ꕃᔦ.⌉

Love-sick slave x Unlucky master •
_____________

"Con đàn bà ghê tởm!" - Giọng nói quát tháo của tên đàn ông trung niên vang vọng cả một khu vực. Ông ta mở cửa, đẩy người đàn bà gầy yếu cùng đứa con trai 10 tuổi ra ngoài, kèm theo còn là chiếc túi sách đựng đống đồ cá nhân của hai mẹ con. Không khí buổi tối lạnh lẽo, xui xẻo lại có thêm tuyết rơi xuống. Người đàn ông nghiêm nghị, khoanh tay nhìn kẻ hạ đẳng đang quỳ xuống bám lấy chân ông.

"Làm ơn... Làm ơn đừng đuổi chúng tôi....ông Han, làm ơn...hức"

"Mẹ nó, có phải chó đâu mà sủa lắm thế!? Nhà mày tao đã cho cơ hội phục vụ ở đây để trả nợ, thế mà còn dám than thở hả!?"

"Không....tôi sẽ không than nữa...hức...làm ơn, cho chúng tôi cơ hội... Ông Han...làm ơn" - Bà Lee đi lại, nước mắt nước mũi tèm lem cố gắng khẩn cầu xin ở lại.

Minho nhìn mẹ mình đang phải quỳ gối như kẻ tiện nhân mà lòng ấm ức, dù muốn lôi mẹ đi nhưng hắn tự hiểu hoàn cảnh của chính họ. Nhà nghèo, còn gánh khoản nợ mà tên khốn cha kia để lại nên nếu bị đuổi thì chắc chắn thành ăn xin. Người đàn ông nhìn mẹ hắn rồi cười khinh, túm lấy tóc bà Lee giật lên. Ông ta thì thầm gì đó vào tai mẹ hắn, khuôn mặt bà biến sắc. Bà mím môi rồi cũng đành nhẹ nhàng gật đầu, ông ta thả mẹ hắn rồi cho phép hai người quay lại nhà.

Minho nhỏ bé đi lại, đỡ mẹ dậy rồi hỏi han lo lắng.

"Mẹ, mẹ có sao không?"

"Mẹ không sao, Minho..."

_

Nằm trong căn phòng của người giúp việc trong nhà ông Han, Minho dụi mắt tỉnh dậy khỏi nệm vào giữa đêm. Sờ tay sang bên, không có hơi ấm của mẹ, hắn lo lắng đứng dậy đi tìm. Mở khẽ cánh cửa, không gian căn nhà tối om. Minho thở đều, từng bước đi ra khỏi phòng. Tai nghe thấy tiếng trên tầng, hắn rón rén đi lên một cách im lặng. Ông Han sống cùng với một đứa con trai nhỏ 5 tuổi tên Jisung, hắn chưa từng thấy em vì nghe em rất yếu nên chả bao giờ ra khỏi phòng.

Cốc vào đầu cho tỉnh táo, đây không phải là lúc nghĩ đến gia cảnh nhà ông ta. Dừng chân ở trước căn phòng đầu tiên, hắn dí tai vào - không phải phòng này. Lại đi vài ba bước nữa, âm thanh rõ ràng phát ra từ phòng của ông Han - là giọng phụ nữ. Hắn hé mắt nhìn vào, cảnh tượng bên trong dù mờ ảo nhưng lại khiến đầu óc Minho mất đi nhận thức, cùng con tim thắt lại. Trên chiếc giường đó, mẹ hắn đang rên rỉ, rên rỉ khi bị tên đàn ông kia túm tóc cùng hành động liên tục thúc vào. Đôi mắt ngấn nước, Minho cắn môi đến bật máu, cơ thể không thể di chuyển nổi. Run rẩy bịt miệng, hắn rời đi khi trong đầu vẫn còn thứ hình ảnh kinh tởm kia. Quay lại phòng mình, Minho chui vào chăn mà nước mắt cứ rơi, khuôn mặt lạnh tanh không biểu lộ gì.

Ánh sáng chiếu vào căn phòng, Minho nghe thấy tiếng cửa phòng được mở hé - mẹ hắn quay lại rồi. Bà ngồi xuống bên cạnh, chui vào chăn như thể đã ngủ từ hôm qua đến giờ với hắn. Minho ngồi dậy, khiến bà có chút bất ngờ mà giật mình. Hắn ôm lấy bà, vùi mặt vào cổ mà thì thầm.

"Mẹ..."

"Ô, Minho! Xin lỗi, mẹ khiến con thức giấc sao?"

"Ưm....mẹ ơi" - Vừa nói, hắn vừa rúc đầu vào sâu hơn.

"Haha, Minho đang làm nũng với mẹ đấy sao hả?"

"Mẹ...mẹ mệt không?"

"Mẹ sao?...mệt nhưng vì có Minho nên mẹ sẽ cố gắng, vì con"

"Con yêu mẹ"

"Mẹ cũng yêu con, Minho của mẹ"

Tình trạng diễn ra liên tục, không có chút gì là ngừng nghỉ. Tên biến thái kia còn ngang nhiên sờ soạng mẹ hắn khi đang làm việc, dù hắn đã nhìn thấy nhưng Minho có thể làm gì được đây? Hắn chỉ là một đứa trẻ, chưa đủ mạnh mẽ để bảo vệ ai. Thế rồi, năm hắn tròn 16 tuổi, mẹ hắn không may khi đang làm việc mà trượt chân té vỡ đầu. Lúc đó nhà chỉ có duy nhất tên họ Han ở nhà, còn con trai ông ta thì lên viện kiểm tra như định kỳ, còn Minho? Hắn được mẹ nhờ đi chợ nên không thể thấy được sự việc đã xảy ra.

Khi Minho về đến thì đã thấy có xe cấp cứu chùm khăn trắng đi ra từ nhà ông Han, trái tim hắn lại một lần nữa nhộn nhạo đau thắt. Bản năng dâng lên, hắn chạy đến bên chiếc xác kia mà lật khăn ra. Cầu mong không phải điều hắn nghĩ nhưng...mọi chuyện đã được định sẵn rồi. Minho thất thần, nhìn cơ thể mẹ hắn tái xanh mất đi sức sống. Hắn run rẩy ngã xuống đất, mắt đầm đìa nước nhìn bóng ảnh mẹ đang dần biến mất. Chiếc xe cấp cứu phóng đi, Minho đứng dậy đuổi theo, dù đã ngã rất nhiều lần. Chỉ khi không còn kịp nữa, hắn mới mệt mỏi lê chiếc thân tàn của mình về nhà ông Han. Đến trước cửa thì quần áo bị ném đi, Minho ngước nhìn tên khốn tàn ác đã hành hạ mẹ hắn, một nỗi hận nhen nhóm bùng lên.

"Mẹ mày chết rồi! Giữ mày lại cũng chẳng có giá trị, cút đi!"

"..." - tàn nhẫn thật, sao cuộc đời có thể đối xử với hắn như vậy chứ? Chẳng lẽ hắn sẽ sống như kẻ ăn xin, một thứ thừa thãi trong xã hội khi còn chưa kịp trả thù cho mẹ sao?

"Giữ anh ấy lại đi"

"...?"

Giọng nói trong trẻo vang lên, cả hai cùng quay ra nhìn. Là con trai duy nhất của ông Han, Han Jisung đây mà. Em thân nhỏ choàng tạm cái áo khoác rồi lê bước đi ra.

"Bố, giữ lại anh ấy đi"

"Tại sao? Hanie, con muốn một kẻ hầu đúng không? Ta sẽ thuê riêng cho con"

"Không"

"Hanie à..."

"Không, con muốn anh ấy."

"...tch-"

Ông Han nhíu mày, liếc nhìn Minho rồi tiến lại xoa đầu con trai mình.

"Nếu con đã muốn, ta nghe theo con"

"Vâng, con cảm ơn bố"

Cười với bố mình rồi Jisung quay qua nhìn Minho, ánh mắt em mang chút xót thương cho hoàn cảnh của hắn. Minho thì khác, hắn nhìn em với vẻ khinh ghét. Đúng là bố con, suy nghĩ cuối cùng cũng chỉ là nghĩ đến chính lợi ích của bản thân. Nắm lấy cái túi đồ của mình, Minho quyết tâm sẽ bắt gia đình họ Han này phải trả đủ những gì mà mẹ hắn đã phải cực khổ chịu đựng.

___________________________________

⤿ Lần này chắc sẽ ngược đó, vì tôi xây dựng tình huống khá mâu thuẫn.

+ Phần 2 chắc sẽ có yếu tố r@p€ đấy nên nếu ai không đọc được thì có thể bỏ qua nhé - hoặc tôi sẽ lược bỏ đi chút tình tiết này.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip