóc đang say giấc, bàn tay thô ráp áp nhẹ lên bờ má của cô

Có chút....lạnh!

Ngón tay nhẹ nhàng vén từng lọn tóc mỏng qua tai. Vô thức Gã như bị cuốn sâu vào hình dáng nhỏ bé của kẻ bên dưới, không thể rời mắt.

Từ kính chiếu hậu. Ran quan sát rõ mọi cử chỉ Sanzu, Hắn cau mày thái độ không vừa ý. Đúng lúc Sanzu ngẩng đầu hướng ánh nhìn vào kính, hai bên đối mắt, Gã nở nụ cười cao ngạo. Ran nắm tay thành đấm nén cơn giận quay mặt sang phía khác cố lơ đi

Sanzu cười đắc ý thầm nghĩ: (Mới thế mà để lộ rồi!Hài thật!)
(Con nhỏ này đôi lúc cũng có ích đấy chứ)

Xe lăn bánh đến trước cổng chính. Ran bước xuống trước, mở cửa xe cho Sanzu thuận tay bế Sakura vào trong. Rindou là người ra đón đầu tiên

"Nó sao vậy?"
"Khóc nhiều nên mệt"

"Thủ Lĩnh đợi ở trong đấy. Mau vào đi"

Mikey ngồi sẵn ở phòng khách, tay cầm ly rượu lắc nhẹ
"Đưa nó lên phòng tao"

Mikey leo lên giường vuốt má Sakura bằng những ngón tay lạnh buốt. Cô cựa quậy đổi tư thế quay hướng ngược lại, Mikey nhướng mày lật người cô buộc phải đối diện với Hắn, giam cả thân nhỏ đấy trong vòng tay

"Ưm...M-Mikey"

Người nằm dưới hé mi dần tỉnh giấc mê man khẽ gọi. Mikey rụt đầu vào cổ đối phương thì thầm: "Tôi làm em thức giấc sao?"

Sakura dùng sức lực yếu ớt đẩy Mikey nhưng liền bị Hắn giữ chặt đè ngược lại giường. Cô không chịu được tình cảnh khốn đốn mà vùng vẫy vô độ, thế nhưng Mikey vô cùng bình tình xử lý. Dù sao Sakura chỉ vừa mới trải qua giai đoạn khó khăn, Hắn không thể thúc ép cô được

"Ngoan. Ngủ đi..."-Mikey dịu giọng dỗ
"Vậy tao về phòng"

"Ở đây! Không đi đâu cả...tôi ngủ với em"
Hắn siết lấy vòng eo khảnh mảnh của Sakura ôm vào lòng ngực, cánh môi mỏng hôn nhẹ lên trán đầy ôn nhu. Cô ngẫn người một lúc rồi gỡ tay Hắn nhăn nhó: "Thế thì nằm yên! Đừng có mà quấy"

Sakura lấy thêm gối chặn ở giữa chia ranh giới rõ rệt. Mikey bực bội trong lòng như cũng đành gật đầu đồng ý
"Ngủ ngon"

"..."

"Em không chúc tôi lại sao?"

Đối phương vẫn tiếp tục im lặng kéo chăn trùm kín đầu. Thấy thế Mikey không nói thêm, nhẹ nhàng nằm cạnh co người vào chăn. Đôi trai gái chung giường nhưng lại tách biệt ở hai thế giới. Cô độc lạnh lẽo nuốt chửng lấy họ qua từng giây

Cả hai điều mang những vết thương và nỗi đau trong quá khứ. Phải chăng có lẽ sẽ không bao giờ được cứu rỗi....

...
Ánh bình minh dần ló dạng đón chào ngày mới. Sakura thức dậy sớm hơn mọi hôm, có thể vì lạ chỗ nên không yên giấc được mấy. Nhìn sang bên cạnh, Mikey vẫn ngủ. Mái tóc trắng phủ lên gò má cao gầy gò, trông thật yếu ớt. Sakura muốn chạm vào Hắn nhưng khựng lại vài giây rồi rút hẳn về

Cô co chân nhắm mắt nhớ về dòng hồi ức xưa. Cuốn phim tua ngược về quá khứ nơi sự thật bị che giấu dưới lớp vỏ bọc con người

Truyện cổ tích không phải lúc nào cũng có cái đẹp

Đột nhiên tiếng tin nhắn từ điện thoại thông báo. Sakura mệt mõi bước chân khỏi giường tiến đến bàn làm việc mở ra check

-Mày thích món quà tao gửi đến chứ?
EI

"EI? Cái quái gì thế này"

Điện thoại lần nữa reng lên khiến cô hoảng hồn xém làm rơi. Cuộc gọi từ Ayato! Cô nuốt nước bọt căng thẳng bấm nút nghe máy

"Sakura!!! Ông Bà Nội....c-cả hai người họ! Điều bị giết mất rồi"












Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip