CHAP 70

Đã khá lâu cậu chẳng về nhà, ông bà Jeon chưa vội hỏi lí do là gì, họ nhìn đứa con trai nhà mình vẫn ăn uống đầy đủ và có da có thịt mà cũng thấy yên tâm.

Gắp vào bát của cậu một miếng thịt ngon mắt, bà mẹ nhẹ nhàng cất lời: "Jungguk, ăn đi con."

Cậu cũng lười đáp, chỉ nhẹ gật đầu. Tính khí con trai nhỏ khác với anh trai mình, hai ông bà miễn cưỡng mỉm cười nhìn nhau. Bàn ăn đầy món ngon nhưng lại yên ắng không mấy lời nói ra vào. Cứ ngỡ không khí sẽ vui vẻ nhưng không ngờ lại thành ra thế này, cực kì tệ là đằng khác.

Ông Jeon thâmg thở dài, gắp vào bát cho vợ mình một miếng cá, ánh mắt nhìn vợ an ủi.

"Mấy nay vì sao con không về nhà?"

Cậu nhìn ba mình, từ tốn đáp: "Có quá nhiều việc cần con xử lí, khí tránh phiền phức nên ngủ ở nhà riêng luôn."

Mẹ Jeon nhắc nhở nhìn cậu: "Có bận thế nào cũng cần ngủ nghỉ ăn uống đầy đủ, con nhớ chưa?"

"Vâng, mẹ không cần lo quá đâu."

Ba mẹ cậu gật đầu yên tâm, đứa nhỏ có chút cứng đầu, họ sợ cậu thấy phiền nên cũng chẳng gặng hỏi hay dặn dò thêm.

"Vụ việc của Kim Jisoo, là em làm đúng không?" Park Jimin e dè hỏi

"Đúng vậy, từ lâu đã nằm trong kế hoạch, chỉ cần Jennie ra tay là xong."

"Jungguk, sắp tới ngày dỗ của anh hai còn rồi... chúng ta-"

Cậu ngước lên nhìn ba mình, ông ấy đột nhiên lại im lặng không nó tiếp. Jungguk gật đầu, đáp: "Ngày hôm đó con muốn họp mặt gia đình, có người cần gặp ba mẹ."

"Ai vậy con?".

"Một người rất quan trọng." Cậu nói xong rồi đặt đũa xuống, đứng lên và rời đi.

Bởi cái tính ngang này nên họ cũng chỉ biết thở dài, các anh tiếc nuối, còn chưa nói chuyện với cậu nữa mà người kia đi mất rồi

"Mấy đứa nếu muốn thì chạy theo hỏi thằng bé đi." Bà Jeon tinh ý nhận ra vấn đề, bèn tạo cơ hội cho các anh

Chỉ chờ có vậy, họ đồng loạt xin phép rời đi xong hướng về phòng cậu gõ cửa, chờ người nọ mở cửa cũng không lâu lắm, mấy anh cao hơn cậu một chút, làm cái thân này phải ngước cổ lên nhìn.

Jungguk soi xét từng gương mặt, né sang một bên cho các anh vô phòng. Gương mặt vẫn rất trung thủy với sự im lặng và vô cảm

"Jungguk, bọn anh đã rất lo cho em." Jimij vội vàng cất lời nhìn cậu, đổi lại với sự hấp tấp của anh thì đó là gương mặt chán chường của cậu

"Để tôi vào thẳng vấn đề luôn nhé? Chúng ta không có kết quả, từ bỏ đi."

Min Yoongi rướm mày gằn lên: "Em đừng có tự ý quyết định, bọn anh không đồng ý."

"Em có biết không tìm thấy em, bọn nãy lo tới mức nào không? Mất tích mấy ngày không tin tức, em quay về chỉ để nói vậy sao?" Seok Jin bất mãn lên tiếng, anh cùng họ lo cho cậu tới mức ăn cũng quên, ngủ không đủ giấc, cực kì khốn khổ

"Xin lỗi, có lẽ bản thân tôi không hợp cới chuyện yêu đương. Chúng ta không chung đường."

"Chuyện đó không thể do em quyết định, không phải chúng ta không hợp với yêu đương. Là do em đang sợ." Namjoon tức giận nói thêm: "Bọn tôi yêu em nhưng sao em có thể độc ác tới thế?"

"Em vô tình như vậy, bọn tôi làm gì sai sao?"

Các anh nhìn cậu, mỗi người 1 câu thi nhau trách mắng Jungguk. Cậu lại không chút dao động gì, chỉ đứng đó đối mặt lắng nghe. Đúng, là cậu không tốt, họ quá tốt, họ và cậu không chung đường. Jeon Jungguk thấy nặng nề vô cùng

Hoseok cầm lấy tay người thương, rũ mắt cất lời: "Bảo bối, có chuyện gì xảy ra đúng không? Hay do bọn anh làm gì sai khiến em giận, thà rằng em cứ trách mắng bọn anh, đánh bọn anh đi. Chúng ta khồn thể chia tay..."

"Không sai, chỉ là người ấy quay lại rồi!"

Ông bag Jeon ngồi ở phòng khách dùng bữa tráng miếng coi tivi thì thấy vẻ mặt bần thần của mấy anh đi xuống. Bọn họ không có chút sức sống nào, nhanh chóng ra về với mấy lời chào ủ rũ.

"Đứa nhỏ nhà mình lại gây chuyện rồi. Không biết thằng bé lại làm sao mà khiến mấy đứa nhỏ buồn như thế?"

Ông Jeon trầm mặc, hai vợ chồng ông bà có thể nhìn ra lần này các con cãi nhau có vẻ khá căng thẳng

Sự việc ở Hàn Quốc coi như yên ắng, còn ở phía Jennie sau khi xử lí Kim Jisoo cùng ả tình nhân của cô ta xong thì đã có một cuộc điện thoại gọi tới. Không lạ lẫm gì khi đó là Jungguk

"Ngày kia tôi sẽ đi. Cuộc sống mới sẽ tới với tôi đúng không?"

'Ừm, cô sống khỏe.'

"Cảm ơm cậu Jungguk, đều là nhờ cậu, cuộc sống địa ngục ấy kết thúc thật rồi. Tôi được tự do rồi..."

'Gia sản nhà cô tôi đã xử lí xong, cô hợp pháp để thừa hưởng. Cảm giác ra tay với mình thương thế nào? Không hối hận?'

Jennie cay cay sống mũi, rue?ưng rưng trả lời dứt khoát: "Không hối hận!"

Nói môtk hồi cả hai kết thúc cuộc trò chuyện, ai nói chỉ có mình Kim Jisoo thích cô? Ai nói Kim Jennie không có tình cảm với người kia?

Cô yêu chị ta theo cách yên bình và kín đáo, chị ta yẻu cô một cách điên cuồng và chiếm hữu. Từ bỏ một cái lồng xinh đẹp nhưng khiến bản thân khó thở để tìm kiếm hoài bão cho cuộc đời ở tương lai. Có giết chết chị ta thì đó cũng là điều Kim Jennie không bao giờ hối hận!

Tới ngày dỗ của cậu, nhà Jeon tổ chức khá đơn điệu. Không khoa trương cũng chẳng cầu kì, Jungguk đã lo hết các công việc của ngày đó từ sớm, nguyên một ngày chỉ ở nhà chuẩn bị một số thứ. Hôm ấy Jeon gia mời cả gia đình các anh tới cùng tham dự

Một bàn ăn thờ cúng cuối cùng cũng làm xong, mẹ Jeon thương cậu con trai đã mất của mình nên hôm nay đặc biệt tự tay làm tất cả. Mà toàn là món Jungkook thích nữa chứ, Jungguk một bên phụ mẹ. Đây là lần đầu họ thấy đứa con trai út vào bếp chuẩn bị bữa ăn, không ngờ người nhỏ lại thuần thục tới thế

"Con và mấy đứa kia cãi nhau chuyện gì à?"

"Dạ không có"

Bà nhìn con trai thở dài: "Jungkook trước rất thích bọn nhỏ ấy. Thích tới mức cãi lời ba mẹ, làm ông bà này thật khổ cực khuyên can."

"Vâng..."

"Jungguk, con sẽ lựa chọn theo trái tim hay lí trí?"

"Miễn sao đó là phương án tốt thì con sẽ lựa chọn."

"Đừng để bản thân hối hận, ba mẹ chỉ còn mình con thôi. Hai ta già rồi, con chưa yên ổn thì sao ta yên tâm đây?"

"Hai người yên tâm để lo hưởng thụ cuộc sống đi, chuyện của con sẽ ổn cả thôi."

Bà ấy ngầm thở dài, khuyên như vậy mà cậu vẫn còn cứng miệng. Bà cũng hết cách cứu vãn

Khi trời bắt đầu chuyển tối, mọi người dần có mặt đông đủ. Ai nấy xếp hàng thắp một nén nhang vào lư, xong xuôi tất thảy thì bắt đầu dùng bữa tối.

Hôm nay đặc biệt xếp bàn bệt ra đất, trên bàn ăn kiểu truyền thống được dọn các món từ mặn tới nhạt, khi mọi người chuẩn bị dùng món. Jungguk lên tiến cắt đứt mọi thứ

"Mọi người chờ thêm một lúc, chưa đủ người."

"Còn thiếu ai sao?"

"Nhân vật chính còn chưa tới."

Một câu nói ẩn ý khiến ai cũng ngơ ngác, các bậc phụ huynh chưa hiểu những gì cậu nói. Chỉ riêng các anh thì đã ngầm hiểu ra vấn đề, nhân vật chính cậu nói hôm nay cũng tới, làm ai nấy không khỏi hồi hộp tới căng thẳng



Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip