Chap 27
Sau một hồi nép mình góc kín để quan sát tình hình, bên ngoài không có người canh chừng, cửa thì chỉ có một còn lại thì có 1 chiếc cửa nhỏ, nhưng nó quá cao. Đi từ lối chính quá nguy hiểm, mấy tên canh gác cỏ thể đang đứng sau chiếc cửa chính kia, chỉ cần cậu bất thình lình đi vào sẽ bị chúng tóm gọn. Chỉ còn cách đi vào trong bằng đường cửa sổ thôi. Cậu tìm thấy một lối vào, nhìn lối lên có phần gian nhưng Jeon Jungkook không bỏ cuộc đâu. Đi theo đường cành cây là sẽ lên được thôi, cậu nghĩ thế.
Buộc chặt lại dây giày cửa mình, Jungkook sử dụng khả năng leo trèo của mình cố gắng lên cao hơn, nhưng cậu có vẻ tính toán sai rồi. Cành cây đó quá yếu so với một người trưởng thành như cậu, ngộ nhỡ leo lên xui rủi thì gãy cành té đất và nhận lại là cặp mông căng tròn đau nhức, rắc rối hơn là tạo tiếng động bên đánh rắn động cỏ. Kungkook ảo não còn chưa kịp suy nghĩ thế nào thì từ xa thấy các anh lại gần.
Cái quái gì vậy? Sao bọn họ ở đây kia chứ? Bọn họ theo dõi cậu tới đây hay sao? Mọi thứ còn chưa đủ rắc rối ư mà họ còn đặt chân vào nơi này, cũng chẳng biết vị tài xế kia báo cảnh sát dùm cậu không cơ. Tới khi các anh đến gần căn nhà, cả 7 thanh niên xúm vô nhau bàn bạc bọn họ có cho Jung Hoseok đại diện phía trước, đừng nói là muốn anh ta vào trong xem xét tình hình nhé? Jungkook thấy tình hình không ổn, vội vàng nhảy xuống khỏi cây rồi chạy tới trước mặt các anh tiện thể kéo theo Jung Hoseok xa xa cái cửa.
"Anh sao lại tới đây? Có biết chỗ này là gì không hả?" Cậu nhìn họ trách mắng
"Jungkook, em đây rồi, em có sao không? Có bị thương chỗ nào không?"
Bỏ qua tai lời hỏi han và bám víu của Min Yoongi, cậu liếc bọn họ: "Các người đi theo tôi?"
"Bọn anh lo cho em nên mới đi theo." Seok Jin đáp
"Làm ơn ở yên một chỗ dùm, các người không liên quan tới vụ này. Đến đây từ đâu thì quay về lại đó đi, chuyện của tôi có thể tự mình giải quyết được."
Nhìn cậu tức giận như thế các anh không ý kiến nhưng để cậu tự mình vào nơi nguy hiểm họ tuyệt nhiên không đồng ý. Họ không thể bỏ mặc cậu gặp chuyện ở đây được, rồi làm sao mà ăn nói với ba mẹ cậu đây?
"Jungkook một là bọn anh giúp em, hai là em theo bọn anh về. Em nên nhớ, em bây giờ chỉ đang một mình."
"Anh đang uy hiếp tôi sao Kim Nam Joon? Anh nghĩ mình có khả năng đấy ư? Rằng tôi sẽ như con vật ngoan ngoãn nghe lời các anh giống trước kia à? Thật không muốn nói lời khó nghe nhưng cách các anh làm khiến nó ảnh hưởng tới tôi rất nhiều và tôi đang vô cùng ghét chúng!"
Sự tức giận của cậu họ có thể hiểu, cậu nói từng chữ cũng chẳng hề sai, là bọn họ đang ép cậu quá đáng mà. Jeon Jungkook ghét chúng cũng phải nhưng chỉ cần là điều tốt và chúng bảo vệ được cậu thì các anh không ngại trở thành cái gai trong mắt Jungkook.
Anh hai cậu nắm tay đứa em trai nhỏ năn nỉ: "Jungkook nghe lời bọn anh được không? Biết là bạn em đang gặp nguy hiểm, có thêm người thì càng thêm giúp sức. Em đừng cự tuyệt với vậy."
Cậu còn chưa kịp bác bỏ, Kim Taehyung có nghe thấy tiếng bên trong ngày một rõ, có lẽ là có người chuẩn bị ra ngoài. Hấp tấp kéo tất cả nấp một góc đối diện, cụ thể là bụi cây.
Taehyung lên giọng nhắc nhở: "Im lặng đi, có người đang tới kìa"
Cả 8 người kéo sát lại nhau nghe ngóng, dòm ngó phía trước cửa, đúng là nó được mở ra từ bên trong có hai tên đi ra ngoài, cái dáng vẻ côn đồ trông thật ngứa mắt. Có vẻ bọn chúng đang tính đi đâu đó thì phải, khi cánh cửa chuẩn bị khép lại thì Jungkook cũng chợt nhìn hấy bên trong bạn mình đáng thương bị treo trên dây xích, do phạm vi khá xa nên cậu chưa rõ. Nhưng mà Jungkook chắc chắn bạn mình có rất nhiều vết thương, cậu kích động nắm lấy bui cây gai góc trước mặt tới nỗi chảy cả máu. Tới khi 2 tên kia đi xe rời khỏi và các anh nhìn ra mới thấy hoảng hốt, tay cậu đang rỉ máu không thôi.
"J- Jungkook, em có sao không? Sao em lại làm thế hả?"
Mặc cho Min Yoongi có quát nhưng cậu không để tâm, chẳng cần rõ trong kia có bao nhiêu tên cậu chỉ biết bản thân đang vô cùng tức giận và không thể kiềm chế cơn thịnh nộ của mình. Các anh chưa kịp can ngăn thì đứng trước cái cửa cũ kĩ kia, cậu phẫn nộ một cước liền đạp bay nó. Họ đứng tại chỗ ngơ ngác giật mình, đứa nhỏ kia quá manh động, e là lần này đánh nhau sẽ không chút nhượng bộ.
Đúng như đã đoán, đây là một căn nhà bỏ hoang rộng rãi, những thứ bụi bẩn bao quanh chúng và cậu không nghĩ ở đây chỉ có vài tên nhãi nhép. Biết tình hình sẽ thế này thì Jungkook đã không chần chừ rồi. Những tên còn lại kẻ đánh bạc kẻ hút thuốc kẻ đang ngủ bị cậu đạp cửa liền giật mình nhìn. Đếm sương sương thì chỉ có hơn 10 tên côn đồ, số lượng này mình cậu vẫn còn dư sức cân được.
Một trong những tên láo xược cất giọng quát tháo: "Mày là thằng nào mà dám xông vào đây hả?"
"Là thằng sẽ tiến bọn mày tới cửa nhà tù đấy."
Bọn hắn nhìn nhau ám hiệu, chỗ này đã được báo là không cho người ngoài xâm nhập vào vậy mà bỗng chốc có kẻ lạ mặt vậy thì xác suất cao có thể là tới cứu người bị treo thảm hại ở kia. Sắc mặt Dong Gun không ổn, cậu ấy nhăn mặt đau đớn.
Jeon Jungkook vốn không đủ kiên nhẫn để đứng đây nhảm nhí nhưng cũng không dám khinh xuất. Bọn chúng giữ bạn cậu, có thể giết cậu ấy bất cứ lúc nào.
Bàn tay nắm chặt, từ chỗ ban nãy càng chảy máu nhiều hơn. Jungkook tức giận hỏi: "Bọn mày đã làm gì cậu ấy?"
"Một chút heroin cho nó có thêm nhiều cung bậc cảm xúc. Cho nó bớt đau mà thôi."
Bọn chúng vừa nói cho Dong Gun dùng heroin sao? Nhìn cậu ấy thất thần không khác gì một tên nghiện thuốc, thảm hại tới thế. Heroin? Cái loại chất gây nghiện đó bọn nó dám cho bạn của cậu sử dụng sao? Một lũ côn đồ buôn thuốc phiện thì thôi đi, còn dám cho bạn mình sử dụng tới nó.
"Jungkook, ổn cả không?" Jongguk phía sau cậu thì thầm hỏi
Không ổn cũng phải ra tay, bọn chúng khốn nạn lột toàn bộ đồ của cậu bạn mình ra xong ra tay khiến thể xác Dong Gun khó coi tới thế, không mặt mày bầm tím thì chân tay chảy máu. Nhìn qua thì có chỗ nào lành lặn ư? Một mình cậu có thể xử lí hết bọn chúng được, Jungkook này chưa từng ngán một ai đâu!
"Mau báo cáo lại với Jang Suk Bin việc này đi." Một tên khác nói với thằng kế bên, hắn ta vừa dứt lời thì ánh mắt cực hung hãn nhìn cậu
Jungkook không nghe nhầm đúng không? Nhớ không nhầm thì tên họ Jang kia là kẻ cậu đã đập nát xe và bị hắn bắt gặp. Hắn lại vì chuyện không thỏa hiệp kia mà ra tay với bạn mình sao? Nhưng chủ mưu là cậu kia mà, tại sao hắn không bắt cậu?
"Min Yoongi, tìm chỗ có sóng gọi cảnh sát tới đây đi. Ở đây có tàn trữ ma túy, lần này tóm gọn một mẻ luôn cho gọn. Các anh đứng đấy đi, xông vào sẽ chết, tôi không rảnh kéo hồn mấy người từ địa ngục lên đâu."
Còn không kịp cho mọi người phản ứng, bọn chúng xông lên cầm theo cả gậy trên tay. Jungkook cũng chẳng muốn tốn thời gian, liền cướp cây gậy trên tay Jung Hoseok rồi chạy tới. Họ lo rằng cậu sẽ gặp nguy hiểm nhưng còn chưa nhắc nhở người đó cẩn thận thì cậu đã hạ gục những 3 tên trong chớp nhoáng.
Quá nhanh quá nguy hiểm, ở một thời điểm nào đó các anh quên rằng đây là người đại diện Busan chuẩn bị thi karete cấp quốc gia.
Tình hình trước mắt vẫn là nên kéo cậu rời khỏi mớ hỗn độn kia đã, Jimin hối thúc: "Yoongi gọi báo cảnh sát và người của mình đi, chúng ta lên giúp em ấy một tay. Nhanh chóng rời khỏi chỗ này thôi, ở lâu không an toàn."
Họ đồng tình, ở đây sóng yếu Min Yoongi chỉ có thể tìm chỗ nào đủ sóng để gọi, anh chạy đi một đoạn khá xa còn những kia thì bắt đầu nhảy vào giúp Jungkook xử lí đám người đầu trâu mặt ngựa ấy. Cậu mải mê với các trận đánh, bọn con đồ này cũng thật khỏe, bị cậu đánh cho mấy phát đau như vậy mà vẫn có thể đứng lên đánh trả.
Phải rất lâu sau đó số người bị hạ nằm lê lết dưới đất, nhìn cũng chỉ có một nửa mấy tên cố gắng trụ . Các anh và Jungkook có ra tay cũng khó cứu vớt tình hình, nhìn các anh có vài người bị gục, lại nhìn sang Dong Gun khó khăn cầm cự. Jungkook thật khó có thể bình tĩnh, cậu cần làm gì đó để khống chế tình hình hiện tại. Kéo dài thế này không phải cách hay.
Seok Jin và Jungkook bị đánh dồn tới một góc, hơi thở anh ta nặng nề mà vẫn quay sang lo lắng nhìn cậu: "Ổn không, anh đỡ giúp em. Còn em tìm cách đưa bạn mình trốn thoát."
Cậu cười khẩy, tới mạng bọn họ còn khó giữ thì lấy gì bảo vệ hai người chạy khỏi nơi này?
"Anh vẫn nên lo cho mình trước thì hơn. Có chết ra đó tôi cũng khó giữ gìn gương mặt tự đắc kia."
Anh bật cười, hỏi cậu: "Anh rất đẹp trai phải không?"
"Ảo tưởng!" Cậu chê bai, hét lớn: "Cẩn thận-..."
Seok Jin mất chú ý, một tên liều mạng lao cầm gậy lớn muốn lao vào muốn phang anh ta. Jungkook không nghĩ được nhiều, vội lấy thân che chắn. Chẳng ngoài dự đoán, cậu bị tên côn đồ đó đập tới gãy thay gỗ trên tay, Jungkook nhăn mặt gục xuống nhăn mặt đầy thống khổ.
Seok Jin bất ngờ, đi tới tức giận đạp ngã tên kia, vội chạy đên với cậu xem xét: "J- Jung...Jungkook...!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip