TKPB (17)
(Chưa beta)
“Người lần trước cậu nhờ tôi điều tra đã gửi vào mail của cậu rồi, có điều tôi cần nhắc nhở cậu, muốn làm cái gì nhất định cũng không được tự mình ra tay, nói vói tôi, tôi sẽ giúp cậu.”
“Tôi hiểu rồi, cảm ơn chị.”
Lâu Mặc cúp điện thoại, mở hộp thư, sau đó ở trong email mới nhất nhìn thấy toàn bộ thông tin Trang tỷ đã gửi cho hắn.
Hai mươi phút sau, hắn gọi đến một số, không phải Trang tỷ.
“Yo, ảnh đế sao lại có thời gian chiếu cố đến việc làm ăn của tôi?” Người bên đầu kia dùng giọng điệu cợt nhả trả lời điện thoại: “ Vẫn làm ăn phát đạt, vinh hạnh vinh hạnh.”
Lâu Mặc nói: “Đừng nói nhảm, có chuyện muốn nhờ cậu giúp, giá cả tuỳ ý.”
Người bên kia nói: “Ảnh đế đã đích thân mở miệng , vậy để tôi tính giá một chút.”
Lâu Mặc: “Tôi ở đây có một người, cũng không phải nhân vật lớn gì, cậu giúp tôi tìm một ít chuyện của ông ta, chẳng hạn như scandal hay gì đó, v.v., chỉ cần đừng để ông ta sống quá yên ổn.”
Người kia nói: “Chuyện này đơn giản thôi, cậu gửi thông tin liên quan cho tôi, tôi lập tức đi làm.”
“Được.”
Lâu Mặc cúp máy liền gửi cho đối phương thông tin hắn đã nhận được. Một lúc sau, người nọ gọi lại, “Tôi nói, thông tin cậu gửi không đầy đủ a, người này không dễ chơi rồi, vợ của ông ta chúng ta không chọc nổi.”
Thông tin do Trang tỷ gửi không đề cập đến vợ của người đàn ông đó, “Vợ hắn là ai?”
“Cụ thể thì không nói rõ được, chỉ biết là người bên quan nhà nước, bố vợ là lãnh đạo cấp cao, con trai của ông ta là người của cục công an, con gái thì hình như làm ở cục bảo vệ môi trường, nói chung là một nhà đều liên quan đến chính trị, chọc không nổi.”
Lâu Mặc nhíu mày thật chặt, giáo dưỡng khiến hắn không thể chửi ra miệng nhưng trong lòng sớm đã phát hoả, “ Cậu cứ việc làm, xảy ra chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Đối phương không nói gì.
Lâu Mặc nói : “ Cậu giúp tôi chuyện này, giá cả tính gấp đôi.”
Bên kia im lặng một hồi, mới nói: “Được! Nể mặt tiền tôi nhận vụ này! Nhưng mà ảnh đế, cậu nói rồi đấy, xảy ra chuyện gì tôi không chịu trách nhiệm.”
Lâu Mặc: “ Được, yên tâm.”
Cúp điện thoại, Lâu Mặc thở dài, như thể vừa hoàn thành một việc lớn trong đời. Màn hình điện thoại trên tay hắn vừa tắt lại sáng lên, Lâu Mặc nhìn liền thấy được địa chỉ nhà hàng Phương Tư Dật gửi cho hắn.
Lâu Mặc thích đồ ăn khẩu vị mạnh, ví dụ như đồ ăn Tứ Xuyên, hay đồ ăn Mexico, rất giống với Tống Yến. Trong khoảng thời gian bao dưỡng Tống Yến, hai người chưa từng vì ăn mà đỏ mặt, bất kể đối phương muốn ăn cái gì người kia đều có thể nhiệt tình tiếp đón.
Nhà hàng này Lâu Mặc biết, trước kia hắn cũng cùng Tống Yến đi ăn mấy lần, lần đầu tiên là Tống Yến đưa hắn tới. Hắn nhớ hôm đó là sát thanh bộ phim của hắn, cũng là sinh nhật hắn, buổi tối về đến nhà, Tống Yến liền nói muốn mời hắn ăn cơm, còn nói có quà tặng hắn.
Hôm đó, hắn cảm nhận được đây là những món Mexico ngon nhất hắn được ăn từ trước đến nay, còn có cả một món quà bản thân vô cùng vừa ý ——- Đó là một chiếc áo gió.
Hôm đó tâm trạng hắn thực sự rất tốt, ban đêm lại tình cờ xem được tin tức về triển lãm ô tô Bắc Mỹ, hắn liền đặt một chiếc xe kiểu mẫu mà Tống Yến thích.
Những chuyện này rõ ràng mới nửa năm trước, nhưng Lâu Mặc cảm thấy như đã trôi qua một thế kỷ, rồi nhớ lại … Không, hắn không dám nghĩ, có một số chuyện một khi đã quyết định sẽ quên đi rồi, tốt nhất không thể nghĩ đến nữa.
Đúng tám giờ tối, Lâu Mặc đúng giờ có mặt tại nhà hàng Mexico cao cấp, sau khi bước vào hắn nhận thấy bài trí trong nhà hàng có vẻ hơi khác so với lần hắn đến đây năm ngoái, hắn cũng không nghiên cứu kỹ bởi vì Phương Tư Dật ở cách đó không xa đang vẫy tay với hắn.
Phương Tư Dật chọn một chỗ ngồi bên cửa sổ, một chiếc đèn tròn treo lơ lửng trên đầu tỏa ra màu vàng, chiếu vào khuôn mặt của Phương Tư Dật ôn hoà ấm áp , bên ngoài chiếc bàn được chắn bởi một chậu cây cảnh khá cao, nếu không nhìn kỹ, sẽ không thể Không nhìn thấy khuôn mặt của những người bên trong, Lâu Mặc tạm thời có thể an toàn dùng bữa mà không sợ bị một đám người nhận ra sau đó vây lấy.
Sau khi ngồi xuống, Lâu Mặc tháo mặt nạ ra để sang một bên, cầm thực đơn mà Phương Tư Dật đưa cho hắn, hỏi : “ Cậu đã gọi đồ chưa?”
Phương Tư Dật nói: “Tôi đợi cậu đến cùng gọi.”
Lâu Mặc kêu một người phục vụ, gọi một vài món một cách thành thạo, sau đó hỏi Phương Tư Dật muốn ăn gì, Phương Tư Dật nói: “Cậu gọi đi, tôi không sành đồ ăn Mexico lắm.”
Lâu Mặc: “Không thích à?”
Phương Tư Dật, “Không, tôi rất thích.”
“Vậy thì tại sao…”
“Đồ ăn yêu thích phải ăn cùng người mình thích, cậu không ở bên cạnh, tôi ăn một mình có ý nghĩa gì.”
Lâu Mặc mí mắt giật giật, đây là lần đầu tiên Phương Tư Dật biểu thị rõ ràng rằng mình thích hắn sau khi trở về Trung Quốc, lại còn đang ở trước mặt người ngoài. Lâu Mặc liếc nhìn nam phục vụ đang đứng cạnh bàn, người phục vụ cúi đầu nhìn quyển sổ trên tay, cố ý tỏ ra không nghe thấy gì, Lâu Mặc đưa cho anh ta menu có thêm tiền boa. “Đi đi, đừng nói linh tinh.”
“Hai vị yên tâm.” Người phục vụ nhận tiền, xoay người rời đi.
Nhà hàng không có nhiều người, hầu hết những người đến ăn ở đây đều rất có tố chất, mọi người ai nấy đều to nhỏ nói chuyện rôm rả, chỉ có một giọng nói nhỏ, so với xung quanh thì khá là an tĩnh. Lâu Mặc nhấp một ngụm trà do người phục vụ mang đến trước bữa ăn, trong đầu âm thầm sắp xếp từ ngữ, nói: “ Tư Dật, cậu cảm thấy chúng ta . . . . . . . .”
Vừa nói được một nửa hắn liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi đến, mà người kia cũng trùng hợp nhìn thấy hắn.
Tống Yến không ngờ lại có thể gặp được Lâu Mặc ở đây, buổi trưa máy bay hạ cánh, ngủ một giấc đến chiều, sợ quá sớm sẽ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của Đường Liệt nên đã đặt chỗ lúc 8h30 tối. Để đề phòng tắc đường, cậu đến nhà hàng Mặc trước nửa tiếng đợi Đường Liệt, ngồi một lúc liền muốn đi vệ sinh, không ngờ lúc trở về lại nhìn thấy Lâu Mặc.
Vốn dĩ Lâu Mặc đang ngồi ở một chỗ rất khuất, bị cây cảnh che gần hết thân mình, nhưng có lẽ do cậu đã quá quen thuộc với Lâu Mặc nên lúc Lâu Mặc nhìn qua liền vô thức nhìn lại hắn, một cái nhìn này liền không thể rời mắt đi được.
“A Mặc, cậu đang nhìn cái gì vậy?”
Phương Tư Dật theo ánh mắt của Lâu Mặc quay đầu lại, sững sờ trong giây lát. Người này . . . . . . . quả thật là rất giống anh ta.
Phương Tư Dật bởi vì sống ở nước ngoài thời gian dài cho nên đối với minh tinh trong nước anh ta cũng không biết nhiều, ngoại trừ một số người nổi tiếng ra tận nước ngoài, còn lại cũng chỉ nghe qua, diễn viên hạng ba như Tống Yến thực sự chưa từng nghe nhắc đến. Lúc trước bạn bè anh ta nói, Lâu Mặc tìm vịt chơi, nhưng để thể hiện sự hào phóng của mình anh ta không hỏi câu nào, bạn bè anh ta còn cố ý gọi điện thoại muốn nói cũng bị anh ta từ chối, anh ta nói: “ Phương Tư Dật tôi nếu đã quyết định trở về, bất kể Lâu Mặc có làm gì trước đây, tôi đều coi như chưa có chuyện gì xảy ra, các cậu sau này cũng đừng nhắc đến nữa.”
Những người bạn kia đều biết tính cách của anh ta, tính cách anh ta quyết đoán, nói một không hai, đã nói không truy cứu chính là không truy cứu, vì thế cũng không ai nhắc đến chuyện này nữa.
Phương Tư Dật chưa bao giờ nhìn thấy Tống Yến, nhưng kết hợp với ấn tượng trong lời kể của những người đó anh ta có thể ngay lập tức xác nhận được, người trước mặt cùng bản thân mình có năm phần tương tự, người đàn ông có khí chất khác với người bình thường này chính là con vịt mà bọn họ nói.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip