Chương 3
Giang Ngọc Tuấn bị kéo vào trong phòng, Ngụy Vô Tiện đưa cậu đến ghế ngồi rồi sau đó cũng ngồi ngay bên cạnh cậu. Hắn không ngững suy nghĩ đến ban nãy đụng độ với Kim Tử Hiên, làm sao hắn không thể nhận thấy được ánh mắt ý tứ đầy lộ liễu của gã được. Dám có ý nghĩ đen tối với vị hôn phu của hắn, Kim Tử Hiên này cũng gan lớn quá rồi đi, nếu không phải nể mặt Kim Thị trên thế gia hắn cũng đã một cước đạp bay tên này đi rồi.
"Ngụy ca."
"Tuấn Nhi, từ nay về sau nên tránh xa Kim Tử Hiên một chút, hắn có ý xấu, không tốt cho đệ."
Giang Ngọc Tuấn đôi mắt long lanh nắm lấy cánh tay áo của Ngụy Vô Tiện rụt rè hỏi:
"Ngụy ca, huynh làm sao vậy, huynh tức giận sao?"
Ngụy Vô Tiện thở dài đưa tay xoa đầu Giang Ngọc Tuấn rồi kéo sát cậu vào lòng mình khiến cậu bất ngờ đến ngây ngẩn trong ngực hắn.
"Hắn có ý đồ với hôn phu của ta, ta làm sao không tức giận? Tuấn Nhi, từ giờ không cho phép đệ ở gần hắn."
Giang Ngọc Tuấn gật gật đầu cười đến vui vẻ, hai tay cậu ôm qua cổ Ngụy Vô Tiện, nhanh chóng hôn trộm lên má hắn một cái. Ngụy Vô Tiện cũng ngây ngẩn rồi bật cười đưa tay véo cái má của cậu, Giang Ngọc Tuấn lại nhớ đến điều gì muốn lập tức cùng Ngụy Vô Tiện hỏi cho rõ ràng.
"Ngụy ca, chuyện của huynh và Lam nhị công tử...hai người...A"
Giang Ngọc Tuấn kêu lên một tiếng bị cốc đầu, cậu ai oán liếc Ngụy Vô Tiện rồi đưa tay ôm lấy trán của mình.
"Ngốc, đã nói với đệ bao nhiêu lần rồi, ta và Lam Trạm chỉ là bạn bè bình thường, còn hôn phu của ta vẫn là đệ, đời này chúng ta đã bị buộc chặt vào nhau không thể tách rời rồi không phải sao?"
Giang Ngọc Tuấn nghe Ngụy Vô Tiện nói vậy liền vui vẻ cao hứng nép vào lồng ngực hắn, trên môi kéo lên nụ cười hạnh phúc.
(Chỉ là bạn bè bình thường thôi...)
Lam Trạm ngây người nhớ lại lời nói của Ngụy Vô Tiện. Y thực chất không muốn theo chân hắn như vậy rồi rình mò hắn, nhưng y thực sự không kiềm chế được cảm giác tò mò nên mới đi theo. Nhưng không ngờ là lại chấn động phát hiện ra Ngụy Vô Tiện thế mà có hôn ước cùng Giang Ngọc Tuấn. Trong lòng liền cảm thấy cực kỳ nhói đau.
...
"Nhị công tử nguy rồi, nhị công tử, Ngụy công tử đang đánh nhau với Kim công tử ở hậu sơn, người mau đến xem."
"Cái gì?"
Lam Trạm ngạc nhiên đứng bật dậy nghe hạ nhân báo liền tức tốc chạy đi. Ở phía bên kia, Giang Ngọc Tuấn cũng nghe báo tin liền cùng Giang Trừng chạy đến hậu sơn xem tình hình. Vừa chạy đến nơi đã là một màn hỗn loạn, đám học sinh vây quanh lại ngăn cản hai con người đang nhốn nháo to tiếng kia. Khi Lam Trạm vừa chạy đến liền nghe thấy tiếng hét của Ngụy Vô Tiện:
"Ngươi nói lại, Kim Tử Cẩu ngươi có gan nói lại cho ta!"
"Ngụy Vô Tiện ngươi điên rồi, ta nói Ngọc Tuấn sẽ là của ta, Ngụy Vô Tiện ngươi đừng hòng."
"Kim Tử Cẩu hôm nay ta đánh chết ngươi!"
"Ngụy Anh" - "Ngụy ca"
Ngụy Vô Tiện tiếp tục xông lên đấm Kim Tử Hiên, Lam Trạm cùng Giang Ngọc Tuấn nhanh chóng chen vào đám đông đồng thanh gọi tên hắn, cả hai chạy đến cố gắng ngăn cản Ngụy Vô Tiện. Học sinh xung quanh cũng mỗi người một tay một chân giữ chặt hai người nhốn nháo này lại, cả hai mặt mũi đã bầm dập nhưng vẫn sung sức muốn xông lên đấm đối phương.
"Ngụy ca, Ngụy ca huynh dừng lại đi mà."
"Ngụy Anh, dừng tay!"
"Tuấn Nhi, Lam Trạm hai người tránh ra, các ngươi tránh ra cho ta, ta phải đánh chết tên Kim Cẩu kia. Hắn, hắn dám trước mặt ta đòi cướp Tuấn Nhi của ta, Tuấn Nhi là hôn phu của ta!"
"Ngụy ca, huynh nghe đệ dừng lại đi, đừng đánh nữa mà, Ngụy ca."
Nghe tiếng gọi của Giang Ngọc Tuấn Ngụy Vô Tiện nhanh chóng chút bỏ đi mọi giận dữ cúi xuống nhìn cậu. Cả hai đã dừng lại trận chiến, Lam Trạm đứng một bên im lặng nhìn hai người trước mắt, Ngụy Vô Tiện và Giang Ngọc Tuấn. Hắn ôm cậu vào lòng, ánh mắt lại trừng lên lườm Kim Tử Hiên.
"Ngụy ca, chúng ta về phòng thôi."
"Ừm, về phòng."
Ngụy Vô Tiện cùng Giang Ngọc Tuấn rời đi, Kim Tử Hiên thì được hạ nhân đưa về phòng, tất cả học sinh cũng nhanh chóng tản đi, hậu sơn được trả về với sự yên tĩnh vốn có của nó. Chỉ còn một thân bạch y vẫn ở lại, Lam Trạm vẫn chưa hết hoàn hồn, y lảo đảo tiến đến trước một tảng đá rồi ngồi thụp xuống, trong đầu chỉ suy tư đến hình bóng Ngụy Vô Tiện.
(Ngụy Anh, ngươi yêu y?)
Yêu y, yêu y đến mức bỏ mặc gia quy Lam thị để trừng trị kẻ đã động chạm đến y.
(Ngụy Anh, tình cảm của ta ngươi có thể hiểu được sao?)
Ta không muốn cùng ngươi làm bằng hữu, không muốn cùng ngươi làm huynh đệ tri kỉ. Ngụy Anh ta muốn...
.
Ngụy Vô Tiện cả thân người đau ê ẩm vì vừa bị Lam lão gia phạt đánh. Cả hắn và Kim Tử Hiên đều phải ăn trọn 50 roi mới được tha, sau đó còn phải về phòng chép gia quy 100 lần. Ngụy Vô Tiện vừa chép vừa oán trách Kim Tử Hiên, lại thêm cái lưng vết thương đau muốn chết, cũng may mấy ngày hôm nay Giang Ngọc Tuấn đều lo lắng thoa thuốc cho hắn, vết thương cũng mau lành lại rồi.
"Giang thúc thúc."
Ngụy Vô Tiện kinh ngạc nhìn thấy người trước mặt, Giang Phong Miên vừa nhìn thấy hắn với khuôn mặt vẫn còn vết tím bầm nhàn nhạt mà không khỏi thở dài. Nhớ hôm trước Lam Thị có gửi thư đến Giang Thị báo cáo về tình hình của Ngụy Vô Tiện, Giang Phong Miên thầm trách cứ tiểu tử này, đúng thật là đánh mất hết mặt mũi của ông đây mà.
"Giang thúc thúc, sao người lại đến đây, người cũng đến dự thính sao?"
Ngụy Vô Tiện lên tiếng ý tứ đùa giỡn hỏi, Giang Trừng đứng bên cạnh Giang Phong Miên nhíu mày trừng hắn cọc cằn nói:
"Không phải là do ngươi náo loạn một trận khiến cha phải đến tận đây sao?"
"Giang Trừng ta không hỏi ngươi."
"Ngươi...Ngụy Vô Tiện, ngươi lớn rồi vẫn còn như trẻ con, sau này kiểu gì đòi ta cũng không gả đệ đệ cho ngươi!"
"Không đến lượt ngươi cho phép, Tuấn Nhi đã định đời này chỉ ở bên cạnh Ngụy Vô Tiện ta!"
"Ngươi..."
Giang Phong Miên thở dài với hai màn đối đáp hơn thua này, ông không quan tâm vì đã quá quen thuộc, một mạch đi vào bên trong gặp Lam tiên sinh mà không đoái hoài đến hai tiểu tử phía sau còn đang hơn thua từng cái đấm một.
"Ca ca."
Giang Ngọc Tuấn từ bên trong chạy ra, khi cậu nghe tin Giang Phong Miên tới thăm liền vui mừng muốn nhanh chóng được gặp mặt. Khi vừa ra đến bên ngoài lại chỉ thấy mỗi Giang Trừng với Ngụy Vô Tiện đang gây gổ, cậu chạy đến trước mặt hai người thở ra một hơi hào hứng hỏi:
"Ca ca, đệ nghe nói cha đến đây, ca ca cha đang ở đâu?"
"Cha vừa đi vào gặp Lam tiên sinh rồi."
Giang Trừng đáp.
"Vậy cha sao lại đột nhiên đến đây?"
Giang Trừng nghe Giang Ngọc Tuấn hỏi lại liếc mắt qua Ngụy Vô Tiện rồi cọc cằn:
"Còn không phải vì tên hôn phu của đệ sao? Sẵn chuyện này cha còn đến để xin cho ba chúng ta về Vân Mộng luôn."
Ngụy Vô Tiện nghe liền có chút bất ngờ quay sang.
"Ngươi nói cái gì?"
"Xin về sớm làm gì vậy ạ, chúng ta còn nửa năm nữa mới học xong mà ca ca."
"Không phải là để bàn chuyện hôn sự của các ngươi hay sao?"
Giang Trừng nhếch mặt lên trả lời, Ngụy Vô Tiện nghe rồi hơi có chút không thoải mái, cảm giác trong lòng khó chịu. Còn Giang Ngọc Tuấn lại đỏ mặt cúi thấp đầu xuống không dám ngưởng lên, có trời mới biết cậu vui thế nào, lại nhìn qua Ngụy Vô Tiện thấy sắc mặt hắn có chút kì lạ, Giang Ngọc Tuấn kéo kéo cánh tay hắn hỏi:
"Ngụy ca, huynh sao vậy?"
Ngụy Vô Tiện nhìn Giang Ngọc Tuấn nhẹ lắc đầu, khẽ gạt tay cậu xuống khỏi tay mình rồi kiếm cớ rời đi.
(Sắp phải về Liên Hoa Ổ rồi!)
Ngụy Vô Tiện vừa đi vừa suy nghĩ, đôi mày càng nhíu chặt. Hắn không biết khi nghe đến điều đó bản thân lại thấy không mấy hào hứng, có lẽ vẫn chưa muốn rời khỏi nơi này, vì ở đây có rất nhiều điều khiến hắn đáng lưu tâm. Trong đầu hắn chợt lại xuất hiện lên hình ảnh của Lam Trạm, thấy y lạnh lùng trong làn y phục trắng bay phất phới lướt qua hắn, khuôn mặt ngũ quan hài hòa, tuyệt đẹp. Ngụy Vô Tiện hồi tưởng, bỗng tự dưng mỉm cười.
"Công tử, công tử đến đây mua rượu đi."
"Bán cho ta 2 vò Thiên Tử Tiếu."
Ngụy Vô Tiện lại trốn xuống núi, hắn hai tay ôm hai bình Thiên Tử Tiếu quay trở về Vân Thâm, tay hắn gác kiếm lên vai, miệng uống liên tục từng ngụm rượu lớn đến khi hết một bình cũng đã về đến cổng Vân Thâm. Ngụy Vô Tiện tiến vào bên trong, hắn không về lại phòng mình mà đi loanh quanh khắp nơi, trời đã chập choạng tối, như thế nào hắn lại trùng hợp đến tĩnh thất của Lam Trạm.
Gõ cửa đợi y ra ngoài, Ngụy Vô Tiện thấy rõ được khuôn mặt bất ngờ của y, trong ánh mắt lại lóe lên một tia vui mừng không rõ ràng, Lam Trạm né sang một bên để hắn vào trong. Ngụy Vô Tiện lại ngang nhiên như nhà mình mà đi đến ghế ngồi thụp xuống, nhanh tay mở nắp bình rượu còn lại liền đưa lên miệng uống một hơi.
"Ngụy Anh, đừng uống nhiều rượu."
Lam Trạm nhẹ nhàng tiến lại gần ngồi đối diện với hắn, y biết hắn sẽ không bỏ được việc uống rượu, cũng không muốn ngăn cản sở thích của hắn nên y chỉ nhắc nhở hắn uống ít. Ngụy Vô Tiện đặt lại bình rượu đã uống hết một nửa xuống bàn, ngước mặt lên nhìn Lam Trạm hắn lại bật cười, nhanh chóng rời khỏi chỗ mình đến ngồi ngay bên cạnh y, Ngụy Vô Tiện ghé sát miệng gần bên tai y cười ra tiếng:
"Lam Trạm, ngươi muốn thử không?"
Lam Trạm quay sang nhìn hắn, ánh mắt trong veo nói:
"Vân Thâm Bất Tri Xứ không được phép uống rượu."
Lần này Ngụy Vô Tiện lại cười lớn hơn, hắn trêu chọc:
"Lam Trạm ngươi đúng là ngoan ngoãn, rất biết nghe lời. Vậy bây giờ nghe lời ta uống thử 1 lần được không, hửm?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip