Chap 19
Park Chaeyoung đang sợ người trước mắt mình. Nếu thực sự đây là Jeon Jungkook thì mọi chuyện cô ta làm trong suốt hơn 2 năm nay sẽ đổ vỡ. Sẽ mất các anh, mất tất cả.. Chưa kể, nếu mọi chuyện năm đó bại lộ, thì sẽ càng nguy to. Cô ta toan tính, dù không chắc đó là Jeon Jungkook thật hay giả nhưng vẫn nên khâu mồm cậu lại, thà giết nhầm còn hơn bỏ xót
- "Chắc là hiểu lầm, Jeon Jungkook sao cậu ấy thể giỏi như vậy được? Cậu bạn đây chắc chỉ là giống với cậu ấy thôi mọi người"
Taehyung liếc cô ta, tâm ý ra sao không nhẽ các anh lại chưa thấy?
- "Im lặng Chaeyoung, ở đây không có việc cho em nói"
Cô ta ấm ức, móng tay vịn vô thành ghế mà bóp chặt. Chỉ mới có thế mà lại bị anh mắng rồi, mối họa này không nhỏ
Jung Kook sau một lúc im re cũng lên tiếng: "Cô ấy nói đúng, tôi không thể là con trai thất lạc hay mất tích của nhà họ Jeon được. Tôi mang họ Wang mà"
- "Dù em có mang họ gì hay thay đổi cả gương mặt này thì cũng không qua mắt được bọn tôi đâu Jeon Jungkook"
Kim Nam Joon tức giận nói. Bại lộ đến thế rồi mà còn chối? Cậu thật muốn làm cho họ tức điên lên mà!
Còn đang nghĩ sẽ tìm cậu và đem về bằng cách nào. Nhưng tài thật, chỉ cần ba Kang Sel JoE và mẹ các anh lấy nhau, họ sẽ về một nhà. Ông Kang về Seoul, thì tất nhiên Jung Kook cũng sẽ tới Seoul cùng họ. Quá tuyệt rồi còn gì!
- "Hôm nay là ngày ra mắt của chú Kang và mẹ các anh. Bớt gây sự được rồi đấy"
Như một lời nhắc nhở, họ xém quên mục đích rồi. Kìm nén lòng hiếu kì trong người, phục vụ lúc ấy cũng đem từng món bày trí trên bàn thật đẹp. Không khí gượng gạo đến khó thở
Bà Jeon nhìn cậu không rời, bất quá liền hỏi thăm: "Con dạo này sống vẫn ổn đúng chứ?"
- "Vâng"
Trả lời 1 từ là bà cũng vui rồi. Jeon Jocy bên cạnh nhìn mẹ mình, đặt tay lên tay bà thầm an ủi. Ngoái đầu nhìn cậu
- "Sau này bác Kang và dì Son cưới nhau. Họ sẽ đến Seoul, chắc khi đó Jung Kook và Sel JoE sẽ đi cùng nhỉ?"
- "JoE phải ở cạnh ba"
Bé con lanh chanh nói. Thức ăn dính lên cả mép mà cũng không hay
"Con nhỏ này bị điên sao?"
Park Chaeyoung thầm nghĩ, bụng cô ta chào cờ khi thấy một con nhỏ lố lăng đầu óc có vần đề. Haha, còn sợ nó sau này về nhà phát sinh anh em với các anh sao? Là cô ta lo thừa rồi.
- "JoE, quay ra đây. Miệng em bẩn kìa"
Cậu nhắc nhở, JoE ngoan ngoãn nghiêng đầu qua cho cậu. Jung Kook cầm khăn giấy nhẹ nhàng lai mép miệng giúp em, cô bé cười mỉm
- "Sao Jung Kook không ăn?"
- "Anh chưa đói, em tiếp tục ăn đi. Nhưng đừng ăn nhiều quá, đêm sẽ đầy bụng khoa tiêu hóa"
Con bé nghe lời, cậu lại lấy đúng tư thế. Không hề động đũa, cũng chẳng nói gì thêm. Nếu khát thì uống 1 miếng nước lọc, thế là quá đủ rồi. Rơi vào hoàn cảnh này cậu không chút tâm trạng ăn đâu
- "Cuối tuần này mọi người có rảnh không? Chúng ta ra biển chơi rồi về Seoul cũng không muộn"
Jung Hoseok ngỏ ý, chủ yếu là buổi đi đó chắc chắn có cậu. Nên anh muốn tạo ra nhiều thời gian hơn. Trong bàn ăn ai cũng tán thành, nhưng rồi ông Kang chợt nhớ
- "Jung Kook không đi được rồi"
- "Sao bác lại nói vậy?"
- "Cuối tuần thằng bé thi karate nên sẽ bận lắm. Lần này rất quan trọng, nó đã chờ 2 năm nên đây là cơ hội tốt. Các tỉnh lớn sẽ về Busan thi đấu với nhau. Jung Kook đại diện Busan để thi. Nếu dành giải nhất thì việc nhập học tại trường Đại học California, Berkeley hoặc Đại học Oxford của thằng bé sẽ dễ dàng hơn"
Bọn họ tới cả kinh, không ngờ mục tiêu của Jung Kook lại lớn tới thế. Không muốn học trong nước, lại muốn ra nước ngoài du học sao? Mấy cái trường đó đúng là không dễ nuốt, điểm đầu vào vô cùng cao. Vậy mà cậu lại muốn thử sức?
- "Jung Kook, em suy nghĩ kĩ chưa? Hai trường đó không đơn giản. Nếu chỉ dựa vô vào giải vô địch lần này chưa chắc đã thành công"
Jeon Jongguk hỏi. Tới anh và họ đều là học bá nhưng chưa từng suy nghĩ là sẽ học cao hay đi du học. Một là muốn gần gia đìn, cứ cho rằng họ cần người quản đi. Hai là trong nước có trường đại học ở Seoul lọt top 5 trường lớn tại khu vực Châu Á. Chỉ cần học ở Hàn Quốc thôi cũng đủ có tương lai sáng lạng rồi. Mà thực là cậu vì tương lai nên muốn du học? Hay do cậu muốn tránh xa họ vậy?
- "Tất nhiên là dựa vào giải này sẽ không giúp được Jung Kook vào trường danh tiếng bên Mĩ và Anh ấy. Nhưng kết quả học của Jung Kook rất cao, đặc biệt là môn hóa và toán. Kết quả các môn đều ngang điểm nhau, trường cao trung Jung Kook theo học cũng là trường lớn. Hiện tại trường họ có chương trình đưa học sinh ưu tú đi du học. Thật hay là có 2 xuất của trường đại học này, nên nếu khi tốt nghiệp đạt điểm chuẩn cộng thêm giải quốc tế thì xuất học hổng toàn phần này sẽ về tay thằng bé sớm thôi. Mọi người không biết đấy thôi, Jung Kook là học bá của trường, lọt top cao trong 2 năm liên tiếp. Vô cùng giỏi"
Ông ấy hăng say kể, Jung Kook lại thấy khá ngượng ngùng. Những cái này đâu nhất thiết phải nói ra chứ? Cậu vốn đâu thích khoe khoang, vả lại trong mát bọn họ cậu là mọt con ngời yếu kém, có nói bây giờ thì có ích gì?
- "Chú, đừng nói nữa. Hôm nay tới là để bàn chuyện của hai chú với dì Son, chúng ta cứ vô vấn đề chính. Đừng đề cháu ra làm vấn đề bàn tán nữa ạ"
Ông Kang cười ngại, xém quên. Bởi mỗi lần nhắc tới chuyện học hành của cậu là ông lại vô cùng tự hào kể hết, tuy không phải con ruột, không chung máu mủ nhưng mỗi lần đi họp phụ huynh ông đều nở mày nở mặt với mọi người. Không chỉ việc học mà tới đời sống của cậu cũng rất giỏi, rất đáng tuyên dương!
- "Ba, con không muốn xa Jung Kook"
Bé con rưng rưng nhìn ông. Lại quay phắc sang ôm tay cậu nũng nịu, Jung Kook cười trừ xoa đầu em. An ủi em vài câu rồi cả bữa tiệc nhanh chóng náo nhiệt lại như cũ. Họ bàn vấn đề cưới hỏi cũng thật nhanh. Mọi thứ diễn ra rất tốt đẹp, bữa ăn hôm nay ông Kang mời, sau khi tính tiền xong.
- "Chú cho bọn cháu mượn Jung Kook một chút được không?"
Ống ấy rất vui vẻ đồng ý, cùng bà Son và JoE ra ngoài đợi trước. Park Chaeyoung đứng cạnh Jimin mà nổi vài tia máu ghen, hậm hực ra mặt. Xong níu kéo tay Nam Joon cằn nhằn: "Các anh quan tâm cậu ta làm gì? Không lẽ coi đây là Jeon Jungkook thật?"
- "Park Chaeyoung, nếu em còn lắm lời thì ngay lập tức về Seoul cho bọn tôi. Đi ra xe chờ trước đi"
Park Jimin quát tháo, cô ta giật ngậm ngùi liếc cậu sắc bén rồi thuận theo lời anh rời đi. Nếu còn ở lại thì e là bản thân sẽ gặp bất lợi rất nhiều. Mọi người khi ấy mới có khoảng không gian nhỏ nhìn cậu thật lâu. Ông Jeon nhìn cậu con trai nhỏ nhà mình. Qua lời kể của ông Kang, thực làm người ba này nở mày nở mặt, đưa tay muốn chạm vai cậu nhưng Jung Kook liền né nó đi
- "Một cái vỗ vai tự hào bây giờ cũng khó thế sao Jung Kook? Con hận ba mẹ tới vậy à?"
- "Hai người lấy tư cách gì tự hào về tôi? Tôi của hôm nay là nhờ vào chú Kang và gia đình em ấy, đừng nhận vơ mọi công lao thành của mình"
- "Jung Kook à..."
- "Ba mẹ? Gia đình? Hai người có bao giờ tự hỏi rằng tại sao khi còn là Jeon Jungkook tôi không thể tập trung vô học hành nổi không?"
Họ im lặng, họ không biết, họ tất nhiên là chẳng thể nào trả lời rồi
Cậu lìm nén tức giận nói thêm: "Vì mấy người đi ngày đi đêm có quan tâm tới tôi sao? Nhớ lần mẹ đẻ con út trong nhà, còn trách tôi ra đời không đúng lúc làm trì hoãn công việc bà dang dở. Buồn cười thật, người không quan tâm con cái lại đi trách con mình ích kỉ không lo nghĩ cho gia đình. Vốn từ đầu ba mẹ, anh hai, chị ba chưa bao giờ nghĩ tới tôi. Tới việc đi họp phụ huynh cũng là bác quản gia đi thay. Hai người thực xứng đáng bị như thế này, mất tôi 2 năm thì bây giờ coi như không quen biết không phải là được rồi sao? Còn muốn làm khổ tôi ư?"
- "Jung Kook, ba mẹ biết lỗi rồi. Về nhà đi con, ba mẹ sẽ bù đắp cho con mọi thứ mà"
Bà ấy nài nỉ nắm tay cậu cầu xin. Nhưng tim Jung Kook là đá đối với họ, có nói thế nào cậu cũng không muốn quay lại đấy
- "Nghe nói bà ngoại sắp về. Vậy thì mấy người chuẩn bị tinh thần lo mà ăn nói với bà đi. Đừng lấy bà ra uy hiếp tôi quay về nhà, tới khi tôi nói ra mọi thứ cho bà biết thì không biết lúc ấy bà ngoại đứng về bên nào đâu"
Họ biết, bà ngoại thương cậu nhất. Lúc nào cũng coi cậu như vàng như kim cương, tới nặng lời còn không dám huống chi để cậu chịu khổ bên ngoài. Nếu để bà biết mấy chuyện này trong 3 năm nay, e rằng thực sự có chuyện không hay xảy ra
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip