Chị hai?
Jisoo ôm thân hình đang đi những bước xiêu vẹo vào lòng. Khó hiểu đưa hai tay ôm vào đôi má, nâng mặt nàng ấy lên. Chị hai sao? Kim Jennie là uống rượu nhiều đến mức bị ngốc luôn rồi.
- Phải! Chị nói chị xem tôi là em gái. Tôi cũng phải gọi chị một tiếng chị hai cho tử tế.
Jennie bị hai tay của cô áp sát vào má nên chỉ có thể chu cái miệng nhỏ mà mấp máy. Tròng mắt đã lấp lánh ánh nước, con ngươi cũng đỏ lên nhưng mà nàng thật sự là không muốn khóc lóc trước mặt chị ta nữa. Nàng cũng không muốn nói ra những từ này nhưng là do chị ta đã khiến nàng phải như thế. Bao nhiêu tâm tư đều thể hiện trong ánh mắt, ánh mắt của nàng bây giờ cảm xúc thật hỗn độn. Người thông minh như Kim Jisoo, nhất thời cũng không biết, ánh mắt này là đang muốn nói gì.
- Về nhà thôi.
Cô thở dài, nắm tay nàng kéo đi về xe. Đến cách xưng hô cũng thay đổi luôn rồi. Đồ trẻ con này thật sự rất nhạy cảm. Lòng Kim Jisoo chợt dậy sóng, cô thật sự chưa xác định được bản thân đang cần gì và đang muốn gì. Cô không muốn nóng vội để rồi tổn thương trái tim yếu đuối của nàng ấy.
Kim Jennie cũng còn quá nhỏ, không hẳng là thấu hết được tất cả mọi chuyện. Nàng ấy còn chưa trưởng thành, suy nghĩ nông cạn cũng không thể trách được. Lỡ như, Kim Jennie chỉ là nhất thời. Lỡ như, Kim Jisoo này mang quá nhiều ý nghĩ sâu xa, vô tình hay cố ý làm tự làm tổn thương đến bản thân và người con gái này thì phải làm sao đây?
Phải cần thêm thời gian, để Kim Jisoo biết trái tim này đã thật sự rung lên vì em.
Và phải cần thêm thời gian, để Kim Jennie thật sự trưởng thành mà dám đối diện với tình cảm của mình.
- Không! Người của Lisa sẽ đưa tôi về, không cần phiền chị như vậy.
Jennie giật tay mình ra, thoát khỏi Jisoo rồi lững thững đi về phía ngược lại. Đi được mấy bước thì nàng lại đưa tay lên sờ bụng, đau quá.
- Em đừng có bướng bỉnh nữa, chuyện hôm nay tôi còn chưa hỏi em, mau về thôi.
- Tôi cần chị chịu đựng tính tình bướng bỉnh của tôi sao?. Không chịu được thì mau đi khỏi đây đi, không có chị tôi cũng không có chết được đâu. Tôi ở một mình quen rồi.
Cả hai người giằng co qua lại một lúc lâu rồi đột nhiên Jennie không nháo nữa, đứng im bặt nhìn thẳng vào mắt Jisoo. Cô lắc đầu, đi đến nhẹ nhàng đan tay mình vào tay nàng.
- Về nhà cùng tôi được không, đã khuya lắm rồi.
Nàng không nói gì, tùy ý người kế bên đưa tay dắt đi. Sóng mũi cay xè, nước mắt cũng không kiềm được mà rơi xuống. Tại sao chị ta cứ dịu dàng như thế này, tại sao lại quan tâm nàng làm gì, cứ mặc xác nàng có phải là đỡ phiền hơn rồi không.
Jisoo dìu nàng vào trong xe, hôm nay cô không đi mô tô, thừa biết đứa nhóc này sẽ uống rượu nên đã đi ô tô cho an toàn một chút. Lòng cô như vướn vào một mớ tơ vò, không cách nào tháo gỡ. Thở dài một hơi thật nhẹ, nhìn đứa nhỏ đang dần chìm vào giấc ngủ ở ghế phụ. Đưa tay vuốt ve mái tóc của nàng.
- Đồ trẻ con.
Đánh xe chạy nhanh về nhà, cô bế nàng lên phòng rồi dặn quan gia chăm sóc nàng ấy giúp một chút. Cô nhanh chóng chạy về phòng, tắm rửa để rửa trôi cái mùi trong quán rượu. Thật khó chịu, sao Jennie có thể uống được những thứ đắng ngắt đó thế không biết.
Tuy Jisoo làm việc lớn, mặc định là giao du rất nhiều nhưng tuyệt nhiên cô không động vào rượu bia. Cô đã thử một lần nhưng đã tự hứa với lòng là sẽ không có lần thứ hai. Mùi vị hôm đó, thật sự khiến cô ám ảnh.
- Dì đã thay đồ cho con bé rồi, con bé đang ngủ.
Quản gia Min cầm chậu nước đi ra ngoài, không quên nói vài câu với cô rồi quay về phòng nghỉ ngơi. Dì không phải không biết Jennie, nàng ấy đã sang đây chơi không hẳn là nhiều nhưng nhìn cũng rất quen mặt. Jisoo cảm ơn rồi cũng lách người đi vào phòng.
Đứng khoanh tay nhìn gương mặt của Jennie khi ngủ, thật yên bình. Phải chi lúc nào nàng ấy cũng như thế này thì cô đã không phải bận lòng nhiều đến vậy. Trong giây phút nào đó, cô đã thầm ghen tị với chính bản thân mình. Có phải cô quá giỏi khi có thể uốn nắn được đứa nhỏ lì lợm này không.
- Em như vậy có phải sẽ tốt hơn không?
Cô suy nghĩ gì đó rồi mở hộc tủ, cầm cây kéo trong tay, đi thẳng vào nhà vệ sinh. Không thương tiếc, cắt nát chiếc váy nàng mới vừa mặc. Thật không vừa mắt một chút nào, cô chưa từng biết thân hình của nàng ấy lại bức người đến vậy. Tại sao cô không phải là người đầu tiên nhìn thấy mà lại là tên khốn kia chứ.
- Mau đưa hắn đến đi, tôi sẽ đến ngay.
Cô cầm chiếc váy đã bị cô làm cho rách rưới ném vào thùng rác. Lướt mắt qua Jennie đang cuộn tròn trong chăn, yên giấc ngủ ngoan cũng phần nào yên tâm. Điều chỉnh nhiệt độ trong phòng cho phù hợp rồi mới chắc chắn bước đi ra ngoài.
- Dì còn thức không?
- Còn còn.
- Phiền dì xem chừng em ấy, tôi đi một lát sẽ về ngay.
Quản gia Min khó khăn lắm mới chìm vào được giấc ngủ thì bị cái người kia khi không làm phiền. Vội vàng đeo mắt kính vào, đi ra ngoài cửa gật gật đầu.
- Xin lỗi! Sau này tôi sẽ thuê thêm người để đỡ đần cho dì đỡ nhọc.
Nghe tiếng nhưng không thấy hình, bà chỉ mới nghe gì mà xin lỗi rồi đỡ đần. Quay sang đã thấy Kim Jisoo vụt chạy mất sau cánh cửa. Bà lắc đầu, mấy đứa trẻ bây giờ yêu đương vào sẽ thành như ma như quỷ vậy hả?
Jisoo đến chổ hẹn, là một căn nhà nhỏ nằm giữa một nơi vắng người qua lại. Cô cởi mũ, bàn tay thoăn thoắt cầm lấy cây gậy bóng chày mà người kế bên đưa cho. Từng bước chậm rãi mở cửa bước vào. Cô cuối mặt nhìn xuống thân hình bầm dập của hắn ta, gương mặt tỏ vẻ khó chịu.
- Ây! Sao các người lại chăm sóc cậu ấy không kĩ lưỡng tí nào vậy?
- Thất lễ rồi, không chăm sóc cậu kĩ, Oris! - Một cậu trai cúi đầu lên tiếng.
- Đem cậu ta ngồi lên ghế đi.
Jisoo cởi áo khoác bỏ sang ghế, xoắn tay áo, đi đến ngửa mặt Oris lên cao.
- Tay em ấy đã chạm vào những đâu của mày?
Jisoo gằn giọng, cầm khẩu súng lục trong tay đưa lên, đặt gần thái dương của hắn. Chính nơi này, Kim Jennie đã dùng tay xoa vào. Oris run bần bật, môi còn chưa thôi chảy máu liền mấp máy cầu xin tha mạng, khóc không thành tiếng. Nhìn bộ dạng bây giờ, đâu ai có thể tưởng tượng ra được cách chỉ vài tiếng trước hắn còn là một công tử ăn chơi bar clup.
- Tha, tha mạng cho tôi. Cô muốn bao nhiêu tiền, tôi sẽ kêu cha đưa cho cô.
Hắn vùng vẫy muốn thoát nhưng tay chân đều đã bị trói chặt vào ghế. Nhưng cơn đau thấu trời lần lượt ập đến, khiến cơ thể của hắn dường như không chống cự lại được.
- Tao không thiếu tiền!
- Tay nào của mày vuốt đùi em ấy?
- Tay nào ôm eo em ấy?
Từng câu thốt ra là từng cú đập của gậy bóng chày đập thẳng vào bàn tay của hắn. Khiến bàn tay ấy dập nát, từng khớp xương như không còn liền nhau nữa. Hắn đau đớn, la thét trong đêm nhưng ở đây thì đâu có ai nghe được.
- Miệng nào của mày xin số bé nhỏ của tao?
- Miệng nào nói bé nhỏ của tao là của mày?
Jisoo vung tay tát vào mặt hắn không chút lưu tình, nghiến răng nghiến lợi mà xả giận lên cơ thể dường như đang muốn ngất xỉu của hắn. Mặt và miệng hắn bị đánh đến nỗi méo mó, sưng tấy lên, máu miệng chảy không ngừng nhưng Jisoo vẫn không dừng tay. Đám người đứng đó chợt rùng mình nhìn nhau.
- Em ấy là ngồi lên đây của mày đúng không?
Cô chỉa súng vào đùi hắn, Kim Jennie lúc trưa đã ngồi ở đây, là cặp đùi này. Không chút lưu tâm, Jisoo thẳng tay bóp cò. Hai viên đạn ghim thẳng vào hai bên đùi của hắn. Hắn đau đến mức không thể mở miệng xin tha, nhất thời ngất xỉu trước mắt Jisoo.
Cô không thể nào trút giận lên người Kim Jennie được, không lẽ vì nàng ngồi lên đùi hắn mà đập gãy chân nàng sao. Với người khác thì đã vậy rồi nhưng với em ấy thì Kim Jisoo không nỡ.
Đành vậy thôi, ai bảo là nàng ấy ngồi lên người hắn làm gì.
Nhìn hắn bây giờ, thật thảm hại. Bầm dập không ra hình dạng gì, cả người bê bết máu tươi. Jisoo hừ một cái, kéo tay áo xuống, mang áo khoác vào, thuận mắt nhìn lên tay, đã một giờ sáng.
- Đưa nó trả về ba nó, dạy bảo ông ta nên biết dạy dỗ con trai mình tốt một chút. Tôi không muốn thấy nó trước mắt tôi một lần nào nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip