Chương 5

Lam Trạm sau khi xuống núi đã tìm đường đến thành Di Lăng, nếu muốn đến nơi nhanh chóng y phải chọn con đường xuyên qua rừng để đi. Vì sợ bị Lam Hi Thần đuổi kịp rồi bắt quay về Lam Trạm đành chọn theo con đường này, y cứ như vậy bước chân nhanh chóng chẳng biết có nguy hiểm phía trước.

Được nửa đoạn đường, Lam Trạm chưa kịp đề phòng thì từ hai bên cánh rừng đã xông ra một vài tên thuộc hạ mặc trang phục của Kỳ Sơn. Lam Trạm nhíu mày, đoạn Ôn Triều cũng từ bên trong chầm chậm bước ra, gã bật cười nhìn y không khỏi vui mừng hào hứng lên tiếng:

"Mấy tháng không gặp, Trạm Nhi có nhớ ta không?"

Gã vừa nói vừa tiến bước gần đến phía Lam Trạm, y đề phòng lui lại vài bước lại không đáp lời gã, Ôn Triều tiếp tục giọng điệu háo sắc:

"Trạm Nhi sao lại né tránh ta, chúng ta dù sao cũng sắp thành thân, đệ nên ngoan ngoãn để ta gần gũi một chút, phải không?"

Ôn Triều còn muốn chồm tới, Lam Trạm đã nhanh chóng rút ra ám khí phóng thẳng về phía Ôn Triều, Ôn Trục Lưu ảnh vệ thân cận bảo hộ gã nhạy bén nhanh chóng xông đến nắm lấy cổ áo Ôn Triều kéo gã qua chỗ khác tránh khỏi ám khí đó. Lam Trạm nhân lúc chạy đi, đợi đến khi đám người kia nhận ra đã không còn thấy bóng dáng của y đâu. Ôn Trục Lưu hùng hổ muốn đi tìm Lam Trạm bắt về cho Ôn Triều, hắn nói:

"Công tử, để thuộc hạ đi bắt người về cho công tử."

Ôn Triều nghiêm mặt giơ tay ngăn không cho hắn đi, gã nhìn về phía Lam Trạm vừa mới biến mất đáy mắt lộ ra tia nham hiểm.

"Không cần, đệ ấy sẽ không thể thoát khỏi tay bổn công tử này!"

Ôn Triều nhếch môi, hất tay rời đi.

Lam Trạm trốn thoát được khỏi đám người Ôn Triều liền mừng thầm nhanh chóng chạy trên con đường mòn ra khỏi khu rừng, y sợ sẽ lại gặp thêm chuyện phiền phức. Đúng lúc này xung quanh lại vọng lên tiếng kêu cứu thất thanh, mà giọng nói này dường như có chút quen tai.

"Cứu! Cứu ta! Có ai không cứu ta!"

Lam Trạm nhanh chân đi về hướng tiếng kêu, y bất ngờ nhận ra là một nam hài trên người mặc y phục màu xanh đậm, nam hài đang thất thanh la hét với khuôn mặt sợ hãi, chân thì chạy loạn khỏi đám người nam nhân hắc y che kín mặt phía sau, là bọn thổ phỉ!

"Giang nhị công tử."

Lam Trạm gọi người kia, nhanh chóng chạy đến ngăn chặn đám thổ phỉ để cứu Giang Ngọc Tuấn, Giang Ngọc Tuấn vừa nhìn thấy y liền có chút bất ngờ nhưng rất nhanh đã hồi thần mà núp đằng sau y.

"Lam nhị công tử, cứu ta, bọn chúng đã cướp hết ngân lượng của ta, còn muốn bắt ta đi!"

Lam Trạm nhìn bọn chúng bằng cặp mắt lạnh lẽo, tên cầm đầu đám thổ phỉ thấy từ đâu lại xuất hiện thêm một người, hơn nữa còn là mỹ nhân, so với "con mồi" mà chúng nhắm đến kia còn đẹp hơn gấp bội. Gã cười hề hề, tay cầm theo thanh gươm sắc lẹm giơ cao trước mặt, cặp mắt trần trụi không giấu nổi ý tứ thèm khát với hai tiểu khôn trạch trước mặt.

"Hôm nay quả đúng là ngày may mắn của bổn gia gia ta, khi không lại bắt được 2 tiểu khôn trạch tuyệt mỹ như vậy. Ha ha!"

Gã nói rồi lại cười phá lên, đám thuộc hạ cũng hồ hởi reo lên theo, Lam Trạm nhíu mày, y cực ghét những ánh mắt háo sắc như vậy. Đoạn tên cầm đầu chậm rãi hướng về phía y, giọng nói không giấu nổi thèm thuồng:

"Tiểu khôn trạch xinh đẹp này, có phải cũng lạc đường như người kia không? Đi cùng ta, bổn gia gia sẽ cho em tất cả những thứ em thích!"

Gã nhắc đến Giang Ngọc Tuấn, đúng là y vừa bị lạc đường, cũng không biết Ngụy Vô Tiện đang ở đâu, giờ chắc chắn là đang lo lắng chạy khắp nơi tìm cậu.

Lam Trạm thấy bọn chúng bắt đầu tiến tới hòng muốn bắt cả hai thì nhanh chóng động thủ, y xông đến đánh một chưởng thẳng vào ngực tên cầm đầu khiến gã bay ra xa. Gã vừa kịp giữ thăng bằng trên mặt đất, có chút bàng hoàng nhìn y rồi lại cảm thấy thích thú vô cùng, tiểu mỹ nhân cứng cỏi như vậy càng thu hút gã.

"Ha ha, bổn gia gia hôm nay bắt được một tiểu bảo bối, tất cả xông lên, bắt bằng được mỹ nhân về đây cho bổn gia gia!"

Sau hiệu lệnh đám thổ phỉ bắt đầu xông về phía Lam Trạm, y phóng tầm mắt sắc bén đến bọn chúng, nhanh tay rút kiếm ra rồi triệt hạ từng tên xông đến một. Giang Ngọc Tuấn ngồi trốn ở một góc, lại bị một tên thổ phỉ nhắm tới, gã xông đến cầm kiếm muốn tấn công cậu, cũng may Lam Trạm kịp thời ứng cứu. Trong lúc hỗn loạn, chân của Giang Ngọc Tuấn bị kiếm của một tên trong số đó quệt phải làm bị thương, Lam Trạm vì lo cho cậu cũng mất cảnh giác mà bị chúng dồn đến đường cùng.

"Tiểu mỹ nhân, đừng cứng đầu nữa, ngoan ngoãn đi theo bổn gia gia, bổn gia gia nhất định không bạc đãi em."

Lam Trạm đỡ lấy Giang Ngọc Tuấn bị dồn về một phiến đá, đúng lúc Ngụy Vô Tiện tìm được cả hai, hắn thấy một toán thổ phỉ liền nhíu mày tức giận nhanh chóng xông đến tấn công bọn chúng.

"Ngụy ca."

Giang Ngọc Tuấn gọi lớn tên Ngụy Vô Tiện, hắn vẫn đang tập trung né đòn rồi đáp trả lũ thổ phỉ không để ý đến cậu. Lam Trạm thấy hắn trong lòng liền an tâm, sau khi hắn đánh tan bọn thổ phỉ, phần ít còn sống xót đã nhanh chóng rút lui. Ngụy Vô Tiện tiến về chỗ Lam Trạm cùng Giang Ngọc Tuấn, thấy cậu bị thương tức khắc liền quỳ xuống xem xét.

"Tuấn Nhi, đệ bị thương rồi."

Giang Ngọc Tuấn thấy Ngụy Vô Tiện lo lắng cho mình như vậy liền mỉm cười lắc đầu nói:

"Đệ không đau, Ngụy ca đừng lo."

Ngụy Vô Tiện còn đang bối rối tìm cánh để xử lí vết thương còn đang rỉ máu của Giang Ngọc Tuấn thì Lam Trạm ngồi yên lặng bên cạnh lúc này đã tự tay xé y phục của mình để băng miệng vết thương. Tiếng động khiến Ngụy Vô Tiện giật mình quay sang, hắn nhìn y chăm chú từng chút với vết thương của Giang Ngọc Tuấn không khỏi ngẩn người.

"Đau..."

Giang Ngọc Tuấn nhăn mặt rên đau một tiếng, Lam Trạm ngước mặt lên đưa tay đến xoa vai y nói nhỏ:

"Chịu đựng một chút."

Y tiếp tục băng lại. Xong xuôi, Lam Trạm có ngước lên nhìn Ngụy Vô Tiện lại chạm đúng ánh mắt hắn vẫn chăm chăm nhìn mình, y có chút khó xử đảo mắt qua chỗ khác. Lúc này Ngụy Vô Tiện mới phát hiện hành động thất thố của bản thân, liền giả ho khan vài cái sau đó mới lên tiếng:

"Được rồi, để ta cõng đệ đi!"

Nói rồi Ngụy Vô Tiện liền để Giang Ngọc Tuấn lên lưng mình cõng đi, Lam Trạm thì đi bên cạnh hai người họ cùng ra khỏi khu rừng.

...

"Lam Trạm, thật trùng hợp, không ngờ đến Di Lăng lại gặp được ngươi."

"Đúng vậy đó, thật trùng hợp mà, Lam nhị công tử cũng đến đây chơi sao?"

Sau khi ra khỏi rừng Ngụy Vô Tiện cũng đã đến được thành Di Lăng, Ngụy Vô Tiện tùy tiện đặt một quán trọ để nghỉ ngơi. Vết thương ở chân của Giang Ngọc Tuấn cũng được hắn mời đại phu ở đây đến sơ cứu kĩ lại sau đó kê thuốc về dùng. Đoạn khi ngồi trên bàn dùng cơm ở quán trọ, Ngụy Vô Tiện mới có thời gian hỏi thăm đến Lam Trạm, Giang Ngọc Tuấn chỉ ở một bên phụ họa.

Lam Trạm nhìn hai người họ, mỉm cười không đáp. Giang Ngọc Tuấn nhìn Ngụy Vô Tiện thấy hắn vẫn đang nhìn chằm chằm Lam Trạm liền có chút khó chịu, cậu giữ nguyên khuôn mặt ngây thơ tươi cười, đưa tay vòng qua cánh tay của Ngụy Vô Tiện ôm chặt lấy rồi hào hứng nói:

"Lần này ta cùng Ngụy ca đến Di Lăng chơi, sau chuyến đi này trở về, hai người chúng ta sẽ thành thân. Lam nhị công tử sẽ chúc phúc cho chúng ta chứ?"

Lam Trạm đáy mắt có chút biến động, y cụp mí mắt rồi lại ngước lên gật gật đầu, môi y mỉm cười nhưng tâm y đau nhói, y lên tiếng ngắn gọn:

"Chúc mừng."

Giang Ngọc Tuấn cảm thấy thỏa mãn, Ngụy Vô Tiện lại có chút không thoải mái mới nhẹ tay gạt tay Giang Ngọc Tuấn xuống. Cậu có chút không hài lòng liếc nhìn qua hắn nhưng cũng không dám lên tiếng tỏ vẻ, Ngụy Vô Tiện lại gắp cho cậu thêm một món ngon vào bát, Giang Ngọc Tuấn ngọt ngào cười nói rồi cũng gắp thêm thức ăn cho Ngụy Vô Tiện.

"Ngụy ca, huynh cũng ăn đi."

Ngụy Vô Tiện gật đầu gắp thức ăn bỏ vào miệng, hắn lại nhìn lên Lam Trạm đang từ tốn nhai nuốt, có chút tò mò hỏi:

"Lam Trạm, lần này ngươi đến Di Lăng là có việc gì?"

Lam Trạm ngưởng mặt lên nhìn hắn, y nhàn nhạt đáp:

"Ta đi du ngoạn."

"Như vậy là giống chúng ta rồi, Lam Trạm hay ngươi đi cùng ta với Tuấn Nhi được không?"

Giang Ngọc Tuấn ngạc nhiên nhìn Ngụy Vô Tiện trong lòng liền bất mãn, Lam Trạm nhẹ lắc đầu.

"Ta đi cùng huynh trưởng."

Ngụy Vô Tiện tỏ ra tiếc nuối chỉ gật đầu, hắn không để ý nét mặt của Giang Ngọc Tuấn bên cạnh có gì biến đổi. Chỉ có Lam Trạm nãy giờ vẫn luôn tinh tường để mắt, y cảm thấy Giang Ngọc Tuấn không thích y đi cùng bọn họ, y cũng không muốn làm kì đà cản trở cặp đôi tình nhân, nên tốt nhất không nên mặt dày bám theo.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip