Chap 34
"Thì ra thứ đang sợ nhất trên đời này không phải ma quỷ, mà chính là lòng dạ con người."
T/b cố giữ lại chút ý thức cuối cùng cho mình, những cái tắt giáng xuống mặt cũng khiến má cô cũng dần trở nên tê dại. Mọi thứ cứ thế lờn đi trông thấy, thứ duy nhất cô còn có thể cảm nhận lúc này chính là nổi đau âm ỉ ở tim.
Nỗi ô nhục này ai đau cho thấu.
Một tiểu thư danh giá từ bé đã sống trong lụa là vậy mà bây giờ lại bị cả đám người vây quanh thay phiên nhau chà đạp. Cô không còn dám tin vào đâu là sự thật nữa rồi...
Ở những giây phút cuối cùng trước khi bất tỉnh, T/b đã thấy một bóng đen vụt qua mặt mình. Cả thân thể bỗng nhẹ tênh, không còn tiếp tục những cú đánh đau điếng người nữa. Bấy giờ cô cũng chẳng còn tỉnh táo để nhận thức là mình đã sống hay đã chết nữa, cứ như vậy mà buông xuôi.
Nhưng nếu Park T/b mà bỏ mạng ở đây thì thật là vớ vẩn, dù gì mạng sống của một người chứ có phải là bình hoa đâu mà dễ "vỡ" như thế.
Cả một đoàn người hùng hổ bước vào, dàn đám đông ra thành một lối đi hướng thẳng về phía Park T/b. Người dẫn đầu điên cuồng lao đến xé toạt cả đám đông, nhắm thẳng vào vị trí đầu của tên khốn họ Choi, một cước đá ngã hắn ta lăn ra sàn. Dường như như thế là chứ đủ, "bóng đen" ấy vẫn tiếp tục vung ra những cú đấm quyền chí mạng. Khiến tên khốn ấy còn chỉ kịp nhìn thấy trước mặt mình là ai thì đã bất tỉnh giữa sàn. Gương mặt toàn máu me be bét, đến cả tròng mắt của hắn của ướm màu đỏ tươi, xung quanh ai nhìn thấy cảnh tượng này cũng đều hoảng sợ bỏ chạy, có người còn không chịu nổi được khi nhìn thấy mặt của hắn ta be bét máu mà nôn tại chổ. Choi HanMin miệng ngậm một ngụm máu, phun đầy ra sàn, dưới sàn là máu trộn lẫn với răng của hắn, kinh tởm vô cùng.
- Dừng lại đi! Cậu định giết người đấy à!
Jimin vội chạy đến xô ngã hắn ra sau. Mất đà Jungkook liền ngã xuống sàn, thế nhưng trong tích tắc người gã như gắn lò xò mà bật dấy tiếp tục đánh tên khốn dưới sàn dù hắn ta đã bất tỉnh từ khi nào. Jimin hốt hoàng tiếp tục lôi gã ra, vội sai người giúp anh ngăn cản gã lại.
Giây phút gã nhìn thấy em, trái tim gã như bị xé toạt ra làm trăm mảnh. Gã chưa bao giờ lại thấy đau đớn đến vậy, gã không thể thở được, đau đến thấu tâm can. Khi ấy trong đầu gã chỉ xuất hiện một ý nghĩ thôi, chính là giết tên cầm thú đã khiến em ra nông nỗi này. Cả thân thể hắn bị đám người vây quanh kìm hãm lại khiến Jungkook không thế tiếp tục đánh chết tên khốn ấy, gã vừa tức giận vừa bất lực. Giọng la ai oán vang cả không gian im ngắm này. Sự tuyệt vọng trong tiếng thét của gã khiến ai ở gần cũng cảm thấy đau thương, gã bây giờ đang đau khổ đến nhường nào.
Jungkook bất lực cuối gầm mặt, giận đến run người, quay đầu nhìn thấy em ngất ở phía sau gã mới vùng vằng chạy đi. Jungkook quỳ dưới nền đất lạnh, bàn tay giữ chặt lấy tay em, nâng tay chạm lên gương mặt sưng húp của em. Gã đau lòng đến không thở được, nhìn gương mặt em đỏ tấy, hai bầu má in hằn năm ngón tay, nơi khoé miệng còn vương máu khiến lòng gã đầy xót xa. Jungkook bỏ mặc tất cả mọi thứ lại phía sau mình, cởi bỏ chiếc áo vest trên người mình khoác lên người em. Bàn tay rắn rỏi bế em lên rời đi, dù đã cố bình tĩnh nhưng gã vẫn không thể kiềm chế được sự run rẩy của đôi chân mình. Gồng mình gã cố gắng bế em ra ngoài nhanh nhất có thể.
Dù đã ngăn Jungkook tiếp tục đánh hắn ta lại, nhưng đôi mắt của Park Jimin không thể nào lại không giận dữ. Đôi mắt anh đục ngầu nhìn thân thể đang bất động dưới nền đất lạnh, tức giận vung một cú đá thẳng vào bụng hắn. Anh không muốn hắn chết, anh muốn hắn phải sống để mở to con mắt ra nhìn anh sẽ khiến cả dòng họ hắn khổ sở thế nào khi động vào người của Park gia.
- Ngày mai lập tức dẹp ngay toàn bộ cả cái club này! Hanjun, tập đoàn Choi chính thức bị Park Thị thu mua. Tiệt cấm đường làm ăn, đào tất cả những vụ làm ăn phi pháp của chúng, tống hết vào tù. Riêng tên khốn này, trục xuất ra khỏi Hàn Quốc. Giam tù côn đảo.
Jimin rời đi, mọi thứ lại cho Hanjun xử lý. Đây là cái giá rất chát cho dòng họ Choi khi dám động đến Park gia. Uy quyền của kẻ tiền tài, cả gan chạy đến quấy rầy thì chỉ tìm đến cái chết cho chính bản thân mình. Tất cả những người đã có mặt tại JangDong ngày hôm đó đều gặp rắc rối với sự chèn ép của Park thị. Không tán gia bại sản thì cũng rơi vào vòng lao lý. Cả tập đoàn Choi mất hút sau một đêm, không ai biết chuyện gì đã xảy ra, một ngày họ biến mất không một vết tích. Sống chết không rõ, làm chấn động cả giới doanh nhân. Còn kẻ khốn đã gây chuyện tày trời này thì đang bị giam ngoài côn đảo, ngày ngày ân hận. Hắn ta không chịu nổi được sự tra tấn, trừng phạt mỗi ngày mà hắn phải cam chịu, thế nên đã cắn lưỡi tự tử chết ở nơi đất lạ quê người, đơn độc thối nát....
Park thị mới chính là kẻ máu lạnh trong cuộc chơi này.
***
Trán gã rịn đầy mồ hôi, cả người căng cứng như dây đàn. Một phút bẩng vơ gã nào biết chuyện khủng khiếp này lại xảy ra với em? Trái tim thấm mệt của hắn trật một nhịp sau đó lại liên tục đập, lồng ngực phập phồng như vỗ trống. Hắn đang rất hoảng, em lúc này đang thế nào Jungkook chẳng biết, chỉ biết em bị người ta đánh đến ngất đi...
- Con đừng tự trách mình nữa, không phải lỗi của con. Là do T/b nó dại khờ quá...
Ông Park từ đâu xuất hiện nói mấy lời làm gã nghẹn cứng cả họng. Gã không thể nói nên lời nữa, chỉ dám cuối đầu trước ông. Là gã chăm sóc em không tốt. Là gã đã không bảo vệ em như lời gã đã hứa với ông. Jeon Jungkook là một thằng xạo trá chỉ biết múa may mồm mép....
Nhìn vẻ thất thần của Jungkook lòng ông cũng không nào yên được. Ông biết nói gì hơn nữa đây? Người nằm trong phòng cấp cứu là con gái ruột thịt duy nhất của ông đó...
- Thôi ta ta cần đi làm thủ tục nhập viện cho con bé, đừng tự dày vò mình nữa Jungkook.
Lời nói ôn tồn của ông vừa dứt, bóng lưng gầy gò đã vội khuất đi theo dòng người hối hả... Trong nhà ông thương đứa con gái út của mình nhất, vậy mà lại để con bé gặp chuyện thế này, lòng làm cha của ông đau như cắt. Ông là rầu rĩ biết bao...
Gã đau lòng tựa người hẳn vào ghế chờ, xung quanh chợt cô quạnh đến lạ, gã đang đối mặt với điều tệ hại nhất cuộc đời mình. Lòng chợt quặng thắt khi liên tưởng đến hình ảnh em bị người khác dày vò, chính tận mắt gã đã nhìn thấy...Bàn tay Jungkook nắm chặt, lòng hận chính bản thân mình không thể bảo vệ em khi đó. Dòng lệ uất ức của em lăn dài trên má bị tên súc sinh kia cứ liên tục hành hạ mình, nghĩ đến thôi não của gã cũng đã tê dại lạnh buốt.
- Tôi sai rồi em ơi...
- Jungkook?
Gã nghe thấy ai đó gọi tên mình, vừa ngẩn mặt dậy thì liền nhận ngay một bạt tay đến choáng váng đầu óc. Cả người đều đổ nhào xuống đất, dường như điều đó là chưa đủ, gã còn tiếp tục bị người khác đá vào người mình, dù lực không quá lớn nhưng cũng đủ khiến gã phải nhăn mặt vì đau đớn.
- Mẹ nó như vậy là sao Jeon Jungkook? Anh đã làm cái quái gì vậy! Rốt cuộc là hai người đã xảy ra chuyện gì?
Aley giận dữ tay chân không ngừng nhắm vào gã mà trút giận. Cô đã phải kiềm nén suốt cả một quãng đường dài mà cố gắng ép buộc Kim Taehyung kể ra tất cả sự việc đã xảy ra. Cô thật sự sốc đến nổi cả gân cổ liên tục giựt giựt. Trong phút bốc đồng, cô không cần biết tên nam nhân trước mặt là ai danh phận thế nào. Nhưng chỉ cần hắn chính là nguyên nhân đã khiến Park T/b ra nông nổi này thì cô đánh tất! Aley không điên mới lạ, cô đau lòng đến ứa cả nước mắt. Cả người đang bị Taehyung giữ lại kéo cô ra xa khỏi gã.
Jungkook không phản kháng cũng không lên tiếng, đặt trường hợp nếu gã là cô thì tự tay gã cũng sẽ bóp chết mình.
- Aley em tỉnh táo lại đi Jeon Jungkook chính là người đã cứu Park T/b đấy!
Taehyung vội giữ chặt vai Aley lại giọng anh đầy nóng giận. Đây là bệnh viện, bây giờ dù cho có làm náo loạn ở đây thì T/b trong phòng cấp cứu cũng không có khả năng thần kì mà tỉnh lại được. Đây không phải là chuyện viễn vong, đánh nhau vài cái thì T/b có thể tỉnh dậy chạy ra cản sao? Anh vội dùng lời lẽ của mình trấn an Aley, cô không còn nghe rõ được nữa, lời nói cứ có chữ vào chữ không. Can tâm cô không chịu được khi để T/b chịu uất ức nên mới hành động như thế. Chứ cô cũng biết dù có giết chết Jeon Jungkook thì T/b cũng chẳng thể tỉnh lại ngay được...
Aley chỉ biết gục đầu im lặng. Rõ ràng là những nhân vật trong phim diễn cảnh này trong rất nhẹ nhàng, nhưng khi đã trải qua thật rồi mới cảm thấy khủng khiếp thế nào, Aley sợ rằng T/b sẽ tan biết, sẽ rời bỏ cô mà đi...
Jungkook đau lòng bóp trán, đặt tay lên mắt, hai hạt sương mờ tự động đua nhau chảy dài trên gương mặt...hắn không phải kẻ yêu đuối, nhưng tình cảnh xảy ra với T/b như vậy khiến hắn không thể không yếu lòng, phải thế nào đây khi tôi chẳng làm được gì, em ơi tỉnh lại được không?...
*******
Thật ra nhiều khi tớ cũng muốn đăng truyện thường xuyên lắm, nhưng gần đây tớ khá stress và bận nhiều thứ. Mấy cậu thông cảm nhé, tớ sẽ vẫn cố gắng viết nhiều hơn nữa.
Mà đừng lo, T/b không phải cái bình bông đâu mà dễ chếch như vậy được hehe.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip