TKPB (18)
(Chưa beta)
Tống Yến nhìn Lâu Mặc chằm chằm vài giây, sau đó chuyển ánh mắt sang Phương Tư Dật ở đối diện, phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình.
Tống Yến biết Phương Tư Dật, trước đây lúc Lâu Mặc bao dưỡng đã nói cho cậu biết, hắn nói thẳng ra là vì hai người trông giống nhau nên hắn muốn bao cậu. Tống Yến âm thầm đi tra một chút, phát hiện ra mình với Phương Tư Dật cũng không có chỗ nào giống nhau, ít nhất là cậu không thấy. Sau đó cậu đem mấy tấm hình chụp trên mạng của Phương Tư Dật đến hỏi Lý Nhiên, Lý Nhiên xem xong liền nói, không quá giống, ngũ quan không giống chút nào, nhưng mà đem đặt cạnh nhau lại có cảm giác rất tinh tế.
Lý Nhiên cũng nói mặc dù có thể nhìn thấy khuôn mặt của hai người có phần giống nhau nhưng tính cách lại hoàn toàn khác nhau. Phương Tư Dật có sự kiêu ngạo mà Tống Yến, còn có sự lạnh nhạt khiến người khác không thoải mái, đem hai người đặt cùng một chỗ quả thực không so sánh được.
Tống Yến từ chối bình luận, đối với cậu lúc đó mà nói, Phương Tư Dật là bạch nguyệt quang trong lòng kim chủ, còn cậu chỉ là thế thân bạch nguyệt quang được kim chủ đem về, không hơn không kém. Phương Tư Dật là người như thế nào cũng không liên quan gì đến cậu, nếu như không có Lâu Mặc, cậu và Phương Tư Dật có lẽ cũng chẳng có chút quan hệ gì.
Chỉ là cậu không ngờ, đoạn quan hệ bao dưỡng này lại khiến cậu đánh mất chính mình, không kiềm được bản thân mà yêu Lâu Mặc.
Vì vậy, cậu cũng không có cách nào phớt lờ Phương Tư Dật hết.
Không có một lớp bình phong ở giữa, Tống Yến cảm thấy anh ta không giống cậu, gần như không có điểm gì giống cậu. Phương Tư Dật nguy hiểm như vậy, lúc nhìn người khác đôi lông mày anh ta nhíu chặt, vẻ mặt giống như người kia nợ anh ta mấy trăm vạn . . . . . . . . Tống Yến trong lòng khẽ thở dài, tiền chắc chắn không nợ, vậy bản thân đến cùng nợ anh ta cái gì rồi?
Đi về phía trước mấy bước, chậu cây phong cảnh chắn ngang giữa mặt hai người, Tống Yến thu hồi ánh mắt, đi về chỗ ngồi của mình.
Vừa mới ngồi xuống điều chỉnh tâm trạng, Đường Liệt đã đến.
“Đang suy nghĩ gì vậy?” Đường Liệt vừa vào cửa liền cúi đầu, tựa hồ không vui lắm, “Chờ sốt ruột rồi?”
Tống Yến cười cười, “Ta cũng vừa mới tới.”
Đường Liệt nhìn cậu chăm chú vài giây, sau đó nhìn ra xa khung cảnh xung quanh, tán thưởng nói: “ Chỗ này không tồi, sao tôi chưa từng nghe nói đến.”
Tống Yến nói: “Tôi cũng chỉ vô tình tìm được, ăn mấy lần, thấy rất ngon, nhưng không biết cậu có thích hay không.”
Đường Liệt nhướng mày, “Nếu cậu đã thích, nhất định là không tồi.”
Tống Yến không trả lời, vẫy tay kêu chiêu nhân viên phục vụ đến gọi món. Người phục vụ không lạ gì những người nổi tiếng này, bình tĩnh đưa thực đơn trên tay, lịch sự nói: “Xin chào hai vị, hôm nay nhà hàng của chúng tôi ra mắt món tráng miệng tình nhân mới, rất ngon, hai vị có muốn thử không?”
Tống Yến cầm thực đơn nhìn Đường Liệt, Đường Liệt nhướng mày nhìn cậu vô cùng thích thú.
Tống Yến cầm lấy thực đơn, “Cho chúng tôi một phần.”
“Được, nhất định sẽ không khiến hai vị thất vọng.”
Người phục vụ cầm bút lên và chuẩn bị ghi những món ăn mà khách đã gọi. Tống Yến đẩy thực đơn cho Đường Liệt, Đường Liệt lật vài trang gọi mấy món ăn chính, sau đó đẩy thực đơn lại cho Tống Yến, anh cười hào phóng: “Tôi không quen với đồ ăn Mexico, vẫn là phiền cậu rồi.”
Tống Yến không hề né tránh, sau đó cậu hỏi: “Anh có kiêng gì không?”
Đường Liệt đáp: “Không có, cậu tuỳ ý gọi.”
Tống Yến thành thục gọi món khai vị và súp, thấy người phục vụ ghi chép xong, cậu đột nhiên hỏi một cách kỳ quái: “Bọn họ gọi điểm tâm tình nhân rồi?”
Người phục vụ nhìn về hướng Tống Yến chỉ, lắc đầu, “Không có.”
Tống Yến: “Sao vậy? Anh không giới thiệu nó cho họ?”
Người phục vụ có chút ngượng ngùng trả lời: “Món tráng miệng này vừa được bếp trưởng phía sau thông báo. Bàn của anh Lâu … hình như đang bàn chuyện, không muốn làm phiền, nên …”
“Tôi hiểu rồi,” Tống Yến nói. Cậu dừng lại, sau đó lại nói thêm, “Mang thêm cho bàn của họ một phần điểm tâm tình nhân đi, tính vào hoá đơn của tôi.”
Người phục vụ gật đầu, “Vâng.”
Sau khi người phục vụ rời đi, Đường Liệt nhìn về phía Lâu Mặc, chỉ thấy bóng lưng của Lâu Mặc, người đối diện chỉ lộ ra một bờ vai, nhìn không ra là ai. Anh tò mò hỏi: “Có phải Lâu ảnh đế không? Người ngồi cũng anh ta là ai vậy?”
Tống Yến nói: “Phương Tư Đật.”
Đường Liệt nhướng mày, hiển nhiên anh ta cũng biết Phương Tư Dật. Cũng phải, Phương Tư Dật đã giành được một giải thưởng ở nước ngoài, anh ta nổi tiếng đến mức không ai trong giới không biết đến anh ta.
“Phương Tư Dật trở về rồi? Chuyện xảy ra khi nào?” Đường Liệt hỏi.
Tống Yến: “Hơn nửa tháng trước.”
Đường Liệt gật đầu, sau đó như nghĩ ra điều gì đó, anh hỏi Tống Yến, “Cậu quen Lâu Mặc sao? Lần trước ở sân bay, tôi thấy anh ta cứ nhìn cậu mãi.”
Tống Yến lãnh đạm cười, “Đúng vậy, ta tuy rằng rất quen thuộc, nhưng là trước kia, hiện tại không quen.”
Đường Liệt không hiểu câu nói này, nhưng cũng không tiếp tục hỏi, nhìn xung quanh rồi nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác.
Không khí trên bàn ăn của bọn họ trông thật hài hòa, không giống như sự gượng gạo ở một chỗ khác cách đó không xa.
Từ khi nhìn thấy Tống Yến xuất hiện ở đây, suy nghĩ của Lâu Mặc bắt đầu phân tán, khi biết Tống Yến đi ăn cùng Đường Liệt thì hắn lại càng lơ đễnh hơn, hắn nhất thời không nghĩ ra một người không thích kết bạn như Tống Yến, từ lúc nào lại thân thiết với Đường Liệt như vậy, nhất thời lại tự hỏi Tống Yến vì sao lại đưa Đường Liệt đến nhà hàng này ăn cơm, nhất thời nghĩ Đường Liệt này rõ ràng có ý với cậu, cậu sẽ không phải đã cùng với Đường Liệt rồi đi. . . . . . hắn suy nghĩ rất nhiều, hoàn toàn không chú ý đến Phương Tư Dật ở đối diện sắc mặt đã có chút khó coi.
“A Mặc,” Phương Tư Dật cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn, “Cậu đang nghĩ gì vậy? Nghĩ đến cậu trai vừa rồi à?”
Lâu Mặc không ngờ Phương Tư Dật lại hỏi thẳng thừng như vậy, hắn ngập ngừng nói: “Xin lỗi, cậu ấy là một diễn viên mà tôi biết, tên là Tống Yến.”
“Tống Yến?” Phương Tư Dật hỏi, “Là chữ Yến nào?”
Lâu Mặc: “Yến trong yến tiệc.”
Phương Tư Dật lại nói, “Tên hay.”
Lâu Mặc còn chưa nói chuyện, Phương Tư Dật đã quay ngang, liếc nhìn Tống Yến rồi mỉm cười: “Tên rất hay, nhìn cũng rất đẹp, xem cậu ấy như vậy, chắc cũng là cong đi? Người đối diện với cậu ấy là Đường Liệt sao? Hai người trông rất xứng đôi. . “
Lời nói này rơi vào trong tai Lâu Mặc liền khiến hắn cảm thấy không thoải mái, hắn buột miệng nói: “Bọn họ không phải quan hệ đó.”
Phương Tư Dật giật mình, nhìn hắn chằm chằm, “Làm sao cậu biết?”
Lâu Mặc cau mày, tránh khỏi tầm mắt của Phương Tư Dật, “Tôi biết, bọn họ không phải quan hệ như vậy.”
Phương Tư Dật im lặng, một lúc sau anh ta mới nói, “A Mặc …”
“Chúng ta đừng nói về cậu ấy nữa,” Lâu Mặc ngắt lời anh ta, bưng ấm trà lên rót vào cốc anh ta, “chúng ta đổi chủ đề đi.”
Phương Tư Dật im lặng thêm vài giây, bắt chéo hai tay, đan mười ngón tay vào nhau chống cằm, “Được, A Mặc, tôi nghĩ giữa chúng ta có phải là…”
Lời vừa nói ra được nửa chừng, người phục vụ bưng một khay đựng đồ ăn tới, món đầu tiên được phục vụ là món tráng miệng. “Thứ hai, đây là món tráng miệng chúng tôi mới ra mắt dành cho các cặp đôi, mời hai vị dùng thử.”
“Chờ đã,” Phương Tư Dật dùng tay ngăn lại, “Tôi nhớ là chúng tôi không gọi món tráng miệng, có phải mang nhầm không?”
Lâu Mặc là một diễn viên, để giữ dáng, hắn rất ít khi ăn đồ ngọt, trong khi Phương Tư Dật lại không thích đồ ngọt nên khi gọi món anh ta cũng không gọi món tráng miệng.
“Không nhầm,” người phục vụ cười nói, “quý nhân ở bàn đó gọi món cho hai người.”
Hai người nhìn về phía Tống Yến, liền thấy Tống Yến đang cầm một tách trà, khuôn mặt mang theo ý cười nâng ly về phía bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip