1
Dường như thời khắc khi đêm đen buông một tấm màn hững hờ phủ nhẹ lên Seoul cũng chính là lúc sức sống cùng sự huyên náo không ngừng trào tuôn tại thành phố xinh đẹp này. Trên tuyến đường nhựa ngập trong sắc vàng óng từ các dải đèn rực rỡ, những chiếc xe vẫn hối hả lăn bánh và con người thì lặng lẽ bước qua nhau. Sự phồn hoa và nhịp sống vội vã nơi đây khiến người ta trở nên ích kỉ. Nó chậm rãi đóng băng trái tim bọn họ và từng chút một vun bồi nên thứ mang tên vô tâm.
Thành phố ấy đầy rẫy những kẻ mù lòa, hoặc là do cuộc sống đưa đẩy, hoặc là chúng tự chọc mù mắt mình. Những kẻ mù lòa chí ít sẽ không phải nhìn thấy những thứ bản thân không muốn thấy. Có lẽ chính vì thế mà tất cả bọn chúng đều đói khát cuộc sống của một người mù. chúng đui mù đến nỗi ngoài cái tôi to oạch của chính mình thì chẳng thể nhìn thấy được bất kì thứ gì khác...
Cạnh góc đường, bên dưới những tán cây xum xuê, thân người thiếu niên cao gầy đứng trầm mặc trong chiếc áo thun cổ V mỏng tang, thi thoảng lại khẽ run lên trước một đợt gió buốt bất chợt. Em chẳng nhịn được mà thở dài, hơi ấm phả ra khỏi bờ môi một làn khói mờ nhạt, khẽ khàng quyện vào không khí lạnh xung quanh rồi nhanh chóng tan biến. Em cho hai tay vào túi chiếc quần Jeans sẫm màu, bóng lưng thảng chốc lại vô thức gồng lên để chống lại cái lạnh tàn khốc trong đêm tối.
Một chiếc lá úa lìa cành, nhẹ nhàng chạm vào vai thiếu niên, khiến em phải đánh mắt nhìn. Em quan sát chiếc lá trượt khỏi vai mình, gieo thân xuống mặt đường và rê nhè nhẹ theo những cái nhấc bổng của gió. Thâm tâm em bỗng cảm thấy nực cười...
Ngày qua ngày, con người trên thế giới mải mê bước đi với đôi mắt nhắm chặt, để rồi bản thân có thể dễ dàng bỏ qua những mảng đen nổi cộm ngay giữa lòng thành phố. Những kẻ có hứng thú với chúng sẽ tự tìm đến, tự dấn thân và để chính mình bị nuốt chửng. Số còn lại sẽ chẳng đời nào đem những sự việc khuất sâu trong mảng tối ấy lưu vào tầm mắt. Ngược lại, chỉ những kẻ đứng trong bóng tối mới đủ sáng mắt để nhận biết được sự mục ruỗng của xã hội này. Họ thấy cái chết hiện diện ở khắp mọi nơi, thấy loài người tàn bạo, giương lên những chiếc nanh nhọn hoắc, lao vào xâu xé lẫn nhau như lũ mãnh thú đói khát man rợ... Và rồi, kẻ chiến thắng cuối cùng, bao giờ cũng là lũ người nắm được sức mạnh của đồng tiền trong tay.
Thiếu niên dẫm lên chiếc lá úa vàng, dùng mũi giày di di bề mặt khô cong của nó, khiến cho nó chẳng mấy chốc đã rách bươm. Em nhìn tấm lá cằn cỗi không còn nguyên vẹn dưới chân mình mà nhoẻn miệng cười cay đắng, mũi chân say sưa đay nghiến nó, chẳng tha một phút giây nào. Nếu chiếc lá kia có tri giác, liệu nó có đang phải chịu đựng mọi sự giày vò tương tự như em? Nó có đang cảm thấy đau đớn giằn vặt và tủi nhục nhưng lại hoàn toàn bất lực như em? Trong mắt em nổi lên một tia căm hờn. Em không ngừng chà đạp phiến lá ấy, dẫm mạnh và chì chiết cho đến khi xác lá gần như bấy ra và bám chặt xuống mặt đường. Em rất muốn biết cảm giác khi chính mình chà đạp lên một thứ đáng thương có thật sự hả hê và dễ chịu đến vậy, mà người người trên đời này lại thi nhau chờ chực thời cơ được giày xéo kẻ khác.
Một chiếc ô tô màu đen bóng bẩy giảm dần tốc độ rồi chậm rãi tấp vào lề đường, ngay trước mặt em. Em thở hắt một hơi, mũi chân cuối cùng cũng chịu buông tha cho chiếc lá đáng thương mà ngước mắt nhìn, nơi đôi đồng tử sâu thẳm từ lâu chỉ còn lại sự chán ghét. Em hơi nghiêng đầu quan sát chiếc xe sang trọng. Ánh đèn đường chảy xuyên qua những tán lá lưa thưa, dát lên mái tóc nâu của em một màu vàng sọng và điểm những chấm sáng trên nước da trắng muốt tuyệt đẹp.
Người bên trong kéo xuống cửa xe, nâng điếu thuốc lá trên tay đưa ra ngoài khung cửa, giũ nhẹ vài cái rồi ra hiệu cho em đến gần. Em khẽ khàng tặc lưỡi, nhấc đôi chân lười biếng đến cạnh chiếc xe, xong lại thật chuyên nghiệp nhoài người thấp xuống bên cửa kính, để phần cổ áo rộng phô ra một mảng da thịt gợi cảm ngay trước mắt hắn.
Hắn nhanh chóng lia đôi mắt ranh mãnh của mình qua những nơi được phô bày trên cơ thể em, sau đó dừng lại nơi gương mặt xinh đẹp nhưng lại có nét ngây thơ khiến người ta mải muốn ngắm nhìn.
"Một đêm bao nhiêu?" Hắn mở miệng hỏi, chất giọng châm chọc đầy hứng thú lọt vào tai em.
"Năm mươi ngàn won!" Em đáp nhẹ, cái lãnh đạm bất cần hiện lên rõ rệt trong ánh mắt.
Gã trai chợt nhướng mày, nhưng thần sắc ngoài hưng phấn thích thú thì không hề biểu lộ tức giận. "Quá đắt rồi đấy cưng ơi!"
Em nhoẻn miệng cười, một nụ cười ngạo nghễ nhưng đầy gượng ép. "Đối với tôi, không đắt! Đồng ý thì đi, không thì thôi."
"Cũng mạnh miệng gớm!" Hắn cười đểu giả rồi hất cằm về chỗ ngồi cạnh ghế lái. "Lên xe."
Thiếu niên đứng thẳng dậy, đi vòng qua phía bên kia của chiếc xe trong khi hắn đã mở cửa sẵn cho em. Nhanh chóng ngồi vào rồi đóng sầm cửa, em bắt đầu cảm thấy sự ngột ngạt hung hăng chèn ép mình trong chiếc xe nồng đặc mùi khói thuốc. Ở bên cạnh, hắn sớm đã đặt một tay lên chân em, bàn tay sỗ sàng sờ nắn đùi trong qua chiếc Jaens giản đơn cùng với mấy tiếng xuýt xoa.
"Em tên gì?" Hắn dò hỏi, đôi mắt thèm khát nhìn xoáy vào gương mặt vô cảm của người ngồi cạnh.
Em ương bướng liếc hắn một cái. "Chỉ là làm tình thôi, cần phải biết tên sao?"
Hắn bị câu nói vừa rồi của em làm cho kinh ngạc, xong lại phá lên cười nắc nẻ. "Em thật không biết chiều chuộng khách! Nhưng thôi không sao, tôi ưng cái tính đó!"
Hắn ngậm lấy điếu thuốc, rít tràn đầy vào buồng phổi một hơi rồi phả làn khói trắng nhờ nhờ vào gương mặt thanh tú của em, khiến em không khỏi che miệng chau mày. Bàn tay hắn rời khỏi đùi em, nhanh chóng di chuyển lên vuốt dọc theo cái cổ cao và thanh mảnh, sau lại vỗ nhẹ vào đôi má phính hồng hào.
"Tôi là Minho, phải nhớ cho kĩ, lát nữa tôi muốn nghe cái miệng đáng yêu này rên rỉ tên của tôi!"
________
Seo Changbin khẽ nhíu mày khi gã cảm nhận dòng chất lỏng cay xè tuôn chảy trong vòm họng, mang theo sự nóng rát từng chút một thiêu đốt thực quản mình. Vóc người vốn mạnh mẽ giờ đây tựa hồ như một pho tượng vô tri, nặng nề đổ rạp trên bộ tràng kỷ cũ nát ở giữa căn hộ nhỏ. Bờ vai rắn chắc kia dường như cũng đã gánh quá đủ, chúng đau nhức rệu rã chùn sâu vào lớp vải da nơi lưng ghế phía sau. Gã nghiêng đầu, để phần tóc mái đen nhánh lòa xòa phủ nhẹ lên mi mắt đang khép hờ. Hơi men ru gã vào những xúc cảm chênh vênh, những hình ảnh thực hư chóng vánh, như rằng có thể với đến và nắm gọn lấy trong lòng bàn tay, nhưng cơ hồ lại như chợt vỡ tan ra khi gã mới vừa chạm vào.
Changbin chậm rãi mở mắt, chỉ để nhận thức rằng màn đêm đặc quánh xung quanh vẫn lởn vởn đu bám lấy thân thể mình không buông. Gã phả ra một hơi thở nóng bừng nồng đậm hơi men, bên tai nghe rõ mồn một từng nhịp đập vô vọng đến từ trái tim đã dần mục rữa từ bên trong; và đôi mắt mệt mỏi ấy lại vô thức kiếm tìm một chút ánh sáng hiếm hoi đang len lỏi qua chiếc mành mỏng buông lơi bên bệ cửa.
Một ly rồi lại thêm một ly, gã trút thức rượu cay nồng vào chính cơ thể mình hết lần này đến lần khác, chỉ mong uống xong sẽ không phải nghĩ nhiều, không phải nhớ đến tất thảy những chuỗi ngày dài tồi tệ đang lê thê phủ qua cuộc đời mình. Gã muốn ngủ một giấc rồi khi tỉnh dậy sẽ quên đi mọi thứ, nhưng càng uống vào thì càng tỉnh, càng uống vào lại càng đau.
Gã căm ghét cảm giác này, khi quay trở về sau một ngày quá đỗi mệt mỏi, thứ duy nhất chào đón gã tại căn hộ chỉ có sự câm lặng nhức nhối. Cùng với bóng tối quạnh quẽ, nó liên tục thét vào tai gã những quãng lặng chết chóc kéo dài, đến nỗi muốn bức gã phát điên.
Changbin nhênh nhếch môi cười, nụ cười hợm hĩnh chảy dài theo cái nặng nề trong tâm.
Gã không có tiền bạc, không có việc làm, không có học thức cao, lại càng không có địa vị trong xã hội. Gã chẳng có bất cứ thứ gì đáng để níu giữ em.
Jisung, cho dù cả thế giới ngoài kia khước từ tôi, tôi vẫn cần em ở đây chờ tôi trở về.
Tay gã vô lực thả rơi ly rượu uống dở xuống sàn nhà, kêu lên một tiếng chát chúa giữa cái nền đen tĩnh lặng như tờ. Ánh mắt mơ màng đặt trên chiếc ly đang nằm lăn lóc, xong lại cúi người toan nhặt lên.
Han Jisung.
Han Jisung.
Han Jisung.
Vì sao em lại không có ở đây?
Chiếc ly trong tay Changbin chẳng mấy chốc đã nhắm vào bức vách đối diện mà lao thẳng, vỡ vụn thành từng mảnh. Âm thanh rát buốt như dội đập vào thính giác ấy cơ hồ lại khiến bản thân gã thỏa mãn, giống như trong một giây phút ngắn ngủi, nó đã đem sự câm lặng tàn ác kia đập tan cùng với những mảnh vụn rơi vỡ. Gã bật cười, những tràng cười run rẩy đầy nhạo báng, nhạo báng chính bản thân gã.
Tay gã vơ lấy chai rượu trên mặt bàn, dốc ngược lên miệng một hơi, để thức rượu kia tràn xuống thực quản và thiêu đốt từng mảnh xúc cảm nhạt nhòa còn sót lại.
Han Jisung...
Han Jisung...
Lúc này đây, gã thèm khát được gọi tên em, thế nhưng cho dù gọi đến khi cổ họng không thể bật thành tiếng được nữa, em có lẽ cũng sẽ không quay trở về.
Han Jisung, em đã hứa gì với tôi?
Trên nét mặt lãnh đạm vốn có của gã chợt lộ ra một tia căm hờn chán ghét, cảm xúc giận dữ cùng thất vọng tột cùng như một đợt sóng mạnh vỗ ập vào bờ, bức bản thân gã đến cùng cực.
Vì sao em quay lại con đường cũ?
Vì sao lại một lần nữa lừa dối tôi?
Han Jisung, tôi rất yêu em...
.
.
.
Nên tôi lại càng căm ghét em...
Tôi rất ghét em...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip