Nếu như có "nếu như"
Ngày cuối cùng Jungkook ở Paris, hôm đó là một ngày đẹp trời mà tuyết vẫn chưa tan hết. Cậu nghĩ rằng giá mà trên đời không có nhiều sự trùng hợp đến vậy, thì có lẽ cái kết hiện tại cậu nhận sẽ đẹp đẽ hơn nhiều. Nhưng điều đó chỉ là giá như mà thôi.
Mẹ của cậu đã sắp xếp tất cả đồ đạc cho con trai. Trước khi bà có chuyến bay sớm đến Mĩ, bà đã dặn dò Jungkook rất nhiều thứ. Bốn năm qua dù Jungkook không gần cũng chẳng xa, nhưng đối với bà đó chính là niềm an ủi lớn nhất. Jungkook chịu gọi bà một tiếng mẹ, chấp nhận điều trị bệnh, sống tích cực hơn. Bà hay tâm sự với Jimin rằng có những điều bà làm cũng chỉ muốn tốt cho Jungkook nhưng đến cuối cùng ông trời sắp xếp lại khác hướng tất cả.
"Ngày mai con đi rồi có quay lại Pháp nữa không?"
Jungkook đang dọn lại vài ngăn sách nghe mẹ hỏi liền dừng tay.
"Con chưa biết ạ."
Cậu trả lời như vậy, trong lòng cậu cũng không biết thật. Trở về lần này, cậu chỉ đơn giản là nhớ nơi mình lớn lên. Còn sau này thế nào cậu chưa có dự tính.
Bà nghe thế chỉ ừ rồi thôi.
Ngày đi không có mẹ tiễn, cậu một mình mang hành lí đứng giữa sân bay nước Pháp đông đúc. Trong lòng chợt có cảm giác khó tả, tay cầm chợt siết chặt chiếc vali. Jungkook nghĩ có lẽ một ngày nào đó nếu trong lòng lại có vết thương, nơi trở về của cậu sẽ là nơi đây, như ngôi nhà thứ hai của mình.
........
Jimin tìm được một căn hộ cho Jungkook. Đối với anh không khó tìm nhưng Jungkook muốn một chỗ yên tĩnh nên hơi tốn thời gian một chút.
"Nơi này là của một người bạn của anh cho thuê lại. Thời hạn trước mắt là một năm, em cứ ở đây đi đã. Nhìn xem xung quanh cũng rất ổn đúng không?"
Con đường dẫn vào nhà là những bồn trồng đầy hoa đỗ quyên đang sắp nở rộ. Hàng xóm xung quanh nghe Jimin nói rằng đều rất dễ mến.
"Em thích lắm, anh vất vả rồi."
Jimin mở cửa đẩy Jungkook vào trong, đáp.
"Đi vào nhà đã rồi hãy cảm ơn anh."
Căn nhà khá thoải mái và hợp ý Jungkook nhưng mà vẫn còn nhiều thứ cần phải mua.
"Nhà này có hai phòng ngủ, tầng trên có thể nhìn xuống dễ dàng. Em muốn ngủ ở đâu cũng được."
"Em đã biết. Nhưng mà bây giờ em cần mua một số đồ dùng, anh có muốn đi cùng em không?"
Jungkook nhìn xung quanh sau đó mở cửa một phòng ngủ cạnh đó xem xét.
"Đi chứ, hôm nay anh không đi làm mà."
Sau khi cả hai đều lái xe rời đi, đang chờ đèn đỏ thì Jimin nhận được điện thoại của Yoongi. Cậu chần chừ vài giây khiến Jungkook liếc nhìn hỏi sao không nghe máy, Jimin mới nhấn vào nghe.
"Em nghe."
"Em đang ở đâu vậy?"
"Ừm...em đang đi công việc một lúc."
"Thật không?"
Jimin liếc nhanh Jungkook sau đó giải thích qua loa rồi tắt máy.
"Có chuyện gì vậy?"
Jungkook ngạc nhiên cười cười nhìn Jimin đang im lặng.
"Không có gì, đèn xanh rồi chúng ta đi thôi."
.....
"Seohyun, chạy từ từ thôi con à."
Ahna đang chạy theo con trai chạy lung tung trong sảnh dưới của một nơi nào đó. Khiến Taehyung vừa quay lại cũng lắc đầu cười.
"Anh còn đứng đó cười, chiều thằng bé quá bây giờ nó hư rồi đấy. Mới hơn một tuổi mà đã nghịch ngợm như vậy."
Ahna quay sang lườm Taehyung một cái mắng.
Chuyện là hôm nay Ahna đi mua sắm một số thứ trong nhà đã cũ. Nhưng bố của Seohyun công việc bận, về nhà mẹ gặp ngay ông anh trai đang chán nên bà Kim đành đẩy nhiệm vụ hộ tống hai mẹ con Ahna đi mua sắm. Vì Taehyung quá nuông chiều thằng bé nên đã để nó chạy chơi lung tung khi Ahna đang bận lựa đồ đạc khi quay lại hoảng hốt như thế.
"Anh mau qua bế thằng bé lại đây cho em. Seohyun mà bị ngã thì em sẽ không tha cho anh đâu."
Tính khí cô em gái Taehyung tưởng đâu khi kết hôn sẽ mềm mỏng hơn ai ngờ lại dữ hơn nữa chứ. Hắn nhìn về phía thằng bé đang chạy hai chân nhỏ thoăn thắt kia lắc đầu cười.
Jungkook và Jimin đang lựa đồ trong trung tâm thương mại thì Yoongi lại một lần nữa gọi điện. Jimin nhăn mày khó chịu, không hiểu anh ta gọi làm gì mà cứ gọi mãi nên đành tránh mặt Jungkook nói dối đi nghe điện thoại công việc.
Jungkook ậm ừ rồi tiếp tục lựa, nhưng thật ra cậu đã thấy rồi. Min Yoongi chắc đã biết cậu về nước nên mới gọi cho anh ấy. Nếu như Min Yoongi biết, chẳng phải Kim Taehyung cũng biết luôn sao?
Cậu mau chóng gạt bỏ suy nghĩ này ra khỏi đầu. Cho dù Kim Taehyung biết thì sao chứ, điều đó giờ đã không còn liên quan đến cậu nữa rồi.
Trong khi chờ Jimin quay lại, Jungkook quyết định lượn quanh vài gian hàng kế bên để mua vài thứ. Thì bỗng dưng cậu nghe thấy tiếng khóc của một đứa nhỏ, thằng bé đứng đó khóc. Còn Jungkook thì không hiểu chuyện gì, trung tâm đông người qua lại chẳng mấy ai để ý đến một đứa trẻ.
Jungkook tiến đến gần cậu bé, ngồi xuống hẳn ngước nhìn nó hỏi nhỏ.
"Cháu bị lạc sao? Chú có thể giúp cháu tìm mẹ."
Thằng bé cứ khóc mãi, hình như dưới chân còn có một chút vết xước nhẹ. Khuôn miệng thằng bé cứ lắp bắp không rõ gọi mẹ.
Jungkook định mở miệng đỡ thằng bé đến bên cạnh thì phía trước mắt đã thấy người. Cậu nhìn thấy hắn đang đi phía mình liền bỏ thằng bé lại tìm một góc nào đó nhanh chóng ẩn vào. Sau khi hé mắt nhìn ra ngoài, Jungkook lại thấy người đó bế thằng bé lên dỗ dành. Còn cả vỗ lưng rất nhẹ, cả gương mặt đó có vài nét giống người kia. Đến khi thằng bé ôm lấy cổ người nọ, mắt nhắm thiếp đi mới quay lưng đi về phía ngược lại.
Jungkook từ trong chỗ đó bước ra nhìn theo người kia đi khuất có chút thẫn thờ. Jimin quay lại không thấy cậu liền đi tìm, khi tìm thấy rồi lại thấy sắc mặt Jungkook như có gì đó không đúng.
"Em bị sao vậy?"
"Em...em mệt, mình về đi."
Jimin nghi hoặc hỏi.
"Không mua nữa sao?"
Jungkook lắc đầu, quay đi. Khi cả hai đã yên vị trên xe, cậu đột nhiên quay sang hỏi Jimin.
"Lúc nãy Min Yoongi gọi anh, có phải biết em về nước rồi đúng không?"
Jimin ngay tức khắc câm nín không thể nói. Đáng ra Jungkook vừa về chưa được mấy ngày, cậu cũng không muốn cho ai biết. Nhưng không ngờ Min Yoongi đáng ghét lại biết được điều đó. Nên chỉ đành gật đầu.
"Nhưng mà anh không nói gì hết, anh không tiết lộ gì cả."
Jungkook nghe thế liền thừ người ra không hỏi nữa. Suốt đoạn đường về nhà hôm đó một người bứt rứt không yên, một người im lặng đến quên hết mọi thứ.
.......
Tối hôm đó, hắn vừa về nhà liền nhận được cuộc gọi của Yoongi, chỉ vỏn vẹn mấy chữ.
"Jungkook về nước rồi!"
......
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip