Chap 19

T/b hiện tại chỉ cách Park gia vài bước chân nữa, cô lưỡng lự không bước vào, để đối mặt với họ ngay lúc này chẳng phải là quá khó khăn sao? Dù rằng đây là gian nhà thân thuộc nơi cô lớn lên thế nhưng bản thân mình lại không có can đảm bước vào.

- Thôi nào đừng căng thẳng nữa, ai cũng mong em trở về kia mà.

Sam mở lời an ủi, bàn tay nâng niu mái tóc mềm của T/b. Nhưng có lẽ cũng không thuyên giảm bớt đi sự căng thẳng trong cô. T/b vẫn dừng chân ở đó một lúc lâu, mím môi do dự.

*Bụp!

Cánh cửa lớn bất ngờ bật mở, những mảnh pháo giấy rơi khắp nơi, T/b ngỡ ngàng nhìn mọi người. Trước mắt cô là cả Park gia đang chào đón mình, còn có cả Aley và Seyoon. Cô hổ thẹn ôm mặt, cảm động đến phát khóc.

Giây phút này cô mới ngộ nhận một điều, mình đã quá nông nổi.

- Chúc mừng em trở về.

Jimin mỉm cười xoa đầu T/b, anh vẫn luôn dịu dàng như thế, bao nhiêu mọi lỗi lầm trước đây dường như không ai muốn nhắc lại. Đứa con gái này đã sống xa họ bao năm nay, họ không muốn giữ bất kì khoảng cách nào với T/b nữa, họ thật sự rất yêu thương đứa trẻ nghịch ngợm này.

- Thôi bỏ cái mặt đần thối đó đi, vào trong nào!

Aley và Seyoon kéo tay cô vào nhà. Phía sau Jungkook chậm rãi bước vào, lễ phép cúi chào mọi người. Ông Park mỉm cười vỗ vai chàng rể.

- Con rể, cảm ơn con đã tìm thấy T/b. Đứa trẻ ấy thật khó bảo.

- Phải, ngay cả thằng anh Jimin còn không tìm được con bé. Con rễ Jeon thực tài giỏi mà.

Ông bà Park hết mực khen ngợi chàng rể họ Jeon, Jimin chỉ đứng bên cạnh cũng bị mang ra so sánh. Anh sờ sờ mũi, thôi đành vậy, từ ngày em rể xuất hiện, anh và T/b xem như bị hất hủi. Lời ngon tiếng ngọt cho hết Jungkook rồi. Uất ức đến mấy cũng phải ngậm đắng nuốt cay không được than thở nửa lời.

Khi mọi người đã tập trung đầy đủ ở phòng khách, T/b không có can đảm đối diện với ông bà Park. Park T/b đã từng nghĩ, nếu Jeon Jungkook không gặp được cô, cô thật sự đã bốc hơi khỏi đây và không ai tìm được, vậy tiếp theo T/b sẽ phải làm gì? Quyết định bỏ trốn khi ấy của cô cứ nghĩ hành động đó thật dứt khoát và quyết đoán. Nhưng cô sai rồi, đó là hành động nông nổi không nghĩ trước nghĩ sau. Cô từ bỏ cả gia đình của mình, nơi cô sinh ra và lớn lên chỉ vì không đồng ý lấy một người chồng cô không muốn gã. Thật sự có đáng không?

- Con muốn nói sao về việc mất tích mấy hôm nay?

- ...

T/b mím môi, sao bản thân lại ngốc thế nhỉ? Cô hoàn toàn có thể trực tiếp nói chuyện với ba mẹ về việc này, tại sao lại quyết định "đứt đuôi bỏ trốn" như vậy? Lưỡng lự một chút, T/b vẫn là quyết định sẽ nói ra suy nghĩ trong đầu mình.

- Con sẽ không lấy Jeon Jungkook.

Cả Aley và Seyoon đều há hốc mồm với lời nói này của T/b, sao lại có thể nói thẳng ra như vậy, nhỡ đâu chọc giận ông bà Park thì sao?

Nhưng thái độ của Minho thì hoàn toàn trái ngược với những gì họ đang nghĩ. Ông rất điềm đạm lắng nghe Park T/b đang mong muốn điều gì.

- Ba mẹ đã quyết định sẽ lắng nghe suy nghĩ của con để đưa ra quyết định tốt nhất. Và ta hy vọng con sẽ không vì nông nổi mà hành động thiếu suy nghĩ thêm lần nào nữa T/b.

Mặc dù ông bà đã ưng Jungkook ra mặt rồi, nhưng cũng không thể nào cứ suy nghĩ một chiều mà gượng ép T/b như thế được. Họ còn lạ lẫm gì với tình tình bốc đồng của con bé, vừa cứng đầu vừa khó bảo.

- Nhưng phải có giới hạn, ba mẹ sẽ không yêu cầu em kết hôn ngay lập tức, thì giới hạn của em là không được từ chối hôn sự này.

Jimin dứt lời, thật sự nói giúp T/b cho ba mẹ nghe anh đã làm hết mình rồi. Mặc dù không thể thay đổi hoàn toàn suy nghĩ của họ nhưng ít ra vẫn giúp cô em gái nhỏ có thể thoải mái và thích nghi với điều này một chút. Đứng phía ngoài nhìn T/b khổ tâm như thế, im lặng chứng kiến mọi chuyện xảy ra đôi với anh cũng chẳng dễ dàng gì.

Anh biết rõ ông bà Park vốn dĩ cũng chẳng phải thiết tha quá với lợi nhuận của hôn sự này. Thứ họ muốn là một người có thể cho con bé dựa dẫm, giúp con bé nhận ra nhiều điều và trưởng thành hơn bây giờ. Nếu T/b đã có sự lựa chọn cho mình sớm hơn như anh và Seyoon, Jimin biết ông bà sẽ vui vẻ mà chấp thuận chứ không cưỡng cầu con bé như bây giờ. Nhưng họ đã không còn kiên nhẫn để chờ nữa rồi, T/b đã đến tuổi trưởng thành nhưng hằng ngày cũng chỉ biết chơi bời, không lo nghĩ cho tương lai. Ba mẹ anh không muốn con bé sau này khi thiếu vắng họ T/b sẽ không thể đứng vững được. Họ đã quá nuông chiều con rồi.

- Được! Vậy thì con có hai chuyện.

Mọi người im lặng, mọi sự chú ý đổ dồn về phía T/b. Một món hời to như vậy, cô không thể nào chối từ rồi. Sự khôn khéo của cô có thể khiến hôn nhân này bất thành mà chẳng cần đứng ra phản đối.

- Con đã quen sống một mình, nên việc ở cùng một chổ với người lạ con không thể thích nghi ngay lúc này. Trước tiên con sẽ về nhà mình ở một thời gian.

Jungkook nhếch mép, động tác nhỏ này vừa nhanh vừa kín đáo, không ai có thể nhìn nhận ra được. Gã thầm nghĩ, lại sắp bày trò gì đây.

- Còn việc thứ hai?

- Có lẽ việc hợp tác cho hai tập đoàn hiện nay không phải là vấn đề gấp rút, nên con hy vọng có thể cho tụi con thêm thời gian để tìm hiểu. Hôn nhân sau này tụi con cũng có thể sống hoà hợp hơn.

- Này, từ khi nào nó nói được mấy lời hoa mĩ đó vậy? Còn nữa nó có ý định chấp thuận hôn nhân thật sao?

Seyoon thì thầm to nhỏ với Aley trong không khí căng thẳng vây quanh, không nắm rõ chuyện gì mà khiến T/b có thể thay đổi quyết định nhanh như lật bánh như thế. Vài ngày trước còn sống chết phản đối, hắn ta đã làm gì khiến T/b nhà ta lại ngoan ngoãn đồng ý như vậy?

- Yoonie bé nhỏ à, ngây thơ quá rồi đấy.

Aley cười khẩy, tiết tấu và kịch bản của màn diễn này do T/b dựng lên, quả thật rất hấp dẫn. Làm sao cô có thể không hiểu ra ý định của T/b là gì cơ chứ.

Ông Park mỉm cười, nếu nghe thoáng qua, đều nghĩ đây là ý tốt cho hôn nhân hai đứa. Nên rất vui vẻ chấp thuận, xem như con bé đã hiểu chuyện rồi.

Nhưng đối với người trong cuộc, họ mới chính là người hiểu lời nói của nhau nhất.

T/b cười thầm trong lòng, kế hoạch xem như thành công gần một nửa. Thật may là ông Park không truy cứu ý đồ của cô là gì nên mới có thể thuận buồn xuôi gió như vậy. Mọi người kết thúc vấn đề này, dần dần di tản vào phòng ăn, thưởng thức buối tối do tay nghề của Park phu nhân đích thân xuống bếp. Không ai muốn truy cứu thêm nữa. Xem như đã thoả thuận xong.

Phòng khách người thưa thớt dần, duy chỉ còn T/b và Jungkook còn ngồi đối mặt bốn mắt nhìn nhau. Lấy nguyên nhân là cả hai muốn nói vài thứ nên ở lại. Sau khi đã chắc chắn rằng không ai có thể nghe cuộc trò chuyện của họ, Jungkook mới mở lời.

- Em có gan lừa đảo được cả gia đình. Không ngoan nhé.

Lời nói này mang sự đả kích không nhỏ đối với T/b, Jungkook đang tức giận. Xem ra không phải vờ vịt nữa, hắn cũng nhận ra cô có ý định gì rồi. T/b thầm nghĩ, cái gac nhạt nhẽo này còn chưa xem cô sẽ làm gì mà đã vội vạch trần. Thật buồn chán.

- Bị anh thấu lưng tôi cũng không quá bất ngờ đâu. Anh đoán xem, việc tôi làm tiếp theo là gì? Tôi đói rồi, đi trước đây.

T/b rời đi mang theo nụ cười trào phúng, chọc giận được hắn ta, cảm giác thật thích thú mà. Lee Seyoon tài nào vẫn không thể nghĩ ra đáp án, cuối cùng điều T/b đang làm có ý nghĩa gì. Trong lúc cả hai đang rửa rau, cô lại thì thầm to nhỏ bên tai Aley.

- Này, người đơn giản như tao thật sự không thể hiểu nổi chiêu trò của tui bây đâu, giải thích đi.

- Đồ ngốc, có vậy cũng không hiểu. Chuyện nó muốn tách ra ở riêng về lại nhà cũ là vì nó không muốn tiếp xúc với hắn ta quá nhiều, bất lợi nhiều việc.

- Và ngoài ra cũng ngăn chặn việc hắn nảy sinh tình cảm với tao.

T/b đột nhiên xuất hiện khiến Seyoon giật nảy cả mình, thật là biết cách doạ người. Cô nghiến răng căm phẫn, T/b vờ như không thấy nói tiếp.

- Còn việc thứ hai, nếu cả hai mau chóng kết hôn thì không thể thay đổi được gì trong tương lai nữa. Nói là cho thời gian tìm hiểu nhưng thực chất là làm gã ta chán ghét tao thôi.

- Vậy là mày chỉ đang câu giờ đấy à?

T/b gật đầu, cũng hết cách rồi. Xem như trước mặt giả vờ hợp tác một chút để mọi chuyện êm đẹp hơn.

- Thế sao không nói từ đầu! Cái gì mà "tình cảm hoà hợp thuận buồm xuôi gió". Hoa mĩ cho lắm vào!

- Đồ não ngắn! Nói thẳng ra để cho ba má cạo cái đầu tao chắc? Rồi làm sao thực hiện kế hoạch!

- Kế hoạch gì đó? Lại giở trò phải không?

Jimin từ ngoài bước vào, yêu chiều hôn lên trán Lee Seyoon. T/b và Aley không hẹn mà đều rùng mình, lông tơ dựng đứng cả lên.

- Kế hoạch đánh cắp vợ của anh để đi du lịch. Lâu rồi tụi em không đi chơi với nhau, nhưng hình như có "ai đó" không được chồng yêu cho đi thì phải.

T/b nhanh nhẹn bẻ lái sang chuyện khác, Aley và Seyoon lập tức phối hợp nhịp nhàng.

- Xem ra lần này đi chơi không có Seyoon rồi. Lâu lắm mới có dịp như thế mà lại...

- Tao cũng muốn đi!

Jimin vuốt vuốt tấm lưng của người đang nhảy dựng kia bình tĩnh lại, điềm đạm nói.

- Để Seyoon đi cùng cho khuây khoả đi, anh không cản. Mấy đứa mau mau để mọi người chờ cơm kìa. T/b đến giúp mẹ, nhàn rỗi quá rồi đấy.

Sau khi búng trán T/b một cái, anh mới xoay người bỏ đi. Làm sao anh không biết kế hoạch bọn nhỏ là gì chứ. Mặc dù biết rất rõ về chuyện này nhưng có lẽ anh sẽ không lên tiếng. Thú thật mà nói, Jeon Jungkook là một người giỏi giang, lễ phép, tinh anh, đối xử rất tốt với nhà Park thì không lí nào Jimin không muốn có Jungkook làm em rể. Tuy nhiên, T/b đã không thích cậu ta, thẩm chí muốn huỷ bỏ hôn nhân nên đã bày đủ trò. Dù có chút tiếc nuối với cậu rể hụt họ Jeon nhưng em gái vẫn là sự ưu tiên của Jimin, dù con bé có xấu tính hay bốc đồng thì vẫn là em của anh.

Tốt nhất Jimin nên làm mối trung gian, vờ như không biết không rõ điều gì cả. Chuyện của tụi nhỏ anh không nên cản trở quá nhiều, tụi nó lớn rồi thì tự xử lí.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip