38. Không nương tay
Bầu không khí như đóng băng, thậm chí lúc này không ai dám thốt ra tiếng nào. Họ nhìn Đông Anh, rồi lại nhìn Tại Hiền, thậm chí lá bài trong tay Đế Nỗ còn rơi thẳng xuống đất.
Cảm giác khi bị mọi người nhìn chằm chằm rất kỳ lạ, Đông Anh đã lâng lâng, nhưng chưa say tới mức đầu óc mụ mị. Cậu bắt đầu giãy giụa hòng thoát khỏi bàn tay đang ghìm mình của Tại Hiền, muốn quay đầu nhìn xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra sau lưng mà mọi người lại chấn động đến mức quên cả nói cười như thế.
Tại Hiền thu hồi lại pheromone của mình. Cảm giác nặng nề trên vai nhẹ đi, mọi người thở phào, thoát hẳn khỏi trạng thái ngà say, tỉnh táo trong hoang mang.
"Sao vậy?" Đông Anh hỏi. Tại Hiền vẫn đặt tay trên gáy Đông Anh, dùng ánh mắt ra hiệu với những người khác, nhưng lời thốt ra lại đầy ngờ vực: "Không biết nữa, chắc họ tự dưng bị trúng gió."
Đế Nỗ run bắn lên, IQ tăng vọt đến mức cao nhất kể từ khi cậu ta sinh ra tới giờ: "À... hồi nãy trên trần nhà sau lưng các cậu có con nhện to quá, dọa tôi hú hồn!" Câu này vừa dứt, mọi người nhao nhao phụ họa.
"Tôi cũng vậy, tôi cũng vậy."
"To kinh khủng, cái giống gì đây, sprider man à!"
Có chuyện này luôn sao, Đông Anh ngạc nhiên vô cùng, cậu cố vùng khỏi tay Tại Hiền để nhìn ra sau, nhưng chẳng thấy gì cả.
"Cậu tin họ à." Tại Hiền bình tĩnh phân tích, "Hoặc là họ say đến hoa mắt, hoặc là cố ý nói vậy để ghẹo cậu." Đông Anh ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, đâu thể có con nhện nào to vậy được, thế là cậu cười yên tâm.
Haiz, uống rượu vào rồi đầu óc không được nhạy bén lắm, công nhận Tại Hiền giỏi, uống sao cũng chẳng say.
Lượt này kết thúc bởi sự quấy nhiễu của con nhện, bắt đầu luôn lượt tiếp theo. Trò chơi vẫn tiếp diễn, nhưng đã trở nên nhẹ nhàng đến lạ.
"Cậu thích màu gì nhất?"
"Thích vị gì nhất."
"Lần đầu tiên, à, lần đầu tiên thi điểm tối đa là khi nào?"
Sau vài lượt đặt câu hỏi cứ như cho mấy bé mẫu giáo, Đông Anh đứng lên đi vệ sinh. Lúc nhổm dậy cậu có hơi lảo đảo, ngay sau đó đã được Tại Hiền đỡ.
"Đứng vững không, tôi dìu cậu đi." Tại Hiền nói, bỏ mặc những đôi mắt đang trợn tròn.
Đông Anh từ chối không để Tại Hiền dìu, tự bước thật chậm vào phòng vệ sinh. Đến khi Đông Anh đi khuất, cửa phòng vệ sinh đóng lại, mọi người đều thở phào, sau đó đồng loạt nhìn Tại Hiền bấy giờ vẫn rất điềm nhiên.
Tại Hiền cầm một miếng dưa hấu lên cắn vài cái, ngước mắt, con ngươi tỉnh táo trông có vẻ không say chút nào: "Có gì thì hỏi luôn đi."
Nơi này cách âm rất tốt, ở trong phòng vệ sinh không nghe được cuộc đối thoại bên ngoài, thế là những nghi vấn đã tích tụ đầy trong bụng mọi người tức thì như lũ tràn đê, nhưng vì quá chấn động, họ chợt không biết nên hỏi gì trước.
Đức Tuấn ngắc ngứ: "Có... có phải cậu uống say rồi không?"
"Tôi không say." Tại Hiền đáp, "Hỏi câu này vô nghĩa, cậu không nghĩ tới việc uống say sẽ nói thật à."
Mọi người: "..."
Cái này còn đáng sợ hơn á!
"Các cậu chơi với cậu ấy, được, nhưng đừng quá đáng, còn mấy hành động thân mật gì đó thì chắc không cần tôi nói nữa nhỉ." Giọng Tại Hiền không lớn, nhưng vẫn khiến người nghe rợn gáy.
Bởi nó mang tính chiếm hữu quá mạnh, đã rõ đến mức không thể rõ hơn nữa.
Đế Nỗ im thin thít, nhìn Tại Hiền, cậu ta nhớ lại những việc mà trước đây mình thấy rất khác thường nhưng không biết rốt cuộc khác thường chỗ nào.
Ví dụ như hai chiếc áo khoác cùng kiểu của Tại Hiền và Đông Anh. Hoặc như hôm máy sưởi bị hư, Tại Hiền chịu để Đông Anh lên giường ngủ chung sưởi ấm, còn cho Đông Anh ngủ bên trong, sợ cậu ngã xuống giường.
Hay là mỗi lần cậu ta choàng vai Đông Anh nhưng cứ bị Tại Hiền đuổi đi bằng đủ loại lý do. Từng chi tiết nhỏ, tất cả mọi thứ đều ùa về trong đầu Đế Nỗ, song, lời giải thích hợp lý nhất lúc này lại là điều mà trước đây có đánh chết cậu ta cũng chẳng tin.
Trịnh Tại Hiền thích Kim Đông Anh.
Còn là đơn phương.
"Hôm nay tôi nói thật với các cậu, ngoài việc muốn các cậu đừng vượt giới hạn, thì còn một hy vọng khác." Vẻ mặt Tại Hiền vô cùng nghiêm túc, hàng mày nhíu nhẹ, trông như một pho tượng trĩu nặng tâm sự, "Giúp tôi."
Lúc Đông Anh đi vệ sinh về, trong phòng đã náo nhiệt hẳn lên, không có gì khác thường cả.
"Đông Anh tới đây, tiếp tục nào!" Đế Nỗ gọi. Thế là Đông Anh đi đến ngồi xuống, cậu xoa nhẹ lên đuôi mắt, cảm thấy mình ngày càng không muốn suy nghĩ nữa, đầu óc cứ mơ mơ màng màng, nhưng lại chưa muốn ngủ.
Rượu này tác dụng chậm và mạnh thế sao?
Đế Nỗ phát bài, Đông Anh cầm lên xem.
Số 1.
Tại Hiền vẫn dựa vào cạnh cậu, Đông Anh không để ý lắm, nào biết rằng Tại Hiền đã giơ tay ra dấu số 1 ở sau lưng cậu, sau đó lại ra dấu số 2.
Mọi người nhận được ám hiệu, thế là Đình Hựu bốc được lá Joker vội nói: "À thì... số 1, nói thật hay thách thức?"
Đông Anh chọn nói thật, Đình Hựu tức tốc nghĩ giúp Tại Hiền xem nên hỏi gì, rồi lắp bắp: "Cậu, cậu có thích ai không?"
Đông Anh lắc đầu ngay: "Không."
Mọi người nhìn lén Tại Hiền, chợt chẳng biết nên vui hay sầu.
Vui vì Đông Anh chưa thích ai.
Sầu vì điều này chứng tỏ cậu cũng không thích Tại Hiền, chí ít không phải thích kiểu kia.
Mắt Tại Hiền tối lại, không có phản ứng gì trước câu nói này.
Bắt đầu lượt tiếp theo, lần này Đế Nỗ được lá Joker. Tại Hiền tiếp tục ra dấu hai con số, và Đông Anh lần nữa được vinh danh.
Đế Nỗ nhìn Tại Hiền rồi lại nhìn Đông Anh, chợt nảy ra một suy nghĩ!
Trước đây Đông Anh nói không phải nụ hôn đầu, cậu đã hôn một người khác cũng là bạn bè.
Lúc đó họ tưởng cậu hôn người nọ cũng vì trò chơi, nhưng giờ ngẫm lại, chẳng lẽ là...
"Đông Anh, người bạn đã hôn cậu là ai?" Đế Nỗ hỏi một cách khó nhọc.
Đông Anh sửng sốt, dù não đang trì trệ nhưng cậu cũng biết không thể để lộ chuyện này. Không thì với tính hay đùa của bạn bè Tại Hiền, chắc sẽ bảo cậu và Tại Hiền sắp kết hôn sinh con luôn mất.
"Tôi chọn thách thức." Đông Anh đáp. Thấy Đông Anh đã hồn nhiên sập bẫy, Đế Nỗ che mắt lại, tâm trạng cực kỳ phức tạp: "Vậy, vậy cậu và số 3 hôn nhau đi."
Đông Anh nhíu mày vừa định từ chối, một giọng nói chợt xen vào cướp lời: "Số 3? Là tôi." Tại Hiền lật bài mình lên, để lộ con số 3.
Đông Anh: "Hả..." Đông Anh chưa kịp nói tiếp, những người còn lại đã hít sâu, bắt đầu ầm ĩ: "Trời ơi, không ngờ là anh Trịnh!"
"Úi úi, chẳng phải anh Trịnh nói không chơi vụ này à, thôi bỏ qua lượt này đi."
"Sao thế được, có còn xem bọn này là anh em không, ai cũng chơi hết chỉ mỗi cậu ấy không chơi, không dám chứ gì?"
"Đúng đó! Muốn gì đây?"
"... Đừng cãi nhau, Tại Hiền không phải người như vậy." Thấy cả bọn sắp nảy sinh xung đột, Đông Anh vội can ngăn.
Mọi người yên tĩnh một lúc, đâu ai ngờ Đông Anh sẽ nói giúp Tại Hiền, dù sao thì dựa theo kế hoạch của họ, tiếp theo phải là Đế Nỗ đứng ra hòa giải mới đúng.
Cũng may Đế Nỗ phản ứng kịp, cậu ta hùa theo lời Đông Anh: "Đúng đúng đúng, Đông Anh nói đúng, anh Trịnh không phải loại người như vậy đâu! Anh em với nhau cả, đâu có chuyện không nể mặt như vậy, anh Trịnh nhỉ?" Tại Hiền không đáp, chỉ gật đầu.
Hắn nhìn Đông Anh, sau đó nắm cổ tay cậu: "Vậy làm nhé?"
Trước đó Đông Anh không muốn hôn ai trong mấy trò chơi thế này chút nào, nhưng nếu đối tượng là Tại Hiền thì hình như cũng chấp nhận được, dù sao cậu và Tại Hiền cũng quả thật đã 'trước lạ sau quen' với việc này.
Thấy Đông Anh không có ý chống đối như đã quen lắm rồi, mọi người chợt liên tưởng tới người bạn mà trước đó cậu nói cậu từng hôn.
... Không phải chứ, con sói già Tại Hiền này đã ra tay lâu rồi à! Ra tay xong mà vẫn bị Đông Anh xem là bạn!
Tâm trạng mọi người lúc này phức tạp đến mức không hình dung được, nhưng mọi cảm xúc của họ đều đã bị sự phấn khích lấn át, ai nấy đều háo hức muốn được xem cảnh hôn nhau.
Song, ý đồ đó đã bị Tại Hiền phát hiện, hắn nhướng mày lườm sang bằng ánh mắt lạnh lùng, tim mọi người hẫng nhịp, giải tán ngay lập tức.
“Mọi người đừng giục anh Trịnh nữa, tôi tin tưởng con người anh Trịnh, chuyện gì đã hứa là sẽ làm được! Mọi người cho anh Trịnh chút không gian nào!”
“Đúng đúng đúng đúng vậy, anh Trịnh, tự giác chút đi nhé!”
Tại Hiền không thể để người khác thấy dáng vẻ của Đông Anh khi bị mình hôn, chờ mọi người đi cả rồi, hắn mới nắm lại tay Đông Anh, đến gần.
Đông Anh nhìn mặt Tại Hiền, cảm thán: “Trùng hợp ghê nhỉ anh Trịnh.” Tại Hiền mỉm cười: “Ừ, trùng hợp ghê.” Đông Anh nói tiếp: “Nếu đã vậy thì nhân tiện giải quyết pheromone mấy hôm nay của cậu luôn, cậu cũng đã mấy ngày không cắn tôi rồi.”
Giải quyết pheromone của hắn? Thế chẳng phải sẽ cần…
Tại Hiền nhớ lại mấy nụ hôn trước đây, mỗi lần hôn xong, đuôi mắt Đông Anh đều sẽ ửng đỏ, và cả đôi môi đo đỏ mềm mại hơn ngày thường, đôi mắt rưng rưng nước…
Ham muốn giấu cậu chàng này đi lại lần nữa dâng trào, không cho ai nhìn thấy Đông Anh khi bị hôn, dù hôn xong cũng không.
Tại Hiền nghiêm túc rằng: “Không được, không thể ở đây, gượng gạo lắm, tôi không muốn họ thấy. Tôi có thể cùng cậu thực hiện hình phạt này như đã hứa, nhưng phải chờ họ đi hết, không quay lại nữa.”
“À.” Đông Anh gật đầu, “Cậu đang mắc cỡ.” Tại Hiền không phủ nhận, chỉ nói tiếp: “Chúng ta gạt họ đi, giả vờ như đã hôn rồi, chờ khi nào ở riêng trong ký túc xá mới thực hiện lời hứa, như vậy cũng đâu bị xem là có chơi không có chịu.”
“Ừ, cách hay.” Đông Anh khen ngợi, “Vậy cậu gọi họ vào đi, chúng ta xong rồi.”
Thế là khi mọi người vào trong, nhìn thấy một Đông Anh điềm tĩnh, không đỏ mặt cũng chẳng thở dốc.
Mọi người: “…”
Không ngờ luôn, anh Trịnh coi vậy mà không được! Tại Hiền, không ngờ cậu lại không được đấy!
Mọi người không chơi quá khuya, mười hai giờ, ai nấy đều ngoan ngoãn chia bánh kem, không có trò ụp bánh vào mặt mà Đông Anh lo lắng.
Ăn xong phần mình, nếu thông minh thì cũng biết phải dành thời gian riêng cho Tại Hiền và Đông Anh, nhưng mấy tên ngu ngốc sao nghĩ được như vậy chứ.
“Về ký túc xá nhanh thế!” Đế Nỗ ngạc nhiên, “Tôi còn tưởng chơi thâu đêm đó? Thôi được, cậu sinh nhật cậu lớn nhất, đi thôi, chúng ta bắt xe về. Tôi ngồi phía trước, để cậu và Đông Anh ngồi phía sau.”
Tại Hiền: “…”
“Đế Nỗ, chẳng phải cậu nói muốn lên phòng khách sạn cao nhất, vừa ngắm cảnh vừa mở máy chơi game với bạn bè à?” Tại Hiền nói, “Sinh nhật tôi sẽ thực hiện nguyện vọng của cậu, tôi đã đặt một phòng ở đây cho cậu, hoàn toàn phù hợp yêu cầu, cũng có người rồi, cậu và họ cứ lên đó chơi, khỏi về.”
Đế Nỗ nhận thẻ, mừng rỡ: “Tốt thế sao? Ôi ngại lắm luôn…”
Đế Nỗ chưa kịp nói hết đã bị những người khác lôi đi xềnh xệch. Chớp mắt chỉ còn Đông Anh và Tại Hiền.
Tại Hiền kéo Đông Anh lên taxi, ngồi vào rồi vẫn không buông ra. Đông Anh cũng thuận theo tư thế này dựa lên vai Tại Hiền: “Thật ra tôi hơi choáng, rượu đó ngon, nhưng uống vào chóng mặt thật.”
“Ừ.” Mặt Tại Hiền bị bóng râm che mất, nhìn không rõ, “Loại rượu cậu uống, lúc uống thì như nước bình thường, nhưng thực ra độ của nó cũng cao, tất cả dồn vào tác dụng chậm sau khi uống. Nhưng cậu chỉ nhấp một ly, mai dậy sẽ không quá khó chịu.”
“Cậu biết nhiều thật, thế thì tôi cũng yên tâm.” Đông Anh nhắm mắt lại, yên tâm xem Tại Hiền là gối nằm.
Tại Hiền điều chỉnh tư thế để Đông Anh ngủ thoải mái hơn, trái tim rục rịch muốn ôm Đông Anh vào lòng mình, nhưng hắn cố nhịn. Lúc xuống xe về ký túc xá, Đông Anh lập tức xốc lại tinh thần.
“Tôi có món quà muốn tặng cậu.” Đông Anh hào hứng rằng, “Tôi nghĩ cậu sẽ thích.” Đông Anh bước loạng choạng lấy quyển artbook giấu ở chỗ cao nhất của giá sách, cầm xong định lùi ra, nào ngờ lại va trúng lồng ngực Tại Hiền.
“Quà gì.” Tại Hiền cũng chẳng tránh, hắn còn vươn tay từ sau lưng cậu, “Mở ra xem thử?” Đông Anh cảm thấy tư thế này cũng tiện cho cả hai cùng xem, bèn không động đậy nữa, giữ nguyên tư thế này mở ra.
Bên trong là tranh vẽ những khoảnh khắc ấn tượng khi Đông Anh ở bên Tại Hiền, Tại Hiền lặng lẽ lật từng trang, xem rất chậm rất chậm, thi thoảng lại bật cười.
Xem được một nửa, Tại Hiền dừng động tác: “Bạn Kim, cần nhiều thời gian lắm mới vẽ xong quyển này nhỉ.”
Đông Anh thật thà gật đầu, Tại Hiền vùi mặt lên vai cậu cười vài tiếng thật khẽ, hồi lâu sau mới ngẩng đầu xem tiếp.
Lật hết quyển artbook, Tại Hiền khép lại, cẩn thận đặt nó lên nơi sạch sẽ, sau đó mới trịnh trọng rằng: “Tôi thích lắm, chỉ có một khuyết điểm.” Đông Anh nhíu mày: “Hả? Khuyết điểm gì?”
“Quá ít trang.” Giọng Tại Hiền không lớn, nhưng vô cùng chân thành, “Chưa đủ.”
Ít? Quyển artbook này đã dày lắm rồi, bằng với lượng vẽ hai mươi, ba mươi năm đấy, nếu cậu và Tại Hiền ít gặp, thậm chí có khi còn bốn mươi, năm mươi năm, lúc đó chưa chắc cậu và Tại Hiền còn giữ liên lạc.
Đông Anh không đồng tình: “Nhiều lắm mà.”
“Chưa đủ.” Tại Hiền không chịu nhượng bộ.
Đông Anh nghĩ hôm nay là sinh nhật Tại Hiền, đâu thể so đo với nhân vật chính được, thế là cũng hùa theo: “Cậu nói đúng, nhưng đã vẽ xong quyển này rồi, có thể mua quyển thứ hai để tiếp tục.” Cuối cùng Tại Hiền cũng hài lòng, buông Đông Anh ra.
Tiệc mừng và lời chúc sinh nhật hôm nay đã kết thúc rồi nhỉ? Nghĩ thế, Đông Anh lơ mơ đi lấy quần áo định tắm. Đèn phòng bất chợt tắt ngóm, trong bóng tối, có một bàn tay đặt lên vai cậu.
“Bạn à, nhân vật chính còn câu hỏi cuối cùng.” Đông Anh nghe Tại Hiền nói.
“Câu gì?” Đông Anh thắc mắc, “Sao lại tắt đèn?”
“Thì…” Tại Hiền rướn đầu sang, kề sát bên tai Đông Anh.
“Người bạn đã hôn cậu,” Tại Hiền nhại lại giống như đúc ngữ điệu Đế Nỗ khi hỏi câu này, “là ai vậy?”
Hơi thở nóng bỏng phả thẳng vào tai, khi hiểu ra Tại Hiền đang nói gì, tai Đông Anh đỏ bừng, nửa bên người hơi tê. Nhưng may mà cậu nhanh chóng hoàn hồn, hiểu ra ẩn ý của Tại Hiền, cũng dở khóc dở cười đấm nhẹ lên người hắn.
Tại Hiền đang nhắc cậu đừng quên thực hiện chuyện thách thức đã hứa ban nãy, cũng đừng quên giúp cậu ấy điều hòa lại pheromone dư thừa.
Chất cồn khiến lá gan lớn hơn, Đông Anh cảm thấy mình bây giờ anh dũng vô cùng, cậu xoay người nhìn Tại Hiền, vươn một tay choàng qua cổ hắn: “Là ai, anh Trịnh học rộng tài cao không biết à?”
“Không rõ lắm, chắc là người lần nào cũng khiến Đông Anh khóc nhỉ.” Tại Hiền thốt ra sự thật bằng vẻ mặt nghiêm nghị, “Lần nào bạn Đông Anh cũng không thèm động đậy, chỉ phòng thủ ở thế bị động, sao có thể là đối thủ của bên chủ động chứ. Xét theo góc độ khoa học, có khóc sau mỗi lần bị hôn là lẽ tất nhiên thôi.”
Đông Anh vốn đâu phải người không quan trọng thắng thua, mỗi lần thi cử cậu cũng tranh hạng nhất nhì với Tại Hiền, chẳng qua vì nghĩ thoáng về kết quả nên điều chỉnh được tâm thế mà thôi.
Ấy vậy mà bây giờ Tại Hiền nói thế, men rượu và sự háo thắng quấy phá, thúc giục Đông Anh kéo cổ áo Tại Hiền ép hắn cúi người, để hai khuôn mặt tựa sát vào nhau.
“Do cậu khiêu khích trước đấy, đừng trách tôi không nương tay.” Đông Anh lạnh lùng rằng.
Trong bóng tối, Tại Hiền nhếch môi, nghiêng lên trước.
Hôm sau thức dậy, đầu óc Đông Anh trống rỗng, nặng nề chưa tỉnh hẳn.
“Dậy rồi à? Rời giường đánh răng rồi uống chút gì đi.” Giọng Tại Hiền vang lên từ phía dưới, Đông Anh cúi đầu nhìn, thấy Tại Hiền đang pha nước mật ong cho mình.
“Tôi dậy ngay.” Đông Anh vừa nhổm dậy xuống giường, vừa nhớ lại chuyện hôm qua.
Cậu đã tặng quà chưa? Không quên chứ. À đã tặng rồi, sau đó là…
Chân Đông Anh khựng lại, cậu cứng người, quay đầu nhìn Tại Hiền, bấy giờ cũng đúng lúc Tại Hiền pha xong nước xoay người nhìn cậu.
Không biết ai đã cắn môi Tại Hiền khiến nó bị trầy. Vết trầy không bắt mắt, nhưng xuất hiện trên người Tại Hiền thì thật sự khiến tim người ta hoảng hốt.
“Trước đây mỗi lần đau đầu,” Tại Hiền nhíu mày, “tôi uống nước mật ong xong sẽ thấy khỏe hơn chút.”
Đông Anh: “…”
Đông Anh dùng cả tay và chân bò nhanh về giường nằm lại ngay ngắn, kéo chăn che kín người, nhắm mắt lẩm bẩm: “Hình như tôi ngủ chưa đủ giấc, để ngủ thêm chút nữa, cậu cứ mặc kệ tôi, muốn làm gì thì làm đi.”
Tại sao cậu uống say mà vẫn nhớ như in vậy, tại sao cậu không quên quách chuyện hôm qua đi? Uống rượu lỡ việc, sau này cậu sẽ không đụng tới nó nữa! Uống xong dễ xúc động quá!
Bây giờ tỉnh táo lại, cậu mới nhận ra hành vi của Tại Hiền khác với ngày thường, sau đó lại nhớ Tại Hiền từng nói cậu ấy uống không giỏi, Đông Anh chắc chắn rằng đêm qua Tại Hiền cũng say rồi.
Nhưng Tại Hiền đã say không làm cậu bị thương, mà ngược lại chính cậu đã cắn Tại Hiền bị thương. Đông Anh nằm trên giường trằn trọc rầu rĩ, bỗng cái chăn đang che trên đầu cậu bị ai đó vén lên, Đông Anh mở mắt, đón nhận ánh nhìn chăm chú từ Tại Hiền.
“Xin lỗi.” Đông Anh nhận lỗi của mình đêm qua, cậu nói với vẻ hổ thẹn, “Tôi mời cậu ăn bữa cơm nhé.” Tại Hiền nhướng mày, thản nhiên nói dối: “Không cần đâu, cũng chẳng phải chuyện gì to tát, trước đây sinh nhật tôi, bọn Đế Nỗ còn quá đáng hơn nữa kìa. Ngày sinh nhật tôi sẽ không so đo nhiều, huống chi đêm qua là tôi chủ động kiếm chuyện mà.”
“Vậy à.” Biết Đế Nỗ còn làm mấy chuyện đáng chết hơn mình, Đông Anh thở phào nhẹ nhõm. Cậu ngồi dậy, xuống giường đánh răng rửa mặt. Nhìn bóng lưng Đông Anh khuất sau cửa phòng tắm, mắt Tại Hiền hơi âm u.
Đêm quá hắn không hề chợp mắt.
Hắn biết mỗi lần mình uống say, ngủ dậy sẽ quên đi rất nhiều việc, nhưng từng chuyện xảy ra với Đông Anh ngày hôm qua, từng ánh mắt cử chỉ của Đông Anh, hắn đều phải khắc ghi trong lòng.
Một Đông Anh hiếm khi chủ động, một Đông Anh chịu ôm cổ hắn, một Đông Anh kề sát lên người hắn muốn kiểm soát hành động của hắn, để rồi cuối cùng tự khiến đuôi mắt mình ửng đỏ, hóa thân thành một Đông Anh thẹn quá hóa giận cắn môi hắn.
Thế nên, hắn không được phép quên những thứ này. Cảm giác tỉnh táo đã xua dần men say, những ký ức quý giá ấy không bị lãng quên như bao lần trước nữa, mà được lưu giữ một cách trân trọng.
Tại Hiền sờ vết trầy nhỏ trên khóe môi mình, nhoẻn miệng cười.
Ban đầu Đông Anh còn lo Đế Nỗ về tới ký túc xá thấy vết thương trên môi Tại Hiền sẽ phát hiện điều gì, lúc cậu ta về, cậu giả vờ tập trung đọc sách, nhưng thật ra đang lén lút quan sát phản ứng của Đế Nỗ.
“Anh Trịnh, cảm ơn căn phòng tối qua nhé! Sướng quá trời! Tôi thắng nhiều trận lắm!” Đế Nỗ vỗ vai Tại Hiền, “Hơ, sao miệng cậu…”
Đế Nỗ im bặt.
Từ góc độ bên này, Đông Anh chỉ thấy ót của Đế Nỗ chứ không thấy vẻ mặt cậu ta. Thế nên cậu không thấy biểu cảm vặn vẹo và đau đớn của Đế Nỗ, cậu ta dùng khẩu hình miệng mắng Tại Hiền là tên súc vật, nhưng trước ánh nhìn hờ hững của Tại Hiền, cậu ta đành nén cơn đau để nói lời trái lương tâm.
“Anh Trịnh bất cẩn vậy, ăn đồ mà cũng cắn môi được à, lần sau phải chú ý đấy.” Đế Nỗ nói, mắt ngấn lệ.
“Ừ.” Tại Hiền đáp, “Không chú ý, lần sau tôi sẽ cẩn thận hơn.” Chuyện này trôi qua nhẹ nhàng thế đấy, Đông Anh thở phào, âm thầm bật ngón cái cho thần kinh thô của Đế Nỗ.
Những buổi học lại trôi qua chóng vánh, tiến độ học của bọn Đông Anh nhanh hơn những lớp khác một chút, còn vài ba tháng nữa mới hết học kỳ mà họ đã học hết chương trình của ba năm cấp ba.
Sau khi dạy xong, giáo viên các bộ môn nhanh chóng sắp xếp một cuộc thi thử về nội dung của cả ba năm học. Đa số mọi người đều quên sạch kiến thức lớp Mười rồi, số ít còn lại thì lẩm nhẩm viết được một ít, mà chỉ có Tại Hiền và Đông Anh là trả lời đầy đủ câu hỏi, hơn nữa rất ít lỗi sai.
“Sau này mọi người phải noi gương Tại Hiền và Đông Anh đấy! Chuyện hai em ấy làm được, chẳng lẽ các em không làm được? Không, các em sẽ làm được, các em không hề thua kém hai em ấy!” Điểm số các môn được công bố xong, thầy chủ nhiệm bắt đầu bài thuyết trình khích lệ ý chí học hành: “Mỗi bạn trong lớp chúng ta đều sẽ vào được trường đại học mà mình mong muốn!”
Thầy chủ nhiệm nói say sưa đến tận tan học, sau đó gọi: “Trịnh Tại Hiền Kim Đông Anh, vào văn phòng với thầy.”
Đông Anh không biết thầy chủ nhiệm tìm họ có chuyện gì, sau khi theo vào văn phòng, thầy chủ nhiệm mới giải thích.
“Các em đã học hết chương trình của ba năm cấp ba rồi, vả lại nắm cũng vững. Vừa hay gần đây có nhiều trường phối hợp tổ chức cuộc thi về kiến thức cấp ba, top năm mươi trường đứng đầu sẽ chọn ra học sinh có thành tích tốt để tham gia, phát thưởng dựa theo thứ hạng cuối cùng. Tiền thưởng của mấy hạng đầu cũng nhiều lắm, nếu được hạng cao, trường chúng ta sẽ phát thêm tiền thưởng khuyến khích. Cuộc thi này cũng chỉ mấy ngày, các em có định tham gia không?” Thầy chủ nhiệm cười tít mắt nói.
Từ lúc nghe thấy chữ tiền thưởng nhiều, Đông Anh đã quyết định tham gia rồi, Tại Hiền cũng đồng ý. Nếu đã tham gia cuộc thi, thì khoảng thời gian tiếp theo Đông Anh phải tranh thủ ôn tập mới được.
Đôi khi đến khuya mà cậu vẫn muốn học tiếp, để không quấy rầy những người khác, Đông Anh bèn trốn vào chăn, mở điện thoại học. Nhưng lần nào cũng thế, cậu nấp trong chăn chưa được mười phút đã bị Tại Hiền kéo chăn ra, tịch thu điện thoại.
“Anh Trịnh, cậu nghiêm khắc quá đấy.” Đông Anh nói nhỏ, “Tôi xem một chút thôi, sẽ ngủ ngay.”
“Xem một chút, xem tới hai giờ?” Tại Hiền cất kỹ điện thoại của Đông Anh bằng vẻ mặt vô cảm, “Ngủ đi, đừng thức khuya, mai dậy sớm xem.”
Tại Hiền lạnh lùng vô tình, Đông Anh cũng hết cách, đành chịu thua đi ngủ.
Cuộc thi diễn ra vào cuối tuần, lại còn không phải cùng thành phố, họ cần ngồi xe sang thành phố bên cạnh. Nhà trường đã cho họ nghỉ từ thứ Sáu tới thứ Hai, tiện cho họ đi và về.
Đến giờ, Đông Anh dọn hành lý xong, theo Tại Hiền lên xe sang thành phố bên cạnh. Những học sinh tham gia cuộc thi đều ở khách sạn chỉ định, lúc Đông Anh và Tại Hiền tới, hoàng hôn cũng dần buông, người trong khách sạn khá đông.
“Để chị tra giúp em nhé… Xin lỗi, đã hết phòng đôi rồi, cũng hết phòng đơn, chỉ còn phòng giường lớn thôi, có được không?” Chị gái quầy lễ tân mỉm cười hỏi.
Nhóm Alpha và Beta thường là bạn bè. Sẽ không xung đột đánh nhau vì pheromone như hai Alpha, cũng không bén lửa khi pheromone tiếp xúc như Alpha và Omega, họ chỉ ngủ bình thường, nhóm một Alpha một Beta chiếm tỷ lệ khá cao trong số những người thuê phòng giường lớn của họ.
Đông Anh không ý kiến, Tại Hiền mở miệng: “Được, dù sao bọn này cũng là bạn cùng phòng.”
Chị lễ tân nghe họ thế càng yên tâm hơn, nhanh chóng làm thủ tục nhận phòng cho họ. Tại Hiền nhận thẻ phòng, hai người đi lên cất hành lý.
Vào phòng, việc đầu tiên Đông Anh làm là nhìn chiếc giường lớn bên trong. Đứng đắn, bình thường, không vấn đề gì.
Bàn ghế, ti vi, tủ đồ cũng bình thường, không nơi nào được thiết kế mập mờ đen tối cả. Đông Anh yên tâm đặt hành lý xuống, thấy Tại Hiền đang ngồi ngáp trên ghế.
Đi đường xa dễ mệt, Đông Anh đã đánh một giấc suốt chặng đường, tinh thần khá tỉnh táo, còn Tại Hiền không hề nhắm mắt, bấy giờ thấy mệt cũng bình thường.
Đông Anh bèn đề nghị: “Hay cậu tắm trước đi, tôi gọi hai phần cơm về, ăn xong chúng ta đọc sách rồi ngủ.”
Vừa nói, Đông Anh vừa vào phòng tắm, ban nãy đi vào cậu không chú ý phòng tắm trông như thế nào. Thế là Đông Anh lại đi vài vòng, lúc tìm được phòng tắm, cậu sửng sốt.
Phòng tắm có tám mươi phần trăm kính trong, hai mươi phần trăm còn lại là kính mờ. Nó không được xây chung với buồng vệ sinh mà ở riêng trong một góc phòng, lúc Đông Anh bước vào nhìn lướt qua một lần, thậm chí còn chẳng phát hiện ra nó.
Đông Anh: “…”
Tại Hiền nhìn theo tầm mắt cậu, cũng khựng lại.
“Không sao, chỉ cần không có suy nghĩ đen tối, thì cũng tìm được cách thôi.” Đông Anh nhanh chóng nói đỡ, “Lúc tắm, người còn lại quay lưng là được, lát tôi sẽ ra ngoài mua đồ ăn, trong phòng chỉ còn mình cậu, cậu không phải lo tôi nhìn lén.”
Tại Hiền lại không hùa theo, hắn nhíu mày: “Không được, nơi này xa lạ với chúng ta, tôi đi cùng cậu, tránh gặp sự cố.”
Đông Anh: “… Cậu không cần theo tôi, không nguy hiểm gì đâu.”
Trên đường đến đây, cậu đã quan sát cả rồi, vài trăm mét bên cạnh có trường học, không xa nữa là Đồn Công an. Hiện đang là giờ cơm tối, học sinh kéo nhau ra ngoài mua đồ ăn, đông đúc lắm, dù có sự cố gì cũng sẽ được các bạn học sinh nhiệt tình giúp đỡ thôi.
Nhưng Tại Hiền vẫn đứng dậy, không biết có phải mệt hay không mà vẻ mặt hắn mang đôi phần sắc bén, và một chút bực dọc không tài nào giấu đi được, khi hắn đến gần, dáng người cao ngất ấy mang đến áp lực nặng nề.
Đông Anh vô thức lùi một bước, nhưng bị Tại Hiền túm cánh tay. Tại Hiền bác bỏ thẳng thừng: “Không được, nguy hiểm lắm, tôi đi với cậu.” Thái độ không chịu thả tay quá rõ, Đông Anh im lặng.
Tại Hiền nhận thấy không ổn, bèn giải thích thêm: “Tôi mà không đi với cậu, nhỡ thật sự xảy ra chuyện, cả đời này tôi cũng không thể yên lòng.”
Nét mặt Đông Anh dịu đi, cậu vỗ lên tay Tại Hiền ý bảo hắn cứ yên tâm: “Không sao, cậu tắm đi, cứ xem như một mình tôi đến dự thi. Vả lại dù đi cùng thì đâu thể cứ cặp kè nhau mãi được.”
Đông Anh cười: “Huống chi bây giờ ở đây cũng an toàn hơn, sau này tôi ra tỉnh thành phố khác học đại học, lúc đó cũng chưa chắc có cậu bên cạnh mà.”
Sẽ ở bên cạnh.
Họ sẽ vào cùng trường đại học.
Chí ít thì nhất định sẽ cùng thành phố.
Tại Hiền mấp máy môi, cuối cùng vẫn không thốt nên lời. Một ngôi trường đại học đã đủ lớn rồi, lớn đến mức chỉ cần không hẹn trước với nhau, có lẽ suốt bốn năm họ còn chẳng gặp mặt.
Điều này nghĩa là hắn sẽ không thể biết ngay những tin tức về Đông Anh, Đông Anh lạnh hay nóng, có tình cảm với ai, thân thiết với ai, thậm chí hẹn hò với ai, hắn cũng không hay biết, quá lắm thì chỉ có thể dựa vào tiếng tăm để kẻ khác không dám bắt nạt Đông Anh nữa thôi.
Như vậy chưa đủ. Cơn bực bội một lần nữa nhen nhóm trong lòng, Tại Hiền cụp mắt xuống.
Đông Anh phân tích lý lẽ cho Tại Hiền hiểu: “Vả lại sau này đi làm, không chừng ngày nào cũng phải ra ngoài, đâu thể lo hết được? Cậu đã rất tròn vai một người bạn rồi. Tôi không yếu ớt như cậu nghĩ đâu, trước khi chưa quen biết cậu, tôi cũng sống tốt đấy thôi, yên tâm nhé. Có việc gì tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu ngay.”
Tại Hiền không trả lời, Đông Anh vỗ cánh tay Tại Hiền, cầm thẻ phòng xoay người đi. Thật ra Đông Anh không đói lắm, cậu ra khách sạn, đi sang ngôi trường bên kia, nơi đó có một con phố ăn nhỏ, thức ăn đa dạng, giá cũng phải chăng.
Đông Anh chọn tiệm đông khách nhất, mua hai phần bún rồi về, vừa đi vừa lấy điện thoại gửi tin nhắn hỏi Tại Hiền đã tắm xong chưa.
Tại Hiền trả lời ngay tắp lự: Gặp phiền phức à? Gửi địa chỉ cho tôi.
Đông Anh: “…”
Đông Anh vừa buồn cười vừa cảm động, thế là không đùa nữa, cậu thật thà trả lời: Không có, tôi đã đến dưới lầu rồi, chỉ hỏi cậu đã tắm xong chưa, xong rồi tôi mới vào.
Tại Hiền: À
[Vậy giờ tôi tắm, chờ tôi hai phút.]
Đông Anh: “…”
Thấy Tại Hiền vừa bắt đầu, Đông Anh cũng không vội lên, cậu vừa cúi đầu vọc điện thoại, vừa bước thật chậm. Đi một lúc, Đông Anh chợt nghe ai đó nhắc đến tên mình.
“Cái cậu tên Đông Anh gì đó, không hiểu nổi tại sao các cậu lại sợ cậu ta như vậy. Một Beta cỏn con, trước đây cậu ta đứng nhất khối là vì tôi chưa chuyển tới. Bây giờ tôi chuyển tới rồi, cũng giành nhất khối năm ngoái đấy thôi. Cậu ta may mắn phết, không chạm mặt tôi, nhỡ mà gặp là thành hạng nhì muôn kiếp rồi. Xùy, giờ trong cuộc thi này, tôi sẽ cho các cậu biết ai giỏi hơn ai.”
Đông Anh chậm rãi ngẩng đầu, thấy hai người đang đi chếch phía trước đang mặc đồng phục trường cũ cậu từng học. Nam sinh đứng gần trông rất lạ mặt, bấy giờ cậu ta nghếch cằm, dáng vẻ đầy kiêu căng và khinh thường.
Đông Anh không thấy rõ mặt người đi cùng nam sinh đó, nhưng đoán qua ngoại hình thì chắc là người đứng nhì khối trước đây.
Cậu bạn nhì khối đẩy kính: “Đừng có khoác lác.”
“Gì… cậu mắng tôi? Cậu dám mắng tôi á?” Nam sinh thẹn quá hóa giận. Cậu bạn nhì khối ung dung phân tích: “Lúc cậu ấy học ở đó, lần nào thi cũng hơn tôi ít nhất ba mươi điểm, còn lần cao nhất của cậu cũng chỉ hơn tôi chưa được mười điểm.”
Nam sinh nghẹn họng, một lúc sau mới cười gằn: “Cậu thì biết gì! Ít ra tôi đẹp trai, trai đẹp muốn tịnh tâm phấn đấu học hành khó hơn đám người bình thường các cậu nhiều.”
Bấy giờ họ đã đến trước thang máy, đúng lúc cửa thang máy mở ra, hai người họ bước vào, rồi xoay người quay mặt ra cửa. Đông Anh cũng đến trước cửa thang máy bấy giờ điềm nhiên vào trong, gật đầu với cậu bạn nhì khối đang trố mắt, chào hỏi.
“Lâu rồi không gặp.” Đông Anh nói.
“Lâu… lâu rồi không gặp.” Cậu bạn nhì khối cười, “Không ngờ lại gặp cậu sớm thế, tôi còn tưởng phải mai cơ.”
Đông Anh cười không đáp, nam sinh bên cạnh lên tiếng: “Lâm Ngang, bạn cậu à? Sao không giới thiệu?”
Dứt lời, cậu ta nhìn sang Đông Anh, nở nụ cười lộ đủ tám cái răng: “Chào cậu, cậu ở tầng mấy, tôi nhấn giúp cậu nhé?”
Đông Anh đọc số tầng, nam sinh nhấn xong lại quay sang cười lộ tám cái răng: “Xin tự giới thiệu, tôi tên Lưu Hưởng, đến thi chung với Lâm Ngang, còn cậu, cậu tên gì?”
“Tôi à, tôi tên Kim Đông Anh.” Đông Anh đáp.
Thang máy im lặng hẳn.
Sự lúng túng lan tràn trong không gian yên tĩnh.
Lưu Hưởng: “…?”
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip