014
Wangho cảm giác mệt như thức suốt mười đêm ngồi viết luận văn, mệt như có thể xỉu luôn không tỉnh lại. Không biết ngủ bao nhiêu lâu, có người cầm khăn lông ấm áp lau thân thể còn ướt dính mồ hôi của cậu, hạ thể vẫn còn rất đau, Wangho một chút sức lực cũng không có, tỉnh tỉnh mê mê mà để đối phương muốn làm gì thì làm.
Được lau qua toàn thân, mỗi cái lỗ chân lông đều thoải mái dễ chịu mà mở ra, Wangho nhắm chặt mắt, tiếp tục ngủ, đối phương lại không thỏa nguyện vọng của cậu, vẫn cứ đụng chạm cậu, hết xoa xoa bụng lại sờ sờ mặt, tay chân cậu cũng không buông tay, so với mấy con muỗi trong kí túc xá còn phiền hơn vạn lần.
Wangho mệt không muốn rời giường, bị chọc tới muốn phát hỏa hét lên, nhưng giọng cậu khóc đến khó chịu, nỗ lực nửa ngày, chỉ khàn khàn mà lẩm bẩm: "Tôi như vậy...cậu đấy...cậu còn chọc tôi tức giận."
"Wangho, uống nước rồi ngủ tiếp." Sanghyeok nhẹ nhàng mà nói.
"...... Không uống." Wangho cự tuyệt.
Cậu phất tay lung tung, tay kia đánh loạn lên tay này, một cái tát dừng ngay ở trên cái eo trần trụi của Sanghyeok, sờ đến cơ bắp mềm dẻo. Sanghyeok đảo khách thành chủ, lập tức bắt được cánh tay cậu, chậm rãi sờ sờ khuỷu tay cậu thật lâu, sau đó mới buông ra.
Cái loại sờ người này, có thể sờ người ta nổi cả da gà, rất đáng sợ.
Đã 9h sáng, mặt trời đã lên từ lâu. Rèm cửa không dày nên ánh sáng đã xuyên vào, lờ mờ sáng cả phòng. Sanghyeok cơ hồ là một đêm không ngủ, sau nửa đêm nghe sau nửa đêm nghe Wangho thở nhưng hai mắt nhắm lại, buồn ngủ một trận, liền nhịn không được lại tỉnh lại đi xác nhận Wangho vẫn còn nằm đó.
Wangho đang nằm ngủ trên giường của hắn.
Đó gọi là, ước mơ tha thiết.
Nửa khuôn mặt Wangho chôn trong gối đầu. Sanghyeok lấy một bàn tay kê đầu, si ngốc mà nằm trong tối nhìn cậu ngủ. Dưới đôi mắt phải của Wangho, ở mí mắt có một cái nốt ruồi nhỏ đen, lông mi cậu thật dài, nếu không nhìn kĩ thì không thể phát hiện ra nốt ruồi đó.
Hắn đã từng nghe Wangho oán giận nốt ruồi đen này, nói thoạt nhìn rất kì lạ, rất xấu, cứ như là không rửa mặt sạch. Nhưng Sanghyeok rất thích, nhìn thấy mặt Wangho, trong ánh mắt giao nhau ngắn ngủi, hắn liền chú ý tới điểm đặc biệt này.
Hắn thấy Wangho ngủ rồi, nhịn không được vươn ngón tay ra, sờ sờ một chút nốt ruồi nhỏ kia.
"Sanghyeok!" Wangho thống khổ mà trở mình, mặt từ gối đầu trở lại, nghiến răng nghiến lợi mà kêu lên.
Wangho trên mặt nhăn thành một đoàn, Sanghyeok ngồi dậy, hỏi: "Em làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái sao?"
"Tôi nói tôi muốn đi ngủ! Tôi muốn đi ngủ rất khó hiểu sao? Cậu có phải là người không? Cậu chơi tôi cả đêm, không đúng, cả một tháng, còn không cho người ta nghỉ ngơi một ngày hả? Cả người tôi đều đau..."
Wangho thật sự tức giận, cậu nói vài câu, càng nghĩ càng nghẹn khuất, cảm xúc ẩn dấu có xu thế muốn bùng nổ.
"Lúc trước cậu gạt tôi, chơi tôi bao nhiêu lần, hiện tại lại không cho tôi ngủ...Cậu căn bản không biết tôi mệt thế nào! Cậu chỉ biết sướng chính mình thôi! Tần suất sinh hoạt quá cao sẽ trở ngại trí lực hành vi! Cậu, cậu vốn dĩ đã IQ cao, quá tuyệt vời, còn tôi đã không thông minh rồi..."
Wangho nhắm mắt lại, than thở.
Rốt cuộc vì cái gì......Lại như vậy......
Trong lúc nhất thời, cổ họng Sanghyeok khô khốc. Hắn đột nhiên cảm thấy, chính mình có thể yêu thầm Wangho thời gian dài như vậy, ngoài mặt còn giả vờ như không có chuyện gì, rất lợi hại.
Người chịu dằn vặt nhất chắc chắn là hắn.
Sanghyeok biết khi Wangho tỉnh ngủ, đại khái sẽ tức giận, rất tức giận. Hắn thậm chí còn nghĩ kỹ rồi, phải biểu hiện như thế nào, dùng lý do gì thoái thác, trấn an cảm xúc Wangho. Hắn tính toán thật lâu, nhưng toàn uổng phí. Cảm xúc của hắn bây giờ rất nhanh sẽ không khống chế được.
Vốn dĩ cháy bỏng một đêm, mộng đẹp trở thành sự thật cuồng nhiệt, bình ổn sau thỏa mãn ngắn ngủi, lần thứ hai quay cuồng lên, chỉ hôn môi, ôm, chiếm hữu mới có thể phát tiết. Loại cảm giác này rất khó hình dung, lại rất quen thuộc, từ ngày đầu tiên hắn nhận thức Wangho, nó đã trở thành phản ứng tự nhiên trong thân thể hắn, còn làm bạn lâu dài.
Wangho là người thông minh nhất trên thế giới này.
Sanghyeok yên lặng mà sửa lại câu nói của cậu, không dám làm phiền, liền rón ra rón rén mà mặc quần, đóng của phòng, đi ra ngoài.
Hắn vừa bước ra, mịt mù mà ngồi xuống sô pha phòng khách, hắn thậm chí muốn xuống lầu chạy vài vòng, sau đó, không thể hiệu được mà nở nụ cười. Một lát sau, mới tỉnh lại sau trạng thái kỳ quái này.
Sanghyeok đi rửa mặt, quyết định xuống phòng bếp chuẩn bị đồ cho Wangho ăn, không biết cậu sẽ ngủ tới hi nào, lăn lộn lâu như vậy, tỉnh lại nhất định sẽ đói.
Wangho ngủ một giấc tới tận chiều.
Cậu tỉnh lại, trên người vẫn còn cảm giác mỏi mệt do tiêu hao năng lượng quá độ, eo hông đau nhức đến không đụng được. Lại nhớ đến đêm qua, Sanghyeok dùng sức như muốn đem cậu đụ chết trên giường, hậu tri hậu giác mà cảm thấy sợ hãi.
Nhưng tất cả đã qua rồi. Cậu an ủi chính mình.
Hôm nay đem búp bê tình dục về, hết thảy đều kết thúc...Phải không?
Cậu ngồi đầu giường phát ngốc, Sanghyeok đẩy cửa tiến vào, chỉ mặc quần dài, lưng quần còn lỏng lẻo không cài cho tốt, lộ ra dáng người tam giác ngược hoàn mỹ, thấy cậu tỉnh, hắn đứng ở cạnh cửa hỏi: "Em đói bụng hả?"
Thái độ hắn rất tự nhiên, so với dáng vẻ điên cuồng tối qua cứ như hai người khác nhau.
Bị Sanghyeok hỏi như vậy, dạ dày Wangho liền phát ra kháng nghị, cậu tức khắc thấy đói đến choáng váng,
râu ông nọ cắm cằm bà kia mà nói: "Cậu không mặc quần áo đoàng hoàng được sao?"
Sanghyeok biết nghe lời mà đi đến tủ quần áo, tìm cái áo mặc vào, một lần nữa hỏi cậu: "Em đói bụng sao?"
...... Rất quái lạ.
Wangho hữu khí vô lực mà nói: "Tôi...không đói bụng. Tôi phải về ký túc xá."
Cậu chống thân mình muốn xuống giường, đụng đến phần cơ bên trong đùi, mềm như bông mà ngã xuống giường, thậm chí trước mắt có chút choáng váng.
Búp bê tình dục còn lệch qua trên mặt đất.
Lúc thích thì ôm trên đùi, không không thích thì ném trên đất, đúng là tra nam có mới nới cũ.
Wangho đánh giá, nhịn không được mở miệng nói: "Cậu dậy đã lâu thế rồi, còn không biết mà đỡ nó dậy hả?"
"À." Sanghyeok gật đầu, duỗi tay đem nó trở lại đầu giường.
"Quần áo tôi đâu rồi?" Wangho buồn bực hỏi.
"Bẩn rồi," Sanghyeok nói, "Tôi giúp em giặt sạch."
"Quần lót cũng giặt sạch?" Wangho hỏi.
Cậu thề với chính mình hỏi cái câu này, chỉ là do đối với việc: "Sanghyeok giặt quần lót cho cậu" cảm thấy rất nghi hoặc.
"Quần lót ướt nhiều nhất." Sanghyeok thanh đạm nói.
"......" Wangho ngạnh một chút, "Vậy tôi mặc cái gì?"
Cậu thật lo lắng Sanghyeok tiếp theo đáp là, em không mặc gì cả.
Cũng may Sanghyeok không phát rồ đến cái trình độ kia, từ tủ quần áo cầm quần áo đến cho cậu.
Wangho vốn dĩ muốn cho hắn cho chính mình tìm điều sạch sẽ quần lót, nghĩ nghĩ Sanghyeok khả năng sẽ lấy ra tới đồ vật, không mở miệng.
"Tôi nấu cơm, em ăn một chút, lát nữa tôi đưa em về." Sanghyeok nói.
Wangho không trả lời, chân run rẩy đứng dậy đi rửa mặt.
Sanghyeok làm một bàn đồ ăn bốn mặn một canh, còn có dĩa táo, được gọt vỏ sạch sẽ.
Wangho bị hắn hù một chút, đến gần xem, mới phát hiện bốn món ăn nhưng nguyên liệu ít đến đáng thương, trứng gà xào, giăm bông xào, giăm bông chiên trứng gà, thêm một nồi lẩu vài viên thả lung tung thành một mâm, canh chính là cháo trắng.
Sanghyeok nói: "Quả táo này......"
Wangho khát nước, cầm táo lên nhét vào miệng, nhai nhai mấy lần rồi nuốt xuống, "Rất ngọt."
"......" Sanghyeok trầm mặc, chớp mắt một cái, "Ngọt thì tốt."
Hắn vốn dĩ định nói, miếng táo này là cắt hình con thỏ. Tám quả táo, quả cuối cùng hắn mới cắt thành công.
Để ăn mừng.
Ăn cơm xong, Wangho bắt đầu cảm thấy khó khăn, không biết cách nào đem cậu và con búp bê tình dục cao bằng cậu về kí túc xá.
Nếu khiêng như vậy đi vào luôn, ngày mai hẳn là cậu sẽ bị bàn bè trong giới đồn hóa điên rồi.
Sanghyeok tìm một cái túi to, đem nó nhét vào bên trong, dẫn theo Wangho.
Hai người, thỏa đáng mà nói Wangho giống như ăn trộm, đi về hướng cổng tây trường học.
Vừa lúc cơm chiều, các cửa hàng ngoài cổng tây rất náo nhiệt, lui tới phần lớn là sinh viên.
Đi qua chỗ nào đó, Sanghyeok đột nhiên dừng bước chân.
Wangho đi cùng hắn không xa, cũng dừng lại, nghi hoặc mà nhìn Sanghyeok.
"Có muốn mua cái kia không." Sanghyeok hỏi.
"Cái nào?" Wangho không nghe hiểu.
"Không mua cũng được, tôi nghe em."
Nhìn tiệm thuốc phía sau, Wangho sửng sốt mười mất giây, đột nhiên minh bạch. Cậu nhìn người đi đường hỗn loạn mà xấu hổ, nói: "...Tôi không có cái khả năng kia."
(Hỏi mua thuốc tránh thai á mọi người)
Sanghyeok trên mặt xẹt qua một chút thất vọng, hạ giọng đứng đắn hỏi: "Dù bắn đầy cũng không có sao?"
Wangho nhìn quanh bốn phía, xác định mình là đang ở trên đường cái.
Cậu mạnh mẽ trấn định mà trừng mắt nhìn Sanghyeok, liếc mắt một cái, nói:
"Cậu có tinh tẫn nhân vong cũng không có đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip