_ Chap 9_


Đầu Hồng bước ra từ phòng tắm, trên người là chiếc váy trắng như tuyết đầu mùa. Chiếc váy hướng theo thần thoại Hy Lạp, dài đến cổ chân, hở vai và Itachi nghĩ đó là phần hay nhất của mẫu thiết kế này.

Chiếc váy đung đưa theo từng nhịp bước nhẹ. Khi mái tóc em xõa xuống như một dải anh đào sặc sỡ và đôi mắt xanh ánh lên sự vui thích của tuổi trẻ, gã Uchiha trao cho em cái nhìn sâu hút, hắn tự thấy thật may vì đã không đưa em đi chọn đồ. Ở chốn xa hoa đó, ngoài những người phụ nữ hắn không nhớ mặt còn có cả đống đực rựa háo sắc.

: : :

Tôi nằm đợi Itachi, mười phút cứ thế ì ạch trôi.

' Con lạy mẹ, từ xưa tới nay chưa ai dạy mẹ cách giữ giá hả? ' _ Nội Tâm phàn nàn, tôi lơ nó luôn.

Sakura, Sakura. Lần đầu Itachi gọi thẳng tên tôi, tiếng gọi nhỏ nhưng vang đến mọi ngóc ngách của trái tim. Tai tôi tới giờ vẫn hơi nóng, tôi cá là nó vẫn còn đỏ, tôi không thể điều khiển đầu óc nữa khi nó cứ liên tục lặp lại lời nói và hình ảnh gã Bạt Nhẫn.

Điên mất thôi.

Tôi ngóng ra ngoài cửa, khuôn mặt nóng bừng vì những suy diễn ngớ ngẩn.

Mười lăm phút sau, cánh cửa bị đẩy ra, Itachi bước vào. Tôi chột dạ quay mặt đi, vờ như không chờ hắn.

Sao tôi phải làm thế nhỉ?, chờ hắn thì có gì sai à?.

' Không sai nhưng mất giá '_ Nội Tâm mỉa mai tôi lần thứ n+1.

Itachi đặt đồ ăn xuống bàn, tôi vừa ngửi đã nhận ra ngay món tủ. Tôi dõi theo gã Uchiha. Hắn cởi áo khoác rồi treo nó cẩn thận trong tủ, sau đó hắn ngồi xuống ghế, vắt chân hình chữ ngũ, thưởng một ngụm trà và nhìn tôi....

Tôi kéo chăn lên định che mặt nhưng làm thế khác gì tự công nhận rằng tôi không dám đối mặt với Itachi !?. Hắn sẽ coi tôi là kẻ dễ bắt nạt nếu tôi cứ để hắn bắt thóp mãi. Cuộc đọ mắt âm thầm diễn ra giữa một chúa lì và một con vừa bị chúa lì thổi sữa tắm vào mặt....Thôi thì quân tử trả thù mười năm chưa muộn, khi mắt đã mỏi nhừ, tôi giương cờ trắng bằng cách quay đi.

Mắt đỡ mỏi, tôi lại nhìn hắn tiếp, đây là một lời thách thức nghiêm túc! nhưng hắn lờ đi và tiếp tục thưởng trà.. Tôi cau mày.

' Cái đồ đáng ghét '_ Tôi chửi thầm trong bụng.

Tôi chuyển sang phân tích dáng ngồi của Itachi. Đó cũng là cách khá hay để nắm bắt tính tình của một người. Đầu tiên, hắn ngồi rất sâu vào ghế, điều này chứng tỏ hắn có khả năng thao túng tâm trí của đối phương, ngoài ra hắn cũng rất tự tin. Thứ hai, tướng ngồi hình chữ ngũ, hắn không dễ bị ảnh hưởng bởi kẻ khác, trong hắn luôn tồn tại ý trí vững trãi hơn người, không dễ gì xoay chuyển, càng không thể bị lợi dụng. Tuy nhiên...

" Uchiha, vắt chân hình chữ ngũ dễ bị vẹo cột sống đó... "

Hắn gật đầu trong khi chân vẫn để nguyên xi.

Tôi tự suy ra hai điều, một là hắn muốn nói kiểu 'ừ đúng vậy đấy' ( hắn gật đầu ), hai là hắn muốn truyền đạt rằng 'nhưng ta đã quen như thế rồi'
( hắn vẫn để nguyên tư thế đó ). Tôi ngấu nghiến mấy cuốn 'Tâm lý học qua các thời đại' cuối cùng cũng có chỗ dụng. Thật không uổng công tẹo nào!.

Trà đã cạn, Itachi đi về phía tủ, hắn lục ra một lọ thuốc nhỏ rồi tiến lại gần tôi.

" Gì thế? "_ Tôi hỏi.

Hắn không đáp, lẵng lẽ ngồi cạnh tôi. Hắn giữ lấy vai tôi khi tôi còn đang chìm trong thắc mắc, nhỏ liền hai giọt thuốc vào mắt tôi. Cảm giác man mát khiến mắt tôi dịu hẳn đi.

" Đừng chớp vội, để thuốc ngấm đã "_ Itachi dặn dò.

Thuốc nhỏ mắt của Itachi à... - Tôi nghĩ thầm, không ngạc nhiên lắm khi hắn giữ loại thuốc này. Itachi bị bệnh nặng và hắn có một đống thuốc siêu siêu  đắng, liều lượng dùng cũng dày đặc. Tôi đã thử một ít vì tò mò, kết quả là ba ngày tiếp đó tôi không thể nuốt trôi thức ăn, mọi bữa trở nên khủng khiếp khi cuống họng toàn mùi thuốc. Hai tiếng một liều, một ngày mười hai đợt thuốc, tôi tự hỏi hắn đã chịu đựng được bằng cách thần kì nào. Thuốc uống mới thế chứ thuốc nhỏ mắt lại thuộc dạng vừa hiếm vừa xịn.

" Lúc nãy bọt vào mắt có cay quá không? "

Có chứ!, cay thấy bà nội !!.

" Không sao..hơi khó chịu thôi "

' Thế là cùng! ' _ Nội Tâm gào lên _' Cô vẫn đang dính ảo thuật hả Sakura? "

' Chúng ta phải sống thoáng ra chứ, dù gì hắn cũng đã biết lỗi rồi '

' Cô đã quên hay còn nhớ vụ thằng bé hàng xóm cố tình hất nước tắm vào mặt cô và cô đã treo nó lên cây hai tiếng liền '

' Vậy ngươi treo hắn ta lên cây hộ cái !! '

Tôi - Haruno Sakura, không muốn và không thể  treo Itachi lên cây. Tất nhiên!

" Đồ mới ở kia "_ Hắn chỉ lên bàn _" Mặc đi rồi dùng bữa "

À, cái váy đen dính đầy máu hiện vẫn còn ướt trong phòng tắm nên tôi chẳng có gì mặc, thứ tôi có nãy giờ chỉ là tấm khăn trắng.

Tôi lon ton đi tới đồ mới, ngó lên ngó xuống và lại ngửi thấy mùi tiền nồng nặc. Chưa biết là quần hay áo, chỉ biết là rất đắt đỏ. Hãng Lamanda - nơi các quý cô tha hồ lựa những mẫu thiết kế lạ mắt, hoàn toàn thủ công và sẽ không bao giờ đụng hàng trong nửa vòng trái đất, đồ của hãng này vậy mà đang ở trước mắt tôi. Tôi giở ra, bên trong chiếc hộp là một bộ váy trắng tinh, tôi hơi thất vọng. Đôi khi đồ tốt chưa chắc đã là đồ cần.

" Này Uchiha, anh không nghĩ một bộ quần áo rẻ tiền sẽ tốt cho tôi hơn một bộ váy đắt à? "

".... "

" Có chính sách đổi trả không vậy?.. "

" Không "

Đã là váy rồi còn hở vai!. Tôi sụp đổ.

"Anh chọn hay người bán chọn hộ thế?"

" Ta_" - " không chọn "

Nói dối!. Mẹ kiếp. Hắn nghĩ tôi thiểu năng hay gì?. Nhà Uchiha mà lại có cái kiểu nói ngắt nghỉ đấy bao giờ...

Tôi bĩu môi, không rõ ý hắn nhưng tôi cũng mặc kệ. Tôi đói đến mờ mắt luôn rồi.

Tôi nghi ngờ nhân sinh khi cái váy quá vừa với tôi. Tôi chối bỏ sự thật rằng Itachi biết rõ số đo của tôi hơn cả cô nàng Ino tôi thân thiết mười mấy năm ròng.

Cái bụng réo lên, tôi gác lại mọi thứ để ăn uống nhiệt tình nhất có thể. Nhưng rõ ràng là tôi mờ mắt rồi..

" Ê...cái đống bánh bao này chúng ta dự trữ ăn dần hả? "

" Không "

" Thuốc anh có vấn đề hay sao ấy.... "

" Cô nghi ngờ ta? "

" Nhưng nhiều quá nhiều!, hai mươi cái ăn bao giờ cho hết đây! "

Vẫn là tôi sau một tiếng ba mươi giây : hết sạch.

Tôi không dám nhìn Itachi nữa luôn...

Tôi biết đứa trước màn hình đang cười đểu tôi, nhưng việc tôi tủi thân là có thật đấy!.

: : :

Chap 9 có ngay trong ngày nhờ sự ủng hộ nhiệt tình của mọi người đó 👀🎐.





















































Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip