anh đến tìm em (1)

Jungkook từ lâu đã bị nhạy cảm với âm thanh và mùi hương. Những thứ sinh ra đã sẵn có thì không nói đến nhưng với những âm thanh xa lạ hay quen thuộc cậu luôn được nghe đi nghe lại trong một khoảng thời gian dài thì chắc chắn là một thứ phản xạ có điều kiện, mà đối với Jungkook nó lại trở nên đặc biệt.

Jungkook tốt nghiệp loại giỏi, là một bác sĩ ngoại khoa quanh đi quẩn lại đều là cầm dao mổ và trực chờ bên ngoài phòng phẫu thuật. Cậu không ít lần nghĩ rằng những kiến thức mà y học ngần ấy năm cậu mang chúng nhét vào đầu là một thứ kì dị mà nhiều người vẫn nghĩ chỉ là thứ lí thuyết không áp dụng được. Thậm chí cậu đã vài lần chờ ở phòng khoa cấp cứu để cứu người mà vẫn chưa kịp nghe tiếng quát tháo ầm lên của một đám người miệng nhanh hơn não.

Từ khi trở thành bác sĩ trừ những lúc đi thực tập bị mắng té tát, đi lên từ vị trí thấp nhất đến khi có được như hiện tại. Jungkook chứng kiến không ít ca bệnh lông gà vỏ tỏi đến những ca bệnh trời ơi đất hỡi. Số lần cậu căng mắt nhìn người nhà bệnh nhân ầm ĩ cãi nhau khi mang cả chuyện gia đình vào tận bệnh viện để nói, hay đến người có liên quan nằm trong phòng cấp cứu hay đang phẫu thuật mà chưa biết sống chết ra sao. Những âm thanh náo loạn như vậy cậu nghe đã quen, thậm chí Jungkook còn cho rằng bệnh viện mới thật sự là nhà của cậu. Dù từ nhỏ có đôi khi cậu sợ ồn ào, sợ xô xát, sợ máu me và có vài lần không thích mùi thuốc sát trùng mà chỉ cần đặt chân vào bệnh viện thì có thể ngửi thấy bất cứ lúc nào.

Jungkook nhạy cảm là thế nhưng đối với những việc vốn tưởng chừng như rất đơn giản thì cậu lại không có cách nào cho bản thân một sự lựa chọn chính xác. Không biết là vô tình hay cố ý, cậu đã tự điền tên mình vào danh sách những bác sĩ xung phong làm nhiệm vụ phòng chống dịch bệnh cho một tỉnh ở thành phố Gwangju. Trưởng khoa hay tin cũng cử đi vài người, không ngờ lại có cái tên Jeon Jungkook.

Seoul chưa phải là nơi nguy hiểm, ngoại trừ một số tỉnh và thành phố lân cận đều xếp vào hạng an toàn để phòng chống với dịch bệnh. Nửa thành phố Gwangju khi ấy đã chìm trong chết chóc,mọi thứ đều bị tê liệt hoàn toàn.

"Loại virus này lây lan nhanh nhưng phát hiện thì phải mất ba ngày. Nếu phát hiện trễ hơn thì có thể khiến bệnh nhân tử vong ngay lập tức."

Namjoon khi theo dõi tin tức và đọc được một số trường hợp đặc biệt đã tử vong ngay khi bệnh vừa phát ra. Tính tới thời điểm hiện tại e là con số mà đài truyền hình đưa ra về số người tử vong chưa hẳn là một con số chính xác.

Hàn Quốc vài năm trở lại đây tuy những loại bệnh nguy hiểm có thể có nhưng đối với một số loại virus phát triển và lây lan với tốc độ chóng mặt như vậy thì trong vòng một thập kỷ qua chưa từng xảy ra. Sản xuất thuốc điều trị, thuốc kháng sinh trên thế giới có một vài nước đang trong quá trình nghiên cứu một cách nhanh chóng.

Bệnh viện đang trong những ngày bận rộn không khác gì cuối năm. Số lượng người đến kiểm tra sức khỏe tăng lên nhanh chóng vì lo sợ bản thân có bị nhiễm loại virus nguy hiểm kia gây ra không. Khiến Jungkook cũng không khác nào là một người máy gắn sẵn chương trình hoạt động mà làm việc.

Cậu vừa bước vào phòng, ngã mình lên chiếc ghế dựa một chút điện thoại đã reo lên. Jungkook không muốn bắt máy, nhanh nhìn vào số người đang gọi tới thì chần chừ một lúc mới trượt nút nghe.

Y tá Ong đi ngang qua gõ cửa ra hiệu cho cậu đến giờ ăn trưa, cậu gật đầu hiểu ý rồi chỉ vào chiếc điện thoại mình đang áp tai nghe.

Chất giọng vừa trầm, vừa dễ nghe của người kia vang lên. Thì cậu đã ngay lập tức cho mình cảm giác muốn lười biếng.

"Em đang ở đâu?"

"Ở bệnh viện."

"Bệnh viện nào? Có phải em đến Gwangju công tác chống dịch bệnh?"

"Ừ! Ai đã nói với anh điều đó?"

Jungkook thẳng thắn thừa nhận, cũng biết luôn cả việc ai nói. Nhưng cậu vẫn muốn hỏi.

"Jungkook, đừng đi nữa."

Giọng nói có vẻ lộ ra vẻ mệt mỏi hơn nhiều so với lúc này.

"Đây là công việc, không phải thích thì đi không thích thì ở nhà. Anh nói câu đó ra cũng không thể khiến em không đi nữa."

"Là em tự nguyện điền tên mình, không ai ép em đi đến đó!"

"Anh theo dõi em?!"

"Không có."

Một khoảng im lặng rất lâu dù điện thoại vẫn được kết nối. Taehyung cảm thấy mình cần nói điều gì đó trước khi Jungkook là người tắt máy trước.

"Tối nay đừng tăng ca, anh đến đón em đi ăn."

Jungkook lặng im sau đó vẫn cứng đầu nói.

"Em vẫn chưa xong công việc, không có thời gian. Với cả tại sao em phải nghe theo anh, khi chính anh nói rằng không muốn gặp nhau nữa."

Taehyung hơi nhăn mày, điếu thuốc hút dở trên tay anh rơi xuống chiếc hộp thuốc nhỏ bên cạnh. Tàn thuốc cháy bỏng rát một đầu ngón tay hắn. Taehyung biết mình lúc đó đã lỡ nói ra, hắn dịu dàng nói.

"Jungkook, ngoan một chút có được không?"

----

Mặc dù không muốn nhưng đúng sáu giờ tối Jungkook cũng đành giao lại công việc cho một người khác. Có vài người còn trêu Jungkook hôm nay hẹn hò với bạn trai nên về sớm. Cậu chỉ cười không đáp.

Cậu thay áo ra về trên hành lang bệnh viện thỉnh thoảng đi ngang vẫn chào hỏi một vài người.

Ra đến nơi đã thấy một chiếc Mercedes-Maybach và Kim Taehyung trong trang phục thường ngày ít khi thấy diện đứng chờ sẵn. Jungkook nhìn không quen, cậu đưa tay lên che mũi hắt hơi một tiếng khi có cơn gió bất chợt thổi qua. Kim Taehyung nhíu mày không rõ lo lắng hay biểu cảm gì khác đi tới mở cửa xe rồi ra hiệu cho cậu ngồi vào trong. Tiết trời đã chuyển ấm nhưng đêm xuống vẫn còn hơi lạnh, Taehyung ngay khi ngồi vào xe đã bật chế độ sưởi ấm. Còn lấy một chiếc áo măng tô của mình trùm sang cho cậu chỉ thiếu bước thắt dây an toàn cho Jungkook. Nhưng lại đột ngột bị người bên cạnh chặn tay còn nhanh tay hơn cài dây an toàn cho chính mình. Kim Taehyung mới không quan tâm nữa.

Đã một tháng không gặp, không quá dài nhưng không ngắn. Kim Taehyung nghĩ mình đã suy nghĩ thông suốt, trước khi gọi điện thoại cho Jungkook, cũng biết bản thân không có quyền gì cấm cản. Nhưng khi nghe tin Namjoon nói Jungkook sẽ đi hắn như không thể ngăn nổi mình nữa.

Sau đêm đó hai người hoàn toàn không liên lạc với nhau, Jungkook cũng cho rằng như vậy cũng tốt. Ít nhất nếu muốn kết thúc êm đẹp thì đến đó là chấm dứt nhưng cậu lại không thể nói rằng bản thân hoàn toàn không bị phân tâm. Nếu không hiện tại Jungkook đã không ngồi trong xe của Kim Taehyung tùy tiện để người kia muốn đưa đi đâu thì đi đó.

Bầu không khí trong xe có hơi ngột ngạt, Jungkook cũng không nói gì từ lúc vào xe đã được Taehyung nhiệt tình săn sóc. Đột nhiên cậu lại rất muốn hỏi một câu mà lại không thể hỏi và có lẽ sẽ không hỏi được.

"Bây giờ chúng ta đi đâu?"

"Em có muốn xem phim không?"

Cả hai đều mở miệng cùng một lúc, cả hai đều nhìn đối phương cùng một lúc. Nhưng vì hắn đang lái xe nên không thể lơ là.

"Chẳng phải anh nói tối nay sẽ đi ăn?"

Taehyung hiểu ý gật đầu nhưng hắn lại giải thích thêm.

"Là Dongmin trợ lí của anh nói, có thể đến rạp chiếu phim nếu không biết đi đâu tiếp theo khi hẹn hò. Dù sao chúng ta cũng không có gì để nói, đi xem phim lại thấy hợp lí."

Jungkook có chút kì lạ, Kim Taehyung từ bao giờ lại nói chuyện giống một người tình cảm thắm thiết như vậy?

"Được."

Jungkook gọi toàn những món thanh đạm, dạ dày hắn không được tốt từ khi nhập viện vì uống rượu. Nhìn một bàn thức ăn, Jungkook có cảm giác giống như mình đi chăm người bệnh.

"Anh ăn đi, nếu không người ta lại nói em không chăm sóc cho người đã kết hôn với mình."

Jungkook thoải mái nói ra câu đó mà không hề ý thức được mình vừa nói cái gì. Taehyung vừa cầm đũa đã phải dừng lại nhìn cậu ngay lập tức. Khi đó Jungkook ngước nhìn lên đối mắt với hắn mới biết mình nói những điều không nên nói.

Chuyện là Ahna đến công ty của anh trai vài lần. Đi ngang qua vô ý nghe được những lời nhân viên nói với nhau về anh trai, mà anh trai cô lại cứ bình thản mà ăn uống. Không nghĩ được nhiều về lỡ miệng nói với bà Kim, lại vô tình bị Jungkook nghe thấy nên đâm ra Jungkook cứ cảm thấy không đúng rất nhiều điểm.

"Nếu quan tâm thật sự, thì em nên nấu cho chồng em ăn mới phải."

Nơi đáy mắt Taehyung tỏa ra một chút ấm áp khi nói câu này. Lại nhận được ngay cái trừng mắt của người đối diện.

"Lẽ nào những lúc không có tôi thì anh ăn cơm công ty nấu một năm đủ ba trăm sáu lăm ngày sao?"

Cậu không nhìn tới hắn nữa, cúi xuống nhỏ giọng làu bàu.

"Kể cả khi sống chung cũng không thấy anh ăn cơm nhà được bao nhiêu ngày."

Lời này vô tình được Kim Taehyung nghe thấy. Hắn đang cười bỗng chốc im bặt đi không nói câu nào nữa. Jungkook ngước mắt thì nhìn thấy Taehyung im lặng ăn uống. Cậu mím môi nghĩ không biết hắn có nghe thấy điều đó hay không.

Đến khi thanh toán và ra khỏi quán ăn. Kim Taehyung vẫn không nói một lời nào dù thái độ và cách xử sự với Jungkook vẫn quan tâm chăm sóc. Cậu nhìn thấy hắn như vậy cũng không biết nên nói như thế nào cho phải. Khi cả hai đều vào xe, Taehyung nhìn đồng hồ chuẩn bị lái đi. Jungkook nắm khẽ tay áo người kia giật nhẹ, hắn có biết nhưng không để ý đến nữa.

"Anh giận cái gì chứ?"

Taehyung lúc này mới quay phắt người lại nhìn Jungkook. Đối diện với ánh mắt ngập tràn vô tội của cậu, hắn không nhìn chằm chằm nữa mà nói thẳng.

"Anh không giận em, anh giận chính mình. Giận chính mình vì phải để người khác hiểu lầm em là người không đối tốt với anh."

Jungkook có chút ngạc nhiên vì thái độ của Taehyung. Nhất thời không biết nói gì.

"Anh không nói bọn họ vì bọn họ nói chúng ta hạnh phúc. Nhưng thật sự điều đó không phải là sự thật. Jungkook, thà là em cứ mắng thẳng vào mặt anh, thậm chí chửi rủa anh. Đừng nói thầm trong miệng như sợ mình bị mắng."

Đột nhiên cậu cảm thấy buồn cười. Hôm nay Kim Taehyung đúng là lạ thật.

"Được rồi, anh mau lái xe đi."

Đến khi vào tận rạp chiếu để xem phim, Taehyung vẫn không quên thì thầm với cậu rằng đừng đi Gwangju nữa có được không? Nhưng đổi lại Jungkook mắt chỉ nhìn chăm chăm vào bộ phim đang chiếu mà không quan tâm. Mãi đến lúc phim đến giữa buổi chiếu, trong ánh sáng chập chờn của rạp chiếu và âm thanh phát ra trên màn hình. Jungkook mới đan tay mình vào bàn tay đang đưa ra giữa cậu và Taehyung từng ngón tay nắm chặt, nhẹ nhàng áp lòng bàn tay mình vỗ vào lòng bàn tay của hắn.

.....

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip