Một tuần kể từ hôm đó, sau lời cảnh báo của cậu về cô vợ bù nhìn thì Min Yoongi âm thầm cho thám tử theo dõi cô ta. Anh muốn thu thập mọi chứng cứ có lợi bên mình để khi ra tòa không chia tài sản cho người đàn bà tham lam này. Đừng nghĩ anh đang keo kiệt, cô ta ở nhà họ Han cũng đã hơn 6 năm rồi, số tiền cô ta đào từ anh để chi trả cho những cuộc vui xa hoa tần ấy năm không hề nhỏ. Sẽ chẳng có chuyện Lim Yuri đem đi bất kì món gì từ anh đi sau khi ly hôn đâu.
Anh hận không thể giết chết người đàn bà đó, đáng lí ra anh nên vứt bỏ cô ta đi khi bị xảy thai mới phải. Người đàn bà ngu ngốc, chỉ còn 2 tháng nữa sẽ sinh nhưng vì hòa mình vào các vụ ăn chơi cộng thêm uống quá nhiều rượu tại thời kì sắp sinh mà đứa trẻ chết non.
Ngu ngốc! Đứa nhỏ nào mà làm con của ả đúng là bất hạnh 1 đời.
Chấp nhận lấy ả ta không phải vì đứa con, anh muốn nó chào đời hơn bất kì ai vì chỉ cần đi xét nhiệm ADN thì sẽ làm sáng tỏ mọi chuyện. Khi ấy anh sẽ cho cậu thấy biết rõ vấn đề, rằng anh chưa từng làm chuyện có lỗi với cậu. Anh không tin ả mang con của mình, nếu thật đó không phải con anh vậy thì anh sẽ có cơ hội ở cạnh Jungkook lần nữa, nào ngờ xảy mất đứa nhỏ.
Rắc rối hơn là bây giờ Jungkook cũng chẳng nhớ anh là ai....
"Dạo này anh bận lắm sao? Đi tới khuya mới về thế này, Taehyung?"
Cả một căn phòng khách ít ánh đèn, bây giờ đã là 2 giờ sáng. Anh giật mình khi bị cậu phát hiện, Jungkook bật chiếc đèn bàn bên kệ tủ nhỏ cạnh mình lên. Nhìn anh như theo một cách tra hỏi, cậu thật chẳng muốn làm mấy việc vớ vẩn này nhưng nhìn xem người kia đi khuya về như vậy đã kéo dài hơn tuần nay. Đi đâu cũng không nói, dấu cậu mà không còn thấy tự giác nói mình làm gì như trước nữa, khiến Jungkook có phần khó chấp nhận
"Anh muốn tự khai hay là để em chỉ điểm?" Cậu nghiêng đầu nhìn
"Sao bạn nhỏ nhà ta hôm nay ngủ muộn thế? Chờ anh về sao? Làm anh cảm động đó, hiếm lắm mới có cảnh này... anh có nên chụp lại làm kỉ niệm không nhỉ?"
Taehyung bén lẽn đi về phía sofa xoa bóp vai cho cậu. Vẻ mặt anh niềm nở cười trừ, đổi lại là gương mặt sắc bén liếc nhìn anh như muốn cào xé thân thể dính mùi nước hoa lạ kia.
Jungkook khước từ cái xoa bóp từ anh, trách móc: "Đừng có lảng tránh, người anh mấy nay có mùi nước hoa phụ nữ. Chính là mùi bây giờ đang dính trên người anh kìa, sao hả? Hay anh có người khác bên ngoài?"
Mặt Taehyung tái mét, vội dơ ba ngón tay trước mặt lên hướng về trời thề thốt: "Bảo bối, anh thề có thần linh trên cao. Anh không có người khác bên ngoài, mấy nay anh bận lo việc cho ba, mà đối tác là nữ... Dạo này anh về muộn là vì bàn công việc cả thôi, cô ta xịt hương hoa khá nồng, bởi vậy nó mới ám lên người anh. Nhưng anh thề đó, ngoài công việc ra thì anh không có thân mật hay chạm vào cô ta đâu. Jungkookie, em phải tin anh chứ."
Nhìn cách anh nói cậu cũng thở dài thôi trách vấn. Jungkook biết chứ, rằng mục đích về Hàn Quốc là để anh lo cho công việc của mình, nhưng sao anh đi không nói không rằng? Đi sớm về khuya, cậu cũng bận rộn, nếu hôm nay không hỏi rõ mọi chuyện có khi nào anh cứ làm vậy mãi không?
"Kim Taehyung, trước nay em không ý kiến về việc bên ngoài anh ra sao, vì nó là công việc. Nên em mong anh hãy cho em thấy rõ việc bản thân em có chỗ đứng trong lòng anh, đừng khiến em thất vọng. Jeon Jungkook này không muốn điên đầu như hôm nay vì mấy chuyện không đâu của anh lần nữa đâu!"
Hắn gật đầu lịa lịa, ba ngón tay đưa lên trời thề thốt: "Anh thề, anh bảo đảm!"
Jungkook tạm thời bỏ qua, đứng dậy rồi về thẳng phỏng mình. Tuy không chấp cứ chuyện của hắn, nhưng bộ dáng lạnh lùng của cậu vânc khiến Taehyung khá ảo não.
Thỏ nhỏ mà giận, thì rất lâu sau mới hết hờn dỗi. Trong thời gian đó, e là hắn sẽ khó sống đây.
"Nhìn có vẻ gia đình nội bộ khá êm ấm nhỉ?"
Hắn đảo mắt, cười xuề xòa: "So với việc bị vợ cắm sừng vài thang thì nhà tôi vẫn khá ổn đấy chứ. Anh nói xem Min Yoongi, có phải là sống như nhà anh rất vui không?"
Ánh mắt Yoongi không phần cảm xúc, đi thẳng xuống bếp lấy nước rồi về phòng bản thân. Có thể bây giờ cuộc sống anh đang xào xáo vì ả vợ không biết điều, nhưng rất nhanh thôi mọi thứ sẽ quay lại như cũ.
Sớm của hôm sau, Jungkook không rõ dậy từ lúc nào mà đã len lẻn xuống nhà kho làm việc. Khổ nỗi, bản thân chưa có cảm hứng để tiếp tục công việc, giấy rác xả trên đất bị vo thành cục nhiều vô kể, màu sơn dính lên mặt với tạp dề, trên da đủ màu sắc khác nhau. Miệng nhỏ cắn bút suy ngẫm, nên làm thế nào để có cảm hứng nhỉ?
"Điên đầu thật."
"Kim Taehyung, do anh hết. Tên đáng ghét!"
Nếu không phải lòng cậu còn để ý chuyện của hắn ngày hôm qua, thì tác phẩm cuối cùng này đã hoàn thành từ lâu rồi.
Leng keng, choảng...
Tiếng va đập từ bên ngoài khiến Jungkook càng mất tập trung hơn, cậu cố lơ là nó đi rồi nhưng lại thêm lời mắng nhiếc vô năng của ả đàn bà Lim Yuri bên ngoài. Muốn sống yên cũng khó, cậu nhém mạnh câg bút xuống đất rồi mang gương mặt đen xì ra ngoài
"Cái thùng nước bẩn thỉu, làm bẩn mất đôi giày của tao rồi. Ai vô ý vô tứ không dọn dẹp mấy thứ rác rưởi này đi còn để chúng ở đây là sao?"
Bên trong kho không gọi là to, nên mấy thứ như thùng nước sơn bẩn cậu đều đem ra ngoài để. Mọi lần sẽ đều có người dọn dẹp cuối buổi bên ngoài, sáng nay vì muốn có thêm không gian bên trong nên cậu đã đem ra để trước cửa. Lim Yuri xui xẻo cỡ nào mà đi đường tới thùng nước bẩn cũng bắt nạt cô ta thế kia chứ.
Jungkook lấm lem xuất hiện trước mặt ả. Làm cô ta không khỏi chê bai ra mặt: "Nhìn xem cái thứ bẩn thỉu gì đang ở trên người cậu kìa. Eo ơi, gớm chết đi được."
"Lim Yuri, đừng để cái miệng hại cái thân. Tôi không muốn bản thân cào nát mặt mũi son phấn lòe loẹt kia của cô ta đâu."
"Cậu-... mấy thứ này của cậu đúng chứ? Cậu định biến ngôi nhà này thành bãi phế phẩm giống minhg hay sao? Nhìn xem, đôi giày mấy triệu của tôi bị thứ hôi thối này làm bẩn cả rồi."
Jungkook cười khẩy, nhìn chân cô ta bị bẩn không ít mà bỗng chốc thấy hài lòng.
"Cậu cười gì? Đúng là không biết tốt xấu."
"Lim Yuri, cô còn nói thêm câu nữa có tin tôi đá cô ra khỏi ngôi nhà này không?"
"Cậu dám, tôi thách cậu đấy. Tôi là được Min Yoongi cưới hỏi về đàng hoàng. Dù trước kia cậu là bảo bối của anh ấy thì có sao, thứ tôi muốn vẫn là về tay tôi. Người cậu yêu vẫn là do tôi cướp về đấy thôi!" Cô ta đắc ý rương oai kể lể về thành quả của mình, bản thân cho rằng đã vào đây rồi thì có chết cũng là con dâu của Han gia
"Nếu cậu ngày trước ngoan ngoãn nghe theo tôi, thì bây giờ đã là vợ lẽ của anh ấy rồi. Tiếc thật, chỉ vài chiêu làm cả hai hiểu lầm mà tôi ăn chọn mọi thứ. Jeon Jungkook, danh vọng, tiền tài và Min Yoongi đều là của tôi."
"Cô nói khùng điên gì vậy?"
Lim Yuri lại gần cậu, suốt ngày tháng cậu ở đây đã đủ khiến cô ta sống đủ loại uất ức rồi. Hôm nay nhân lúc chẳng có ai, ả ta phải nghiền nát cậu mới hả dạ được.
"Jeon Jungkook, cậu ngu ngốc thật. Kẻ đáng thương như cậu thì sẽ làm gì được tôi đây? Đáng lẽ năm đó, tôi nên giết chết cậu mới phải. Có như vậy, mới không nguy hại tới bây giờ. Nhưng vẫn chưa muộn, sẽ sớm thôi... cậu sẽ bại dưới tay tôi một lần nữa."
Vừa nói, cô ả vừa nhấn ngon tay vào vai cậu đẩy đẩy. Jeon Jungkook nghe Yuri nói từ đầu tới cuối không hiểu gì, nhưng hành động cô ta đang làm lại khiến cậu rất ngứa mắt.
Jungkook liếc cô ta, ả vờ run sợ mếu máo: "Ôi sợ quá, đôi mắt xinh đẹp này lại trừng lên như thế với tôi sao? Bây giờ mà móc nó ra thì sẽ tiếc lắm."
"Lim Yuri, cô đi quá giới hạn rồi."
"Thì đã sao?"
Chát! Cậu dương tay tát cô ta một bạt tay. Lim Yuri đau điếng theo quán tính ngã nhào ra đất, ôm mặt mình ngước nhìn cậu giận giữ
"Jeon Jungkook!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip