Chap 1. Thuận Đường

Xin chào, em là Jennie, năm nay em vừa tròn mười bảy tuổi. Em chỉ là một cô gái bình thường, không có gì gọi là nổi bật cả. Sáng đi học, tối về nhà. Cuộc sống tưởng chừng cứ quanh quẩn một mình như thế mãi thôi. Nhưng không, em lại quen biết được một cô chị thân, là Kim Jisoo.

Năm đó em mới mười lăm tuổi, còn Jisoo lại được mười chín tuổi. Em là trẻ con còn chị ấy là người lớn. Không hiểu sao lại có cái suy nghĩ như thế được nữa, chắc là do chị ấy mãi gọi em là "đồ trẻ con" miết nên quen luôn.

Chúng em quen biết và thân nhau cũng chỉ qua một người bạn. Lúc đó, em còn nhỏ, nhưng do tính tình ương bướng, bốc đồng, không muốn thua ai. Cho nên đêm sinh nhật của Lalisa, nó thách em uống. Em nào ngại, uống một lần một chai, cứ thế tu bia như nước, hết gần nữa két.

Càng uống càng hăng, còn nó thì cứ chăm chăm vào việc mời bia em, nó không mời mấy đứa kia. Mời thì uống, tuổi này em có ngại một đứa nào đâu. 

Bữa tiệc đó chỉ có Kim Jisoo và chị Chaeyoung là lớn tuổi nhất. Xui thế nào, tên đần Lalisa lại sắp xếp cho em ngồi kế Kim Jisoo.

Em uống nhiều quá nên... em nôn thốc nôn tháo tất cả những gì đã bỏ bụng vào người chị ta. Trớ trêu, chị ta lại là người ưa sạch sẽ, không thích dơ dáy lại càng không thích người khác chạm vào mình. Vậy mà, hôm đó em lại phá đi giới hạn của chị ấy.

Khỏi phải nó, Kim Jisoo đã tức giận đến mức rời khỏi buổi tiệc. Ai cũng hoảng hồn lo lắng cho em nhưng em thì say đến chết đi sống lại, còn biết trời trăng mây gió gì nữa đâu mà bận lòng với mấy việc đó.

Mạnh miệng như thế nhưng qua hôm qua cũng phải tắt điện. Sau ngày định mệnh đó, em đã phải xin số điện thoại và lẻo đẻo sau lưng chị ta suốt cả tháng trời, xin lỗi chị ta cả ngàn tiếng. Thế mới chịu tha lỗi đấy, người gì khó tánh. Và kể từ ngày hôm đó, không hiểu tại sao càng ngày hai đứa càng thân nhau hơn. Và...

Kim Jisoo xuất hiện làm xáo trộn tất cả mọi thứ trong em. Từ thói quen cho đến tính cách. Chẳng ai ngờ một con nhỏ từng cầm đầu trong lớp, rủ mấy đứa đàn em đi đánh lộn, phá phách cả cái trường học. Từng là một đứa yếu kém, việc học cũng chẳng ra hồn.

Giờ đây lại được uốn nắn một cách kỷ cương chỉ bằng một cái ánh nhìn của Kim Jisoo. Không chơi bời, quậy phá, việc học cứ thế tiến bộ qua từng ngày. Tất cả là nhờ một tay chị ta cả đấy.

Kim Jisoo lớn hơn em bốn tuổi, khá trầm tính và thông minh. Chị ấy chăm em còn hơn em bé, thường xuyên ghé nhà để dọn dẹp đống bừa bộn em bày ra. Và đặc biệt, chị ấy thích món cơm kim chi do chính tay Kim Jennie này làm đó. Jisoo kén ăn lắm nhưng chị ấy ăn tất cả những thứ em làm. Hoan em hô đi.

- Mau mở cửa, làm gì trong đó mà lâu thế. Tôi đứng ngoài đây mỏi hết cả chân rồi này.

Thấy chưa, chị ta lại viện cớ thuận đường để ghé qua nhà em. Nhà chị ấy thì xa tít, cách nhà em tận mấy chục cây số nhưng vẫn cố chấp chạy xuống đây để chơi cùng. Hay như thế lắm nhưng không sao, em thích mà.

- Ra liền đây, đợi lấy chìa khóa.

- Sao mà lâu thế, né đường ra.

- Ơ hay, phải đợi lấy chìa khóa chứ, muốn là phải có người ra liền hả.

- Chứ sao.

Jisoo lại bắt đầu cái trò nghênh nghênh cái mặt lên trời. Cứ thế miết thì ai biết chị ta lớn hơn em tận bốn tuổi đâu chứ. Nhà này còn hơn nhà của chị ta, chị ấy còn hơn là chủ nhà. Hai đứa nhỏ Kuma và Kai nó còn quấn Jisoo hơn cả em nữa.

- Ăn miếng đi, tôi lỡ tay mua hơi nhiều nên thuận đường ghé qua cho em ăn cùng.

Jisoo bày chén đĩa ra bàn, không ngừng gắp lấy gắp để đồ ăn cho vào chén của em. Tay kia gặm cái đùi gà, tay này thì vuốt ve lấy cái đầu nhỏ của nhóc Kai.

- Ai tin, thuận đường cái con khỉ. Đừng có cái thói nói dối, mấy người nói dối tệ lắm biết không?

- Ăn đi, nói nhiều quá. Một lát hết bánh bao chiên thì đừng có mà mở miệng trách.

Hai đứa như chó với mèo miết thế đấy nhưng chúng em yêu thương nhau lắm. Đừng có tưởng dễ dàng gì chia cắt được chúng em. Nhưng mà có hai trăm cái bánh bao chiên thì chúng ta có thể thương lượng.

- Viết cái gì mà viết mãi thế, ngồi ăn nghiêm túc được không?

Jisoo thấy em nói chuyện với mọi người rồi. Thôi bai nha, hẹn gặp lại, không là chị ấy sẽ mắng em nữa. Kim Jisoo nổi giận thì đáng sợ lắm, nghĩ đến thôi là rợn cả da gà rồi đây.

- Sao mà cứ lớn tiếng với người ta miết thế, Jisoo không cưng người ta gì hết trơn.

Jennie ngoan ngoãn bỏ quyển tập sang một bên, ngồi ngay ngắn cầm đũa, chăm chú thưởng thức món ăn chị ấy vừa mua. Công nhận là tuyệt thật, đúng khẩu vị mà nàng yêu thích luôn. Kim Jisoo là đỉnh nhất trần đời.

- Cưng rồi được gì?

- Được tình yêu to bự của Kim Jennie chứ gì nữa.

- Thôi cảm ơn. Ăn nhanh rồi đem bài của em ra đây, xem có cái gì không hiểu.

Jisoo cốc đầu đứa nhỏ một cái rồi đứng lên rửa tay, không quên rửa lấy mấy cái chén con đang nằm lăn lóc trong bồn. Ở một mình cũng không nên bày bừa như này đâu nha quý cô trẻ con Kim Jennie.

- Em soạn bài xong hết rồi, không cần chị phải xem lại đâu.

Jennie xinh xắn, ngoan ngoãn như một đứa bé ngồi ăn cơm. Hai cái má bánh bao cứ phồng lên, xẹp xuống khiến người như Jisoo cũng phải bật cười. Công nhận là nàng ta đáng yêu thật, chỉ có cái là hơi bướng bỉnh một chút.

- Sao Jisoo cứ nhìn người ta rồi cười mãi thế, mặt em bộ có dính gì hả?

- Em lo ăn đi. Ăn xong rồi nhớ lên phòng nghỉ ngơi, tôi về nhà đây.

Jisoo đứng sau lưng, lấy chun buộc tóc, buộc lấy mái tóc của nàng ấy lên. Xõa tóc như thế thì ăn uống sẽ khó khăn lắm. Tranh thủ dọn dẹp lại phòng khách, lau quét luôn cái nhà. Lưng Jennie không được tốt, mấy việc này sẽ làm nàng ấy cảm thấy khó khăn.

Aisss, phải nói là cô chỉ muốn ghé đây để xem tình hình học tập của đứa nhỏ này. Nhưng mà do cái tánh sạch sẽ nên không thể ngó lơ mọi ngóc ngách trong nhà, thấy bẩn là quét, thấy dơ là dọn. Bởi vậy, giờ mới đổ mồ hôi mồ kê nhiều đến ướt cả mảng lưng rồi đây. Đến chi cho cực khổ tấm thân này vậy không biết. Mà không đến thì không an tâm, do nó cứ có thói quen thường xuyên bỏ bữa. Hể không đói là không buồn để bất cứ thứ gì vào miệng. Nên mới có cái chứng đau dạ dày gần cả năm nay rồi. Căn bệnh đó đã khiến nó nghĩ học trên lớp thường xuyên. Như thế thì thành tích chẳng mấy chốc sẽ tuột dốc không phanh mất.

Và đương nhiên, Kim Jisoo không muốn việc học hành của Jennie bị lơ là nên cứ cuối tuần là sẽ ghé nhà thăm đứa trẻ này. Ghé để bồi bổ cho nó một chút, ghé để dò và giảng lại bài của cả tuần học qua trên lớp.

Việc này đã lặp đi lặp lại gần cả hai năm trời. Kim Jennie cũng đã quá quen với việc mỗi tuần Kim Jisoo sẽ đến nhà một lần. Nên hôm nào chủ nhật, nàng cũng muốn bày bừa để cho cô dọn. Chỉ có thế thì mới kéo chân cô ở lại lâu thêm một chút. Không thôi! Cứ cho nàng ăn xong, dò bài, giảng bài xong là ngay lập tức trở về nhà.

- Hơn chín giờ rồi, không ấy Jisoo ở lại ngủ nhà em một hôm đi. Đường tối khuya, một thân một mình về không hay đâu.

Jennie đưa mắt  nhìn cái con người đang khom lưng quét từng góc nhỏ dưới ghế. Từ trước đến giờ, chẳng có ai tử tế với nàng như cô ấy cả. Jisoo cứ như một thứ gì đó mà ông trời đã ban tặng cho nàng. Jennie cảm kích vì điều này vô cùng nên mới muốn ở gần Jisoo thêm một chút. Chỉ khi bên cạnh cô ấy, nàng mới thật sự được làm chính mình. Không phải gồng mình, cố trở nên mạnh mẽ để chống đối với thế giới đầy khắc nghiệt ngoài kia. Ở bên Jisoo, nàng như có thêm một chiếc khiêng trước mặt. Luôn luôn có cảm giác an toàn và được bảo vệ một cách tuyệt đối.

- Như thế thì phiền, mô tô chạy cũng nhanh nên không sao, em ăn xong thì nhớ nghỉ ngơi sớ. Tôi đến nhà sẽ liền gọi thông báo cho em.

Jisoo phất phất cái áo sơ mi để lùa gió vào người, khó chịu thật. Đi lại ghế lấy ba lô đeo lên vai, chậm rãi đi đến tủ giày lấy chìa khóa xe. Trước khi đi khỏi, không quên vẫy tay với Jennie mấy cái.

- Đợi em! Em cho chị cái này.

Jennie nhanh nhẹn bỏ cái bánh bao chiên vào miệng, ngậm nó chạy nhanh vào tủ đồ chơi trưng trong góc nhà. Nhanh tay lấy ra một con gấu bông nhỏ nhỏ tặng cho cô.

- Đó giờ chưa tặng Jisoo cái gì. Giữ lấy đi, cứ xem nó là em, nhìn thấy nó là nhìn thấy Jennie.

- Nhìn mặt Jisoo này giống trẻ con lắm hay sao mà em tặng Pikachu.

- Dễ thương mà, đi đường cẩn thận, đến nhà phải gọi ngay cho em đó biết chưa.

Miệng nhỏ đang nhai bánh bao nhưng không ngừng căn dặn. Nàng cẩn thận kiểm tra nón bảo hiểm đang đội của cô. Vì là mô tô nên sẽ nguy hiểm lắm, nàng không muốn có bất cứ chuyện gì xấu xảy ra với chị bạn thân này đâu. Jisoo còn phải bên nàng lâu lâu thêm nữa, chứ không phải mới 2 năm.

- Jennie nhớ ngủ sớm, mai còn đến trường. Em mà còn giở trò đau dạ dày để được ngủ ở nhà thì tôi sẽ quăng em xuống biển cho cá mập gặm đấy.

- Không hứa đâu nhưng mà chị về cẩn thận. Tuần sau lại ghé nhà tiếp nha.

- Cửa nẻo khóa cho cẩn thận. Em ở chỉ có một thân một mình đấy, có chuyện gì thì khổ cả đời con gái.

- Biết rồi, khổ lắm, nói mãi.

Jisoo đi ra khỏi nhà, ngồi hẳng lên xe nhưng vẫn chưa muốn rời mắt khỏi nhà của Jennie. Cô muốn nàng ấy phải chắc chắn an toàn thì mới an tâm.

- Mau khóa cửa đi, còn đứng đó làm gì nữa. Nhanh lên.

Jisoo vứt bỏ tôn nghiêm, đứng giữa đường mà đanh giọng hét lớn vào nhà Jennie. Nàng ấy cà chớn, đứng cười hì hì mãi, hành động này là đang muốn chọc tức cô thôi ấy mà. Ai ngờ, Kim Jisoo lại đá chân chống xe xuống. Chỉ một hành động nhỏ cũng khiến Jennie sợ xanh mặt. Kim Jisoo mà tức giận thì sẽ cho nàng giải bài tập đến tận khuya mất. Hớt ha hớt hãi, không dám bày trò nữa. Ngoan ngoãn khóa cửa lại, chắc chắn đã ổn cả rồi, mới lấy điện thoại nhắn tin, chụp hình cái chốt khóa gửi qua cho Jisoo. Đó là nhiệm vụ mỗi hôm chủ nhật đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip