Chap 11
- Tôi đang đọc cái gì đây? Làm lại!
Jungkook nổi giận đùng đùng, một hất hết đồng tài liệu trên bàn. Giám đốc kinh doanh tuy đã lớn tuổi, nhưng vẫn nhẫn nhịn vì miếng cơm manh áo nuôi sống gia đình mình, nửa lời cũng không dám nói. Ông khom người, nhanh chóng thu lại đống tài liệu rơi lã chả trên đất, dường như sớm đã quen rồi.
- Xin lỗi thưa tổng giám đốc.
- Ông Jung, tôi kính ông vì ông là nhân viên kì cựu của công ty. Nhưng trong nửa năm trở lại, ông đã sa sút hiệu quả làm việc của mình. Đây là lời nhắc nhở, đừng để tôi phải thay đổi người ngồi trên cái ghế giám đốc của ông.
Hắn nhắm mắt trấn tĩnh mình, trên trán nổi đầy gân xanh. Hắn vẫn rất tôn trọng ông Jung, nhưng không thể để một con sâu làm rầu nồi canh được, cả công ty không thể vì một chút tình cảm này ảnh hưởng. Hắn vẫn có giới hạn của riêng mình. Phất ta muốn đuổi người, hắn nheo mi tâm hướng mắt ra cửa sổ thở dài, mệt mỏi vô cùng.
Ông Jung biết đây là cơ hội cuối cùng Jeon thiếu dành cho mình, không phản kháng, lập tức rời đi. Dù Jeon thiếu rất nóng tính, nhưng chưa bao giờ đối đãi bạc bẽo đối với ông. Dù lớn tuổi hơn nhưng ông một mực kính trọng chàng trai trẻ tuổi tài giỏi này. Ông biết là mình không còn sức trẻ mà hăng hái như xưa nữa, cái ghế của mình sớm muộn gì cũng sẽ bị thay đổi, ông thở dài. Điện thoại trong túi ông rung liên hồi, là con trai ông.
- Con đến đưa tài liệu cho cha đây. Con đang ở sảnh chờ.
- Ừm ta sẽ gọi người xuống lấy.
***
Trước mặt T/b là Jeon thị, cô thầm cảm thán, quả thực hắn rất tài giỏi, vài năm ngắn ngủi như vậy mà côn ty mẹ lại có thể phát triển đến tầm cỡ như vậy. Vén mái tóc qua mang tai, cô sải bước vào trong, trực tiếp đến quầy tiếp tân. Khí chất thanh tao nhã nhặn của T/b thu hút rất nhiều ánh nhìn từ xung quanh, dù chỉ thoáng qua cũng có thể cảm nhận được nữ nhân này không hề tầm thường. Trước mặt cô là nhân viên lễ tân phải phép, cô ấy cúi chào.
- Xin chào, chúng tôi giúp gì được cho cô?
- Tôi đến gặp Jeon Jungkook.
Nữ tiếp tân có hơi ngỡ ngàng, ở đây ba từ "Jeon Jungkook" không phải điều có thể tuỳ tiện gọi ra như vậy. Nếu để Tổng Tài của họ biết, chắc chắn sẽ đem bọn họ đi cắt lưỡi hết. Thế nhưng qua nữ nhân này, cái tên ấy dường như rất dễ nói qua.
- Đã có hẹn trước với tổng tài của chúng tôi chưa ạ? Cho tôi xin danh tính.
Với vẻ cao ngạo thanh cao toát ra từ nữ nhân trước mắt, chín, mười phần là quý tộc rồi. Chưa kể đến cô ấy lại có thể xưng danh tổng tài của họ như thể rất thân mật, xem ra cô nên cẩn trọng thì tốt hơn.
- Tôi là...
Nói ra có vẻ hơi bất tiện, Park T/b này là gì của hắn ta? Bọn họ không phải vợ chồng, cũng chẳng có quan hệ yêu đương. Không nên ăn nói một cách bừa bãi, sẽ bị nhân viên công ty hắn đánh giá mất. Chần chừ một lúc, cuối cùng cô cũng đã có danh xưng cố định cho bản thân mình.
- Park T/b, người của Park thị.
- Vâng xin đợi giây lát.
Cô nhân viên tiếp tân cung kính cúi chào, thảo nào thấy nữ nhân này trông quen thuộc đến vậy. Thì ra là con gái tập đoàn Park vừa làm náo loạn các trang tin tức kinh doanh vừa qua đây mà.
Cúi đầu thay lời cảm ơn, T/b không nhanh không chậm tiến đến sofa, dáng đi nhẹ nhàng tựa cánh bướm toát rõ vẻ thanh cao khiến ai nhìn theo cũng bị mê hoặc bởi sự xinh đẹp mĩ miều này. Với những phép tắc của quý tộc, từ nhỏ cô đã được quản lí rất chặc chẽ, dù khi ấy không có ý định công khai cô thế này nhưng ít nhiều sau này một vài người trong giới chắc sẽ biết đến T/b nên Park gia phải nghiêm ngặc trong việc dạy phép tắc. Chẳng hạn như sinh nhật chủ tịch Park, một số doanh nhân thân cận với Park Minho vẫn sẽ đến dự thì cô làm sao mà để mất mặt gia đình.
T/b bất cẩn làm rơi túi xách của mình xuống đất, cô thở dài vì sự vụng về của mình, chưa kịp vươn tới với lấy thì đã có một cánh tay lịch thiệp nhặt lấy giúp cô. T/b ngước nhìn, một nam nhân điển trai và phong độ trước mắt, anh ta cười rạng rỡ.
- Túi xách của tiểu thư đây.
- Cảm ơn.
Cô nhân viên nhỏ bé tay nhấc điện thoại mật của công ty, nghe máy và đợi bên kia hồi đáp.
- Nói?
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói lạnh toát, cô nhân viên cũng đã sớm quen với cách nói chuyện của tổng tài, cung kính đáp.
- Thưa sếp, con gái tập đoàn Park đến tìm ngài. Ngài có muốn tôi sắp xếp người đón cô ấy đến văn phòng của ngài không ạ?
- Không cần, tôi sẽ xuống.
Năm từ vừa dứt hắn liền cúp máy, cô nhân viên nhỏ bé bị hù doạ đến hãi hùng. Từ trước đến nay, việc tiếp khách dù có quý cỡ nào, cùng lắm tổng giám đốc sẽ để thư kí của mình xuống đón khách, lên văn phòng bàn chuyện. Hôm nay, lần đầu tổng tài đích thân xuống đón tiếp, giọng điệu còn rất hào phóng. Nữ nhân này thật sự đối với tổng tài không phải đơn giản, họ là mối quan hệ gì?
Jungkook nói vài câu với thư kí rồi rời đi. Bước chân không vội không chậm đi đến thang máy, trong thang máy cũng cảm thấy vui vẻ mong chờ, thế nên từ tầng 70 cao nhất đi xuống tầng trệt một cách nhanh chóng.
Cửa thang máy mở ra, hắn lấy lại vẻ điển trai của mình và bước ra ngoài. Các nhân viên xung quanh khá bất ngờ, một số nhân viên nhỏ bé còn chưa bao giờ được diện kiến hắn, khi thấy Jungkook bước ra từ thang máy tổng tài cao quý thì suýt ngất. Vì tiếp xúc với tổng tài chỉ có các nhân viên cấp cao, hắn luôn đi sớm về trễ, lấy đâu ra các nhân viên nhỏ bé này lại được thấy sếp của mình bằng xương bằng thịt, Jeon Jungkook tổng tài?
Dáng người cao lớn hắn sải bước đến quầy tiếp tân. Cô nhân viên thấy hắn liền giật bắn người, là thật, hắn đích thân xuống đón người! Không dài dòng, Jungkook liền vào thẳng vấn đề.
- Người của tôi, ở đâu?
Là người của tôi, người của tôi. Ba từ in sâu vào trí nhớ cô nhân viên nhỏ bé. Tiểu thư Park, là người của tổng tài. Cô lắp bắp nói không nên lời.
- Vâng ở...phía..phía kia ạ..."
Gật đầu Jungkook không trả lời, nhìn theo hướng tiếp tân đã nói, hắn liền bước sang đó. Nhìn thân ảnh bé nhỏ đang nói chuyện cùng với một nam nhân khác đang ngồi trên cùng một chiếc ghê sofa. Hàng chân mày thanh tú của hắn dần trở nên cau có.
- T/b.
Cô ngước nhìn về phía người dám gọi thẳng tên mình, không ai khác ngoài hắn. T/b bĩu môi khó chịu, cau có chua ngoa.
- Thật chậm trễ.
Jung Hoseok đưa mắt nhìn kinh ngạc, nữ nhân này vừa chê trách tổng tài của Jeon thị sao, anh há hốc mồm kinh ngạc. Hắn nhìn Hoseok bằng nửa con mắt, sau đó liền nhanh chóng kéo tay T/b rời đi.
- Á, này!
Bị hắn kéo như thế T/b mất thăng bằng đi đứng loạng choạng. Hắn siết chặc tay cô kéo đến thang máy, cửa vừa kịp khép, Jungkook liền luồn tay vào sau gáy, nhấn cô vào nụ hôn sâu ngay tức khắc như một dã thú rất đói khát.
- Ưm...Ưm!
Bị hắn lôi kéo từ bất ngờ này đến bất ngờ khác cô chẳng kịp phản ứng. Tay đánh liên tục lên vai hắn, khó chịu đẩy hắn ra, đến thở cũng khó khăn.
Cảm thấy con mèo nhỏ trong lòng gần hết oxy hắn mới buông ra, để trán mình chạm lên trán cô, ép T/b phải nhìn vào mắt hắn.
- Dám tự tiện nói chuyện với nam nhân? Lá gan em lớn thật!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip