36੭. Cho tớ tới Bắc thành được hông?

Đến tận trưa ngày hôm sau, Ryu Minseok mới tỉnh dậy trong vòng tay của Lee Minhyeong.

Lee Minhyeong về đêm giống như một cục nước đá di động, ôm anh mát mẻ vô cùng. Trời hơi nóng, Ryu Minseok đánh một giấc ngon lành với "điều hoà hình người" Lee Minhyeong.

Vừa mới thức dậy, điều đầu tiên cậu hỏi không gì khác chính là hôm nay ăn gì...

Suốt hai ngày ở Tây thành, Ryu Minseok ăn không biết bao nhiêu là bánh hạt dẻ. Ngày nào cậu cũng tới quán ông lão lân la làm quen, muốn chôm công thức làm bánh mà lại chẳng được như ý nguyện.

"Minhyeongie ơi, tớ cũng muốn mở một cửa hàng làm bánh hạt dẻ."

Anh bật cười, nghĩ bụng bên trong nhà cậu vắng vẻ hoang vu như thế, làm gì có ai đến mua bánh chứ?

Ngoại trừ anh.

Anh sẽ thành khách hàng thân thiết nhất của tiệm bánh Min sóc cho coi.

Ryu Minseok đi ăn đi chơi vui vẻ vốn đã quẳng chuyện sợ ba lớn ba nhỏ mắng ra sau đầu. Lúc chuẩn bị rời khỏi Tây thành, cậu còn ầm ĩ nói rằng muốn ở đây cả đời cơ mà.

Lần này hai người mua vé tàu hoả, đi từ Tây thành đến Bắc thành.

Bắc thành là vùng biên hẻo lánh ít người nhất, nhưng cũng là nơi có cảnh sắc đẹp nhất trong bảy thành trì của phi nhân loại.

Và quan trọng hơn hết chính là Lee Minhyeong sinh ra ở Bắc thành, nhà của anh ở đây.

Ryu Minseok không say tàu, thế nhưng lắc lư cả hai ngày cũng khiến bạn nhỏ mệt mỏi, hầu như lúc nào cậu cũng trong trạng thái dính cả người vào lòng Lee Minhyeong.

Người anh như gắn nam châm hút cậu, tựa vào người anh lại cực kỳ thoải mái, có cảm giác vững chãi và yên bình.

Chỉ tiếc là trên tàu không bán bánh hạt dẻ. Mới không được ăn có một ngày thôi mà cậu đã thèm đến nỗi ngủ mơ cũng thấy cả núi bánh hạt dẻ đang bốc khói nghi ngút.

Kết quả là sáng hôm sau dậy, cậu bị Lee Minhyeong đè ra hôn cho không thở nổi vì đêm qua cứ cắn vào đầu vai anh, đến giờ vẫn còn in hình dấu răng.

Nhiệt độ của Tây thành và Bắc thành rất khác nhau. Bắc thành còn chưa vào đông trời đã lạnh buốt. Bạn sóc nhỏ không thích nhiệt độ thấp, lúc nào cũng trong tình trạng gà gật thiếu ngủ.

Nơi đầu tiên Lee Minhyeong đưa cậu đến ở Bắc thành chẳng phải chỗ ăn chỗ chơi, mà lại chính là nhà anh - hang động đầu tiên anh làm từ khi sinh ra, cũng là "ngôi nhà" to nhất, xa xỉ diễm lệ nhất.

Ryu Minseok choàng lên người lớp áo lông cừu ấm áp mềm mại, hai tai cùng với phân nửa khuôn mặt cũng bị khăn quàng cổ che. Thế nhưng khi bước vào hang động bằng băng của Lee Minhyeong, cậu vẫn không nhịn được mà rùng mình một trận.

"Bé lạnh lắm hả?" - Lee Minhyeong lấy hoả cầu ra cho cậu cầm.

Hơi ấm truyền đến làm Ryu Minseok dễ chịu hơn không ít. Cậu lấy tay xoa xoa hai bên má lạnh buốt của mình, ngước lên nhìn Lee Minhyeong:

"Giờ thì ấm lên nhiều rồi."

Lee Minhyeong ôm cậu, đặt lên trên chiếc giường lót lông ấm áp.

Trước khi xuống tàu hai người đã ăn trưa nên hiện tại cậu rất no, chẳng muốn ăn thêm gì nữa. Cơ thể đang quen với độ rung lắc của tàu, giờ lại phải tiếp đất bằng khiến Ryu Minseok có chút không quen, cả cơ thể vùi vào trong lớp chăn dày.

Cậu vỗ vào vị trí bên cạnh, muốn Lee Minhyeong lên nằm cùng.

Anh vén chăn chui vào trong, để bé sóc tựa đầu vào lồng ngực mình. Ryu Minseok dụi đầu vào cổ Lee Minhyeong, thoải mái hít sâu một hơi:

"Minhyeongie thơm thật đấy."

Anh hôn tóc cậu, nhẹ nhàng vỗ lưng cho Ryu Minseok dễ ngủ:

"Bé nghỉ ngơi đi. Lát đói thì đi ăn sau vậy."

Cậu đã thấm mệt, được anh bạn trai dỗ thì lại càng yên tâm hơn, mới nằm được mấy phút đã chậm rãi vào giấc.

Lee Minhyeong dập hết nến cùng dạ minh châu trong phòng cho bạn bé dễ ngủ.

Bàn tay đang nhẹ nhàng vuốt lưng cậu khựng lại một nhịp, đồng tử siết chặt lại thành một đường thẳng đứng.

Có nguy hiểm.

Lee Minhyeong ngửi thấy có mùi của nhân loại.

Không chỉ một, mà đang có rất rất nhiều nhân loại đang ở gần đây. Chúng bắt đầu phá kết giới phía bên ngoài để tiến tới cửa hang.

Lee Minhyeong lay Ryu Minseok đang mơ màng ngủ dậy. Anh đặt hoả cầu vào trong tay cậu, sau đó cõng cả chăn lẫn người lên trên lưng. Vẻ mặt anh vô cùng nghiêm trọng mà dặn dò Ryu Minseok:

"Ôm chặt tớ. Dù xảy ra chuyện gì cũng không được buông tay, rõ chưa?"

Lee Minhyeong cẩn thận dùng pháp thuật cố định thân thể cậu trên lưng, lại dựng hàng tá lớp bảo vệ sau đó mới biến về chân thân, theo cửa hang sắp bị phá mở bay vút lên trên cao.

Mà ở phía bên ngoài, chờ đợi hai người đã là thiên la địa võng.

Ryu Minseok còn đang mơ màng, tới tận lúc Lee Minhyeong rời khỏi hang động, cậu mới bị cảnh tượng trước mặt làm cho cứng đơ người.

Từng tốp máy bay chiến đấu dày đặc bay trên trời, dưới đất là xe tăng quân dụng. Đạn pháo đã lên nòng, long tộc vừa mới xuất hiện, tất cả liền khai hoả.

Ryu Minseok nghe thấy một tiếng pháo nổ "đùng" inh tai nhức óc, sau đó là một loạt âm thanh như sấm rền làm tai cậu ong ong. Băng long màu bạc bị đạn pháo như mưa bao phủ. Lee Minhyeong dựng kết giới lên bảo vệ, lại phóng ra từng tia băng chết chóc cuốn phăng đi không ít nhân loại.

Phía trước mặt là khói lửa ngập trời che mờ đi tầm nhìn của Ryu Minseok. Cậu bị cảnh tượng xung quanh doạ cho sững người, sống lưng cậu lạnh toát, bàn tay run rẩy túm chặt lấy vảy rồng trên lưng Lee Minhyeong.

Đạn lạc khói lửa dội vào kết giới của Lee Minhyeong không chút xi nhê. Thế nhưng nhân loại dường như đã chuẩn bị kĩ càng trước khi đến. Đạn pháo dội xuống đầy trời không ngớt, dù tu vi cao thâm như anh cũng không chịu được trước lượng công kích kéo dài đến thế.

Kết giới của Lee Minhyeong ầm ầm nứt vỡ. Phía bên ngoài kia, phần lớn máy bay chiến đấu cùng xe tăng đã ngưng bắn phá. Tên lửa bay tới, va chạm với năng lượng hệ băng rồi nổ tung như pháo hoa. Thế nhưng nhân loại chẳng dừng lại ở đó, tên lửa bốn phía phóng lên bao vây hai người. Lee Minhyeong dùng hết tinh lực để đối phó, lại không để ý tới phía sau lưng có lao móc bay tới.

"Phập" một tiếng, lao móc dùng góc độ rất quỷ dị mà xuyên qua lớp vảy cứng, cắm thẳng vào cơ thể của long tộc.

Rồng bạc rít lên một tiếng, vùng vẫy muốn thoát ra khỏi gông xiềng.

Thế nhưng từ trên trời, máy bay chiến đấu giăng chiếc lưới khổng lồ bao phủ lấy hai người. Long tộc bị bắn mấy liều thuốc mê, đỏ mắt vùng vẫy, khiến đám xe tăng dưới đất hoàn toàn bị phá nát tươm.

Cảnh tượng cuối cùng Ryu Minseok nhìn thấy, chính là lưới bạc trên trời giăng xuống bao phủ không một lối thoát. Lee Minhyeong dưới sự ảnh hưởng của thuốc mê mà biến lại thành hình người. Anh giang đôi cánh màu bạc bọc chặt lấy cậu. Thân thể anh chảy máu đầm đìa, đôi mắt bắt đầu mất dần đi tiêu cự.

Phía trên đầu cậu truyền tới tiếng máy bay chiến đấu, chiếc máy bay đầu não quay đầu, mang theo lưới đựng chiến lợi phẩm.

"Xác nhận đã bắt được con mồi, một long tộc, một thuần thú sư. Máy bay chiến đấu nghe lệnh, toàn quân rút lui!"

_

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip