TKPB (9)

Tống  Yến không thích vị phó tổng này, nhưng lại không thể biểu hiện ra trên mặt, chỉ có thể cười nói: “Phó tổng Lưu có chuyện gì sao?”

Họ Lưu vừa mới vội vàng chạy tới, thở hổn hển nói: “Tống Yến … Tiểu Yến, đúng lúc tôi cũng có chuyện phải đi, chúng ta cùng nhau xuống.”

“Được.” Tống Yến nhấn nút cho thang máy đi xuống.

Trong thang máy có ba người đứng, Tiểu Lâm đứng ở đứng ở đằng sau, Tống Yến cùng Lưu phó tổng đứng song song ở phía trước. Bọn họ ăn cơm ở tầng 6, thang máy xuống đến tầng 4 thì dừng lại, một nhóm năm sáu người bước vào, trùng hợp trong số đó lại có cả Lâu Mặc.

Lâu Mặc đứng ở phía trước, vừa vặn nhìn thấy Tống Yến, hắn hơi sững người sau đó nhanh chóng đi vào trong. Vì có nhiều người hơn nên Tống Yến cũng phó tổng Lưu đành phải lui về phía sau nhường chỗ, Lâu Mặc thuận đà tiến vào đứng ở mép trái ngay phía trước Tống Yến.

Cửa thang máy đóng lại, bắt đầu đi xuống, vừa mới xuống một tầng, Tống Yến liền cảm giác được lưng của mình bị ai đó chạm vào, cậu cau mày, không nhúc nhích, đôi tay kia lại tiếp tục sờ xuống tới mông cậu, Tống Yến không kìm nổi dịch về phía trước nước bước, vô tình chạm vào cánh tay của Lâu Mặc. Lâu Mặc quay đầu lại, nhìn thấy Tống Yến cúi đầu, mím chặt môi, cố sức kìm nén.

Mông Tống Yến lại bị chạm vào, lần này bàn tay kia trực tiếp xâm nhập vào đũng quần của cậu.

Lâu Mặc nhìn ra manh mối, vẻ mặt thay đổi, vươn tay kéo Tống Yến ra trước mặt, bản thân thì lui về phía sau nửa bước, cùng Tống Yến đổi vị trí. Trong thang máy có rất nhiều người, nghe thấy động tĩnh đều quay đầu lại, nhưng bọn họ đều là người trong giới này, chính mình đều biết cái gì nên xem cái gì không nên, vì thế chỉ liếc mắt một cái liền coi như không có chuyện gì mà quay đầu lại.

Sau khi cách xa đôi tay bẩn thỉu kia, sau lưng lại là vòm ngực to lớn, ấm áp của  Lâu Mặc, Tống Yến cúi đầu xuống, cuối cùng thở ra một hơi, trái tim cậu cũng chẫm rãi ổn định lại. Cậu không phải là sợ hãi hành động kia, chỉ là không muốn gây phiền phức, dù sao cậu cũng là người của công chúng, bản thân lại vừa lên hot search chọc ông chủ một cú, nếu lại gây ra chuyện gì sợ là công việc này khó mà làm nổi nữa. Tống yến không ngờ Lâu Mặc sẽ giúp mình, dù sao thì hai người họ … hai người họ bây giờ cũng đã không còn liên quan gì rồi, Lâu Mặc hoàn toàn có thể lờ đi nhưng hắn vẫn giúp cậu, có thể hay không là do Lâu Mặc vẫn còn tình cảm với cậu.

Tống Yến suy nghĩ lung tung rất lâu, tới khi “Ding” một tiếng, thang máy lên đến tầng 1, mọi người đều đi ra ngoài, Tống Yến cũng nhấc chân bước ra, vai bỗng nhiên bị một cánh tay khoác lên, là Lâu Mặc.

Lâu Mặc bước ra khỏi thang máy với Tống Yến, nhìn hai người thân thiết như bạn bè, ra đến sảnh lớn liền có người quay đầu chào hỏi với hắn: “Anh Lâu, hai người quen nhau à?”

Lâu Mặc cười, “Tối hôm qua chúng tôi cùng tương tác trên Weibo.”

Người đàn ông kia liền cười, “Kỹ thuật diễn xuất của thầy Tống rất tốt, hai người chắc chắn có nhiều chuyện để nói.”

Lâu Mặc: “Anh nói rất đúng.”

Tống Yến giật giật khóe miệng.

“Hôm nay cảm ơn Lâu ca mời khách, ảnh chụp rất đẹp, đợi chế tác xong tôi nhất định sẽ gửi cho anh một phần.” Một nhân viên khác nói, “Vậy hẹn gặp lại, Lâu ca.”

“Được, vất vả rồi.”

Lâu Mặc vẫn luôn ôm lấy Tống Yến, đứng đó nhìn họ rời đi, Tống Yến thấy phó giám đốc Lưu kia cũng ủ rũ đi theo, cả sảnh liền vô cùng yên tĩnh.

Lâu Mặc buông Tống Yến ra hỏi: “Ông ta là ai?”

Tống Yến nhàn nhạt nói: “Người của bên nhãn hàng.”

“Cậu để cho ông ta đụng chạm bản thân như vậy?” Giọng Lâu Mặc lạnh lùng, “Cậu cũng không trở tay?”

Tống Yến vẫn còn đang buồn chán, “Trở thế nào a? Thang máy nhiều người như vậy, còn vội vã muốn để cho người ta xem chuyện cười sao?”

Lâu Mặc nghe thế quay người lại, bực bội nói: “Vậy cũng thế thể để ông ta tuỳ ý sờ như vậy, cậu không cảm thấy buồn nôn sao?”

Tống Yến đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, “Anh Lâu, hai chúng ta đã không còn quan hệ gì, sao anh lại còn lo lắng cho tôi loại chuyện này?”

Lâu Mặc nhất thời nghẹn lại, thật lâu không lên tiếng, nhìn cậu chằm chằm một hồi mới nói: “Không còn quan hệ gì thì đến cả bạn bè cũng không làm được?”

“Bạn bè?” Tống Yến giống như vừa nghe được một câu chuyện cười, cúi đầu cười nhẹ, một hồi mới chịu ngưng lại, “Được rồi, anh nói thế nào thì là thế ấy, chuyện hôm nay cảm ơn anh đã giúp đỡ, đoàn phim còn có việc, tôi đi trước. “

Cậu không nhìn Lâu Mặc nữa, quay người sải bước về phía cửa. Tống Yến không biết, sau khi cậu đi, Lâu Mặc đã đứng đó nhìn chằm chằm theo bóng cậu rất lâu.

Tiểu Lâm lái xe đưa Tống Yến về đoàn phim, lúc chờ đèn đỏ, Tiểu Lâm không nhịn được hỏi cậu: “Anh à, anh và Lâu ảnh đế … hai người thật sự kết thúc rồi sao?”

“Ừ.” Tống Yến đáp ngắn gọn, nhìn người đi đường và cửa hàng bên đường ngoài cửa sổ.

“Chuyện xảy ra khi nào? Tại sao em không biết gì hết?” Tiểu Lâm hỏi.

Tống Yến nhắm mắt dựa đầu vào lưng ghế không nói tiếng nào, Tiểu Lâm thấy anh không muốn nói nữa nên yên lặng lái xe, đèn đỏ trước mặt chuyển sang xanh, cậu đạp ga tiến lên, đột nhiên nghe thấy Tống Yến nói: ” Rất lâu rồi.”

Kỳ thực chỉ mới hai ngày, nhưng Tống Yến cảm thấy cậu và Lâu Mặc đã xa nhau mấy năm rồi, gặp lại liền thấy xa lạ, hiện tại nghĩ, có lẽ cậu và Lâu Mặc cùng nhau nhiều năm như vậy thật sự chỉ có quan hệ xác thịt, bây giờ chia tay rồi, cũng chỉ giống như người lạ đã từng hiểu rõ nhất, gặp lại chỉ có ngượng ngùng.

Quay lại đoàn phim, Âu Dương Vương yêu cầu cậu quay lại cảnh ép chân trong phòng nhảy, ông ấy nói ngày hôm đó quay ánh sáng không tốt, không đáp ứng được yêu cầu của kịch bản. Hôm nay mọi thứ thuận lợi, Tống Yến cũng sẵn có khả năng vũ đạo nên hẳn là quay sẽ rất nhanh chóng, cùng lắm cũng chỉ một lúc là xong. Sau khi xong việc, Tống Yến đi vào nhà vệ sinh, lại vô tình gặp Đường Liệt cũng đang ở bên trong, Đường Liệt trốn trong nhà vệ sinh hút thuốc, nhìn thấy cậu đi vào anh ta liền vứt điếu thuốc đi : “Không thoải mái sao? Sắc mặt kém như vậy.”

Tống Yến lắc đầu, “Không sao, có lẽ bữa trưa ăn đồ lạnh, bụng hơi khó chịu.” Vừa nói xong cậu đã không chịu nổi nữa, vội vã chạy đến trước bồn rửa tay bắt đầu nôn.

Đường Liệt nhìn cậu trong gương, “Cậu không sao chứ, tôi đưa cậu đến bệnh viện nhé?”

Tống Yến ho khan vài tiếng, dùng nước súc miệng, “Không sao,  ở nhà tôi có thuốc.”

“Thật sự?” Đường Liệt nhíu mày.

“Tôi thực sự không sao,” Tống Yến nói, “Anh có thể giúp tôi gọi trợ lý được không?”

Đường Liệt nhìn cậu một hồi mới xoay người đi ra ngoài, Tống Yến ôm lấy cái bụng đang co giật, dựa vào tường từ từ trượt xuống. Đường Liệt rất nhanh đã trở lại, nhìn thấy cậu ngồi dưới đất liền nhanh chóng đi lại đỡ người dậy, “Tôi không tìm được trợ lý của cậu, nghe nói cậu ta đang đi mua đồ, có lẽ phải mất một lúc mới trở lại, tôi đưa cậu đi.”

Tống Yến không còn bao nhiêu sức lực, chỉ muốn về nhà ngủ một giấc, cậu cũng không từ chối nữa, để Đường Liệt khoác tay đỡ mình đi ra. Trợ lý của Đường Liệt đang đợi ở bên ngoài, nhìn thấy tư thế này liền nhanh chóng tiến lên giúp đỡ, “Sao vậy? Muốn đi bệnh viện sao?”

Tống Yến khăng khăng nói: “Không cần, cứ đưa tôi về nhà là được, cảm ơn.”

“Thật sự không cần?” Trợ lý nhìn Đường Liệt.

Đường Liệt thấy cậu kiên quyết không muốn đi bệnh viện như vậy cũng không thể ép người, đành nói, “Đưa về nhà trước, uống thuốc xong lại nói.”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip