anh đến tìm em (2)


Sân bay ngập trong ánh hoàng hôn cuối chiều. Jungkook xách túi hành lý trên tay ngẩn ngơ nhìn một chiếc máy bay ngoài kia đang lấy đà rời khỏi đường băng dần cất cánh. Chuyến bay của Jungkook sẽ xuất phát khi đồng hồ điểm năm giờ ba mươi phút.

Dù đêm hôm trước Taehyung có nói rằng những ngày sắp tới sẽ thường  đến đón cậu cùng ăn tối. Jungkook lặng im chẳng chối từ.

Cậu đã quyết định đi thì sẽ không có ý thay đổi, huống hồ là tính mạng con người đang chờ cần đến cậu cứu. Thế là sau khi đã yên vị tại hàng ghế, tiếng cô nhân viên lưu loát phát ra trên loa thông báo cập nhật tình hình bên ngoài và chúc hành khách một chuyến bay tốt lành. Jungkook mỉm cười khi nhân viên đưa cho cậu một cốc capuchino. Máy bay cất cánh ít phút sau đó và mang cậu rời khỏi Seoul ồn ào tấp nập đến một thành phố khác.

Đến khi bước ra bên ngoài trời đã bắt đầu tối, những ánh đèn dần thế chỗ cho ánh sáng ban ngày của mặt trời. Jungkook chần chừ lắng nghe âm thanh của những điều quen thuộc đang hiện hữu.

Đoàn bác sĩ và y tá tham gia vào chuyến công tác lần này tổng cộng hai mươi người kể cả Jungkook. Phải mất thêm hai tiếng đồng hồ đi xe nữa mới đến nơi, lúc lên xe một người đồng nghiệp ngồi cùng với cậu đã hỏi, Jungkook có thấy mệt hay đói gì không? Cậu lắc đầu mỉm cười đáp lại.

....

Khi xe vừa vào đến bệnh viện dã chiến của khu vực được cho là khoanh vùng nặng nhất trong phạm vi phát bệnh dịch. Jungkook và mọi người mới thật sự không thể tin vào mắt mình, người người nằm la liệt, hành lang bệnh viện đầy rẫy những trẻ em và người lớn. Ai cũng ho đến mức nghe chói hết cả tai.

Đoàn bác sĩ vừa đến chỉ có vài người ra tiếp đón. Khi được hỏi tại sao lại để những người nằm la liệt bên ngoài, sao không sắp xếp chỗ cho họ, giám đốc bệnh viện chỉ biết lắc đầu.

Chính sự biểu cảm lúng túng của ông cũng đã khiến mọi người trong đoàn ngầm hiểu. Khi mời mọi người ngồi xuống ghế ông mới cân nhắc kể lại.

"Cả tuần nay tất cả bác sĩ, y tá, hộ lí của bệnh viện đều không nghỉ ngơi một phút nào. Trong khi đó số lượng người bệnh càng ngày càng tăng lên khiến cho chúng tôi không có cách nào khác đành phải để họ nằm bên ngoài hành lang. Ai mới phát hiện bệnh thì tiếp tục được điều trị khỏi còn nếu như ai đã nặng quá mức thì cứ để họ như vậy ra đi."

Jungkook và vài người nghe xong cau mày không đồng tình. Đều là mạng người như nhau tại sao lại làm như vậy?

Giám đốc như nhìn ra được nên mới nói thêm.

"Các cô cậu mới đến dĩ nhiên sẽ nói chúng tôi làm như vậy là không chấp nhận được. Nhưng đã một tháng nay, những người từ các tỉnh khác đến hỗ trợ cho bệnh viện cũng la liệt mà kiệt sức. Bệnh nặng lại không thể chữa khỏi trong một thời gian ngắn. Huống hồ chúng tôi còn phải lo cho rất nhiều người ngoài kia đang chờ tới lượt."

Jungkook dù chưa đồng tình lắm nhưng với hiện tại thì có lẽ những lời ông ấy nói cũng không thể cho là hoàn toàn sai lí lẽ.

Cậu và mọi người đến chỗ cũng đã trễ,nên giám đốc có sắp xếp chỗ ở lại trong một khách sạn gần đó nhưng mọi người nói không cần. Vì làm việc tại bệnh viện trong những ngày sắp tới nên chỉ cần sắp xếp cho bọn họ ở lại bệnh viện là được. Giám đốc chần chừ ái ngại, một người trưởng đoàn đã nói không sao thay mặt mọi người.

Đều là những bác sĩ ăn ngủ tại bệnh viện mỗi khi có lịch trực ca và trường hợp cấp cứu khẩn cấp nên tất cả mọi người đều đồng tình. Không cần phải quá cầu kì vì bọn họ cũng là bác sĩ nên bọn họ đều sẽ cho là như thế. Jungkook không có ý kiến gì, cậu chỉ hơi mệt nên muốn chợp mắt một lát, sau khi cất đồ đạc vào tủ mới phát hiện máy điện thoại đầy những tin nhắn và cuộc gọi. Cậu cũng chỉ liếc mắt qua rồi trực tiếp đem nó nhét vào trong túi áo.

Mọi người xong việc,cậu cùng họ đến nhà ăn bệnh viện và khá bất ngờ rằng mọi thứ ở đây đều sạch sẽ hoàn toàn. Có vài người ở đây nhanh chóng giải thích vì đảm bảo phục vụ cho các bác sĩ và mọi người nên nhà ăn lúc nào cũng luôn gọn gàng.

Trong đó có một người khi ăn cơm thấy Jungkook vô cùng quen mắt liền mau chóng đi đến.

"Xin lỗi, cậu có phải..."

"Jeon Jungkook?"

Jungkook vừa nghe xong liền quay lại nhìn phía sau. Cậu không nhớ rõ là ai nên hơi ngập ngừng chưa lên tiếng.

"Cậu không nhớ tôi sao?"

"Cậu là... Eunwoo?"

Người kia nụ cười càng rạng rỡ hơn gật đầu đập nhẹ vai Jungkook.

"Cứ ngỡ cậu đã quên tôi rồi."

Eunwoo là bạn thời đại học của Jungkook. Từng có khoảng thời gian ở  chung phòng kí túc xá, tham gia các hoạt động bên ngoài cũng là Eunwoo kéo cậu đi cùng. Jungkook có chút ấn tượng với người bạn này nhưng sau khi tốt nghiệp Eunwoo không ở lại Seoul làm việc. Cậu chọn trở về nơi mình lớn lên để được chữa bệnh cho những người khó khăn. Ước mơ ngày nhỏ của Eunwoo xem như đã được hoàn thành.

"Sao cậu lại ở đây?"

Jungkook chợt nhớ ra hình như mình để quên thứ gì đó ở lại Seoul không mang đến. Nếu đã không phải nhiều năm mới gặp lại Eunwoo chắc có lẽ cậu đã quên mất thời đại học từng có người từng thân thiết với cậu như thế.

"Tôi vốn không phải bác sĩ ở đây, cậu biết mà."

Mọi người tiếp tục trò chuyện ăn uống, Eunwoo được xếp có lịch trực ngay sau đó nên rời đi khi ăn vài miếng cơm vội vàng và bỏ lại một câu hẹn gặp Jungkook sau. Cậu không nói gì cứ thế nhìn Eunwoo biến mất trong tà áo blouse trắng tinh khuất sau hành lang dài xa tắp những dãy phòng.

Điện thoại trong túi áo bất chợt phát ra âm thanh quen thuộc của bài hát cậu từng yêu thích trước đây. Jungkook thầm nghĩ bản thân đến lúc nên đổi lại nhạc chờ mới cho cuộc gọi đến. Cậu cài nó đã ba năm nay không thay đổi, nếu so ra thì bản nhạc đó lỗi thời rồi nhưng mà thời đại nghe nhạc theo trend vốn không nằm trong danh sách những điều mà Jungkook để ý đến.

Một bác sĩ đồng nghiệp ngồi cạnh đưa mắt nhìn liếc qua sau đó khẽ đánh tiếng cho cậu bắt máy. Jungkook đành trượt sang nhấn nút nghe. Giọng nói bên kia đánh thẳng vào tai, có thể hơi to tiếng nhưng không đến nỗi để bất kì ai nghe thấy.

Jungkook chỉ tay đứng dậy khi mọi người không để nói rằng mình cần ra ngoài nghe điện thoại một chút. Tất cả đều đồng tình không nói lời nào. Mọi người có để ý nhưng lại thôi không nói, riêng chỉ có một người là dán mắt nhìn theo một hồi mới rời khỏi vị trí đã không còn thấy bóng dáng.

Là Taehyung gọi đến.

Jungkook nói rằng mình đang bận không thể bất cứ khi nào cũng tiếp điện thoại đặc biệt là khi lúc này cậu không còn thảnh thơi như khi ở bệnh viện Seoul nữa. Không cần nhắc Taehyung cũng biết cậu hiện tại đang ở nơi nào đứng nói chuyện với hắn. Ngoài chút lo lắng, nổi giận ra thì rốt cuộc bao nhiêu biểu cảm trên gương mặt Taehyung lúc này đều thừa thãi.

Jungkook mím môi nghe một thấy tiếng người đi lại ở xa, tiếng xe cấp cứu nhá còi inh ỏi khi vào khu vực của bệnh viện, một loạt những âm thanh ồn ào bên ngoài khác và cả tiếng thở dài nặng nề như tích tụ lâu lắm của Taehyung.

"Em không được xảy ra bất cứ chuyện gì trong khi làm việc."

Sau khi nghe Jungkook nói rằng nếu không có gì thì mình cúp máy trước Taehyung mới chợt lên tiếng.

Jungkook ngẩn ra rồi tưởng rằng mình nghe lầm. Cậu nghĩ bản thân có thể xảy ra chuyện gì chứ. Nhưng vẫn nghiêm túc đáp lời Taehyung rồi mới cúp máy.

Jungkook quay lại nhìn một khoảng không gian trước mặt không biết phải nói thế nào. Nhưng hiện tại đối với Taehyung mà nói Jungkook không có loại cảm xúc phải sốt sắng như khi trước nữa. Cậu thẩn thơ đi vào trong khi mấy cô y tá đi bên ngoài vẫn thầm nói chuyện với nhau rồi gật đầu chào bác sĩ mới đến làm việc.

Lúc ra ngoài không để ý, Sunghoon bắt gặp Jungkook khi đi cùng một vị bác sĩ trong khoa hồi sức cấp cứu. Cậu ta dừng lại rồi nói người kia đi trước. Jungkook không nghĩ gì tiếp tục đi về phía trước khi cậu vừa chào cậu ta. Chỉ khi hành lang còn lại có hai người thì mới nghe thấy tiếng.

"Anh Jungkook."

.....

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip