TKPB (8)

Nơi Tống yến quay quảng cáo và địa điểm Lâu Mặc chụp ảnh bìa trùng hợp lại ở cùng một toà nhà, hơn nữa còn cùng một tầng. Khi Tống Yến và Tiểu Lâm vừa đi vào đúng lúc nhìn thấy thang máy chuẩn bị đóng lại, Tiểu Lâm liền chạy lên hét lớn “ Đợi một chút”,  cửa thang máy lại mở ra lần nữa, bên trong là Lâu Mặc cùng trợ lí của anh ta – Tiểu Phương.

Gương mặt Tiểu Lâm trong nháy mắt trùng xuống, cậu lùi lại một bước sau đó quay đầu nhìn Tống Yến, Tống Yến quả thực cũng có chút ngây người, nhưng sau đó cậu liền điều chỉnh trạng thái, gật đầu chào hỏi sau đó bước vào.

Cửa thang máy bị đóng lại, không gian nhỏ rơi vào sự yên tĩnh kỳ quái, hai trợ lý nhỏ không hiểu rõ chân tướng, chỉ có thể thu mình trong góc như người vô hình. Tống Yến không chịu nổi loại bầu không khí này, cúi đầu nhìn mũi chân, cố gắng điều chỉnh sắc mặt tự nhiên một chút, đến khi thang máy lên tới tầng ba cậu mới quay đầu qua nhìn Lâu Mặc, “Thật là trùng hợp a. “

Một câu này chính là cố hết sức, nói xong bản thân liền cảm thấy xấu hổ, nhưng vẫn kiên trì nhìn Lâu Mặc, chờ hắn trả lời. Lâu Mặc nhìn cậu cười cười, “Đúng vậy, thật trùng hợp, cậu hôm nay có hoạt động gì vậy?”

“Quảng cáo kem đánh răng.” Tống Yến nói.

Dù bọn họ ở chung nhưng rất ít khi trao đổi chuyện công việc, lịch trình của đối phương cũng không nắm rõ, vì thế hôm nay đụng mặt ở đây cả hai đều có chút bất ngờ.

Nghe vậy, Lâu Mặc gật gật đầu, “Rất tốt, răng của cậu đúng là rất phù hợp.”

Tống Yến có chút ngượng ngùng, “A.”

Sau đó cũng không biết nên nói gì nữa.

Tống Yến  hỏi: “Anh thì sao?”

“Cái gì?” Lâu Mặc đang ngẩng đầu nhìn số tầng trên tường đang nhảy lên từng chút một, có chút ngây người.

“Anh làm gì ở đây?” Tống Yến trong lòng có chút khó chịu, thật muốn có thể nhanh chóng ra khỏi đây.

“À, chụp bìa tạp chí,” Lâu Mặc nói, “Tạp chí mùa thu GOD.”

Tống Yến vừa nói xong thang máy liền dừng lại, cậu hầu như không đợi chút nào lập tức bước ra ngoài, nhanh đến mức khiến cho Tiểu Lâm suýt nữa đã theo không kịp.

“Anh, anh, anh chậm một chút,” Tiểu Lâm đuổi theo ở đằng sau, “Anh đợi em với!”

Tống Yến đi qua hai khúc quanh mới dừng lại, dựa vào tường thở hổn hển. Tiểu Lâm đuổi tới, “anh làm sao vậy? Phía sau bị cẩu rượt a?”

Tống Yến ngẩng đâu thở ra một hơi, cười cười nói với Tiểu Lâm: “ Có cậu rượt tôi đó.”

Tiểu Lâm trừng mắt, “Ca, anh sao lại như vậy, mắng em là cẩu.”

Tống Yến vỗ vỗ mặt cậu ta, “Nói đùa với cậu thôi…… Vẫn còn sớm, tôi qua đó hít thở không khí chút, cậu ở đây đợi tôi.”

“Ca, anh không sao chứ? Có phải anh với Lâu ảnh đế hai người cãi nhau không? Vừa nãy ở trong thang máy, hai người sao lại như vậy a?”

Tống Yến cười nhẹ, “Trẻ con đừng quan tâm chuyện người lớn, đợi ở đây, tôi đi một chút liền trở lại.”

Tống Yến quay người đi sâu vào trong hành lang, nơi có một ban công khá rộng thường ít người đi tới. Tống Yến đứng trên ban công, dựa vào lan can hình bán nguyệt, cậu hít một hơi thật mạnh, sau đó từ từ thở ra, dường như giải tỏa hết phiền muộn trong lồng ngực khiến cậu cảm thấy dễ chịu hơn.

Ánh nắng đầu hè chiếu vào dát lên người cậu một màu vàng lấp lánh, Tống Yến sờ sờ túi quần, nó trống rỗng, cậu đột nhiên phản ứng lại, hiện tại cậu không thể hút thuốc,… như vậy cũng tốt, đúng lúc nên bỏ thuốc rồi.

Đứng một hồi, cảm thấy ánh mặt trời có chút gay gắt khiến bản thân hơi choáng váng, cậu quay trở lại phòng, chuẩn bị lại một chút liền đi theo phương hướng vừa nãy đi tới. Tiểu Lâm ngoan ngoãn đứng ở đó đợi cậu, nhìn thấy cậu tới liền vui vẻ nói “Đi thôi, chúng ta đi chào hỏi bên phía đại diện nhãn hàng, đạo diễn, còn có nhân viên tổ công tác, sau đó còn phải đi hoá trang nữa.”

Người đại diện cho nhãn hiệu kem đánh răng là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, ăn mặc chỉnh tề, đeo một cặp kính trông rất hiền lành nhưng ngay từ cái nhìn đầu tiên, Tống Yến đã không thích ông ta. Cậu luôn cảm thấy ánh mắt người đàn ông kia nhìn cậu mang theo gì đó khiến người ta không thoải mái.

Người đàn ông nhìn thấy Tống Yến liền vui vẻ chào đón cậu, đưa tay ra bắt tay Tống Yến, ông ta giới thiệu mình họ Lưu, là phó giám đốc bộ phận quảng cáo của công ty. Ông ta còn nói, vốn dĩ hôm nay là giám đốc của bọn họ đến, ông ta phải tranh đấu quyết liệt rất lâu mới dành được cơ hội này, chính là vì muốn gặp Tống Yến.

Câu này rất nhiều người đại diện nhãn hàng từng nói qua, và hầu hết trong số họ đều là phụ nữ. Đàn ông đặc biệt là người trung niên ngoài bốn mươi tuổi như ông ta Tống Yến vẫn là lần đầu tiền gặp phải.

Tống Yến theo phép lịch sự nói cảm ơn, sau đó bắt tay với ông ta, đối phương lúc bắt tay cậu không cầm quá lâu nhưng khi rời đi lại âm thầm gãi gãi vào lòng bàn tay cậu.

Tống Yến toàn thân nổi da gà, đến cả bụng cũng bắt đầu không thoải mái.

Đúng lúc thợ hoá trang ở cách đó không xa gọi cậu tới trang điểm, Tống Yến đúng là cầu còn không được, liền quay người đi sang, đầu cũng không ngoảnh lại  .

Việc chụp ảnh diễn ra rất thuận lợi,  đạo diễn là đối tác cũ của cậu bọn họ đã từng làm việc với nhau hai lần, toàn bộ quá trình tổng cộng cũng chưa đến hai giờ đã hoàn thành. Bọn họ xong việc vừa đúng lúc đến giờ ăn trưa, phó giám đốc Lưu đề nghị mời tất cả nhân viên đi ăn, đây là điều thường xảy ra trong quá trình chụp quảng cáo, tất cả mọi người đều vui vẻ đồng ý. Tống Yến vốn muốn từ chối, đạo diễn lại đi qua gọi cậu, “Đi thôi, Tiểu Yến, chúng ta đã lâu không gặp, hôm nay đúng là cơ hội hiếm có, cùng nhau đi uống một ly đi.”

Tống Yến đành nói xin lỗi ông ấy, “Xin lỗi đạo diễn, gần đây cơ thể có chút vấn đề, bác sĩ đã dặn thời gian này không được uống rượu, đi chung sợ sẽ làm mọi người mất vui.”

Đạo diễn không để ý nói: “Không sao, không sao, rượu để tôi uống, cậu uống nước trái cây, như vậy được không?”

Đạo diễn đã nói thế Tống Yến cũng không tiện từ chối liền đồng ý, “Đi thôi.”

Trên bàn ăn, đạo diễn ngồi bên trái, phó tổng giám Lưu bên phải, bọn họ hai người hai bên kẹp Tống Yến ở giữa. Tống Yến tay cầm lên một bình nước dừa chậm rãi uống cạn, đạo diễn cũng không làm khó cậu, hai người vừa uống vừa trò chuyện.

Bọn họ nói chuyện về việc quay phim,  Phó tổng Lưu lại là người ngoài giới vì thế không thể xen vào được mấy câu, trên mặt liền thể hiện không vui. Sau một hồi, đạo diễn dường như cuối cùng cũng nhớ ra kim chủ ba ba Lưu phó tổng liền cầm ly rượu đi qua chúc mừng ông ta, vẻ mặt của kim chủ ba ba bấy giờ mới tốt hơn một chút. Tống Yến nhân cơ hội  này nhường ghế cho đạo diễn, bản thân mình thì ngồi xuống ghế của ông ấy, Tiểu Lâm ghé vào bên tai cậu nói: “Đạo diễn Âu Dương gọi vừa gọi điện thoại, nói có một cảnh cần phải quay bổ sủng, bảo chúng ta bây giờ qua đó.”

Tống Yến gật đầu, “Tôi biết rồi.”

Tống Yến đứng dậy, nói xin lỗi: “Rất xin lỗi mọi người, bên đoàn phim có việc muốn tôi đi một chuyến, vậy tôi xin phép đi trước, có cơ hội lại mời mọi người ăn cơm.”

Đạo diễn đã uống hơi say, thoải mái phất tay: “Đi thì đi đi, đợi sau này có cơ hội hợp tác lại gặp.”

Tống Yến cúi cúi người, đem theo Tiểu Lâm hai người đi ra ngoài. Lúc sắp đến cửa thang máy, có người từ phía sau gọi cậu: “Tống Yến.”

Tống Yến quay lại, sau lưng là phó tổng Lưu đang đuổi theo cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip