022
Sau đó Sanghyeok thản nhiên mặc quần áo cho Wangho, ôm cậu đưa về nhà.
Tay chân Wangho đều lạnh, tuy cậu đã nghe Sanghyeok nói không có ai nhìn cả, nhưng vẫn không ngăn được mà khóc thút thít. Cậu thực sự đã rất sợ hãi, trong đầu lúc ấy còn tưởng tượng trong đầu mấy cái tiêu đề xuất hiện trên internet.
Tiếng đóng sập cửa khiến cậu rùng mình.
Thật hỗn loạn, Wangho vừa tủi thân vừa phẫn nộ, trước mắt trở nên mơ hồ, tay đặt trên nắm cửa, muốn rời đi. Nhưng Sanghyeok không để cho cậu đi, từ phía sau chặn cậu lại, hắn thở hồng học, hơi thở phả vào gáy Wangho.
"Wangho, Wangho, đừng đi, tôi xin lỗi, xin lỗi em, tôi biết sai rồi...Tôi không nên lãng tránh em, không nên hung dữ với em, không nên dọa em sợ...Đừng đi, đừng đi mà.."
Sanghyeok như khẩn cầu mà nói với cậu, bộ dạng này hoàn toàn khác với cảnh phát điên lúc nãy của hắn, thậm chí còn có chút yếu mềm.
Wangho bị mắc kẹt giữa cánh tay của hắn và tấm cửa, đây là một tư thế nguy hiểm. Cậu vùng vẫy hai lần, không hề run rẩy, chỉ đơn giản là vặn người và ngước đôi mắt sưng đỏ lên nhìn Sanghyeok.
"Tôi đã nói rằng tiền đề của việc chúng ta hẹn hò là cậu rất thích tôi."
Sanghyeok nhìn cậu, vội vàng thổ lộ: "Đúng vậy, đúng vậy, anh thích em, rất thích em."
Tay hắn đặt trên eo Wangho vẫn đang run rẩy.
Mặt Wangho lại đầy nước mắt, trong nháy mắt, chúng chảy xuống cánh tay của Sanghyeok. Giọt nước rơi xuống này dường như không phải là nước, mà trở thành một chất nóng chảy, có thể thiêu đốt cả cơ thể con người hắn.
"Không có ai thích người khác mà hành xử như cậu cả, thật sự." Wangho mệt mỏi nghẹn ngào nói, "Buông tôi ra. Tôi không muốn thử nữa."
Giọng nói luôn nhẹ nhàng, nhưng rõ ràng không cho đối phương đường lùi.
"Chuyện này bây giờ không nói, được không em? Em ngồi xuống nghỉ ngơi một lát trước..." Sanghyeok không buông cậu ra, muốn ôm eo cậu đi phòng khách.
"Buông tôi ra!" Wangho muốn hét lớn, nhưng màn ân ái vừa rồi khiến cậu mất hết sức lực.
Sanghyeok dừng một chút, cũng không kéo cậu đi về phía phòng khách nữa, chỉ vòng tay ôm cậu lần nữa, tựa cằm lên vai cậu, thở hồng hộc, "Không ... Không ... anh không buông đâu."
Wangho ngừng vùng vẫy.
Khoảng cách quá gần, cậu có thể ngửi thấy rõ ràng mùi cơ thể của Sanghyeok, còn nhớ lần đầu tiên tỉnh dậy trong căn nhà này, cậu đã nhìn thấy một Sanghyeok hoàn toàn xa lạ.
Wangho nghiêng đầu và nói một cách bình tĩnh, "Sanghyeok. Tôi là một con người, không phải một con búp bê tình dục."
Trầm mặc một hồi, Sanghyeok buông tay. Hắn không nói gì, nhưng vẻ mặt không còn giữ được vẻ bình thản như trước nữa.
Wangho không nhìn hắn nữa, xoay người mở cửa, trước khi đi còn nghe thấy Sanghyeok nói gì đó, nhưng nửa câu sau không rõ ràng.
Hắn nói, "Anh không có ..."
......
Bên ngoài, trời đã gần tối. Wangho đi hết con đường với đầu óc trống rỗng, khi quay trở lại đường chính giữa trường, lỗ tai cậu như rót đầy nước, tiếng người đi đường qua lại đều lờ mờ và chậm rãi vang lên, kéo cậu trở lại thực tại.
Khi trở về ký túc xá, cậu khóa trái cửa, chắc chắn rằng không thể quẹt bằng thẻ học viên, vì vậy cậu ngã xuống giường, không còn chút sức lực nào. Wangho hối hận vì đã đồng ý với Sanghyeok quá vội vàng, và càng hối hận vì cậu đang làm một rất việc vô nghĩa - buồn bã vì tên biến thái đấy.
Ngay sau khi tỉnh dậy sau giấc ngủ, Wangho đã viện cớ khó chịu và xin phép giáo viên nghỉ ba ngày, cậu không ra khỏi cửa ký túc xá và sống qua ngày bằng cách ăn đồ ăn nhanh. Trong khoảng thời gian này, Sanghyeok cũng không liên lạc với cậu.
Khi trở lại phòng thí nghiệm, cậu buộc mình phải tập trung vào công việc, coi Sanghyeok như không khí - giống như trước kia cậu chưa từng nhập vào con búp bê tình dục của hắn.
Vào thứ bảy, Wangho vẫn ở trong phòng thí nghiệm, và Sanghyeok cũng ở đó.
Cậu đang bận một lúc và nhận được một tin nhắn từ Jihoon.
"Nhà trường sắp xếp cho chúng tôi ở ký túc xá dành cho sinh viên quốc tế. Anh mới đến ngày hôm qua. Hôm nay em có rảnh gặp nhau không?"
Wangho cảm thấy sốt ruột trong khoảnh khắc. Cảnh xấu hổ khi cậu thú nhận bí mật thể xác với Jihoon vẫn còn nguyên trong ký ức của cậu. Wangho muốn từ chối, do dự một chút rồi đáp: "Căn hộ dành cho sinh viên quốc tế à, điều kiện chỗ đó rất tốt. Tôi đang ở phòng thí nghiệm, lát nữa chúng ta có thể cùng nhau ăn trưa."
"Chăm chỉ vậy sao? Thứ bảy vẫn còn làm việc sao. Lát nữa gặp nhau ở hồ Lâm Thanh nhé?"
Wangho suy nghĩ một chút rồi gõ: "Đến tìm tôi ở lối vào phòng thí nghiệm. Phòng thí nghiệm ở..."
--
Ngoại hình và tên gọi của Jihoon rất nhất quán, dáng vẻ y hiền lành và đeo kính gọng vàng trên sống mũi.
Khi Wangho nhìn thấy y, cậu tắt máy tính rồi đi ra.
Hành lang rất yên tĩnh, Jihoon nở nụ cười với cậu, lại nhìn vào phòng thí nghiệm, thấp giọng khen ngợi: "Không hổ là Thanh Đại, phòng thí nghiệm được xây dựng theo phong cách như vậy......"
Y hỏi một số câu hỏi chuyên môn, nhưng Wangho vẫn còn chút vướng mắc trong lòng nên trả lời một cách lơ đễnh. Bên cạnh sự bối rối, cậu cũng nhớ lại nhịp tim kỳ lạ và sự cuồng nhiệt đối với Jihoon vào thời điểm đó. Nếu không, cậu sẽ không nóng nảy như vậy, thậm chí còn nói ra bí mật về cơ thể mình. Nhưng bây giờ nhìn Jihoon, cậu không còn cảm giác gì đặc biệt nữa.
Nói được nửa chừng, cánh cửa sau lưng Wangho khẽ đóng sầm lại.
Sanghyeok đi tới và dừng lại ngay giữa họ, với khuôn mặt lạnh lùng thường ngày hắn hơi quay sang một bên nói với Wangho, "Hai người đi ăn tối hả? Cùng nhau?"
Wangho sửng sốt một chút, nhưng không để ý rằng vẻ mặt của Jihoon đang chấn động.
"jihoon đúng không?" Sanghyeok không chút cảm xúc mà nói, "Không biết anh còn nhớ tôi không, Sanghyeok, trại hè CA năm ngoái, tôi là trợ giảng. Nhắc đến chuyện này, chúng ta đúng là rất có duyên."
Nếu gạt nội dung những gì hắn nói sang một bên, người khác khó có thể nghĩ là hắn đang ôn chuyện.
Jihoon nhất thời không trả lời, nhìn thấy vẻ mặt có phần cứng ngắc của ly, anh ta y ngẩng đầu lên, "Ồ, trợ lý lee, hình như tôi có chút ấn tượng."
Sự im lặng lan tỏa trong không khí.
Sanghyeok hỏi: "Còn chưa đi ăn cơm sao? Đi thôi."
Jihoon nhìn Wangho thật sâu.
Wangho cười một cái không quá rõ ràng, tự nhiên đáp: "Đi thôi."
......
Ba người họ đến căn tin sang trọng nhất nhì của trường để ăn, bầu không khí rất vi diệu.
Wangho và Jihoon ngồi cùng một phía.
Trong khi chờ đợi các món ăn được dọn ra, Wangho liên tục cố gắng trò chuyện với Jihoon về những điều thú vị đã xảy ra ở trại hè năm ngoái. Mỗi khi bắt chuyện, Jihoon chuyển hướng chủ đề như thể y đang nói chuyện với một kẻ thù và cuối cùng, y lại quay qua nói với Sanghyeok về Thanh Đại.
Wangho không biết Jihoon đang sợ điều gì, thậm chí cậu còn nhìn thấy một vài hạt mồ hôi nhỏ trên trán y.
Sau khi ăn cơm xong, bọn họ đứng ở cửa nhà hàng, Jihoon gần như không chờ kịp mà nói: "Buổi chiều tôi có bài giảng, nên tôi về ký túc xá trước đã."
Wangho nói: "Được rồi, hẹn lần sau khi nào rảnh. Tôi cũng về ký túc xá."
Jihoon vội vàng nói lời từ biệt, xoay người rời đi, Sanghyeok lạnh lùng nói: "Tôi và Wangho là bạn cùng phòng, tiện đường. Tạm biệt."
......
Wangho một mình đi bộ đến ký túc xá nam sinh, vừa ra khỏi thang máy liền tăng nhanh tốc độ, suýt chút nữa thì đã chạy đến cửa ký túc xá, trong khoảnh khắc trước khi cánh cửa đóng lại, ngay lập tức cánh tay của Sanghyeok kẹt vào.
Hắn bị cửa kẹp chặt, cũng không vì đau đớn mà kêu lên. Ngược lại, Wangho sợ hãi nên buông tay trước.
Sanghyeok bước vào rồi đóng cửa lại. Wangho cảnh giác lùi lại, nhanh chóng đứng trên ban công.
Sắc mặt Sanghyeok tối sầm lại, hắn không tiến lên, đứng cách cửa không xa nói: "Anh tới đây để xin lỗi. Rất xin lỗi. Ngày đó, anh...anh không khống chế tốt cảm xúc."
"Tôi có thể chấp nhận lời xin lỗi của cậu, vậy thôi." Wangho nói.
"Em có thể cho anh một cơ hội nữa không?" Sanghyeok hỏi.
Wangho lắc đầu.
"..." Sanghyeok trầm mặc chốc lát, sau đó bướng bỉnh hỏi: "Có thể cũng không cho người khác cơ hội không?
Wangho gần như tức giận cười nhạo hắn, nói: "Người khác không làm gì sai cả."
"Tôi xin lỗi." Sanghyeok lặp lại, "Anh không hề xem em là búp bê tình dục."
Cậu không nói gì.
Sanghyeok: "Anh đã đến gặp bác sĩ. Bác sĩ tâm lý. Không phải phòng tư vấn học đường mà là bệnh viện chuyên khoa*. Anh biết mình có rất nhiều vấn đề và nhiều tư tưởng không đúng, nhưng anh nhất định sẽ thay đổi".
Wangho nghĩ thầm, đợi đến bây giờ mới đi bệnh viện là quá muộn rồi không phải sao.
"Anh cảm thấy, đúng là không nên giấu bệnh sợ thầy." Sanghyeok tiếp tục nói, "Vừa rồi anh biết em cố ý làm như vậy, nhưng khi thấy em đùa giỡn với hắn ta, anh đã rất muốn nhốt em vào trong phòng ngủ mình mỗi ngày. Chỉ cho em đối xử như vậy với một mình anh. Nhưng anh đã nhịn lại."
"Chuyện đó là phạm pháp." Wangho không thể không nói.
Cậu không chắc là Sanghyeok liệu có đang tự hào vì hắn đã tự kiềm chế không vi phạm pháp luật không.
"Dù không phạm pháp," Sanghyeok dừng một chút, "Dù chuyện đó không phạm pháp thì anh cũng không làm như vậy. Bởi vì em không thích."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip