7 。gặp mặt
˚ෆ 🩰🦢 .° ༘
Wangho hoảng loạn muốn chết, vừa hoảng vừa sợ.
Bí mật cậu vẫn luôn ra sức giấu diếm dường như hoàn toàn bại lộ khi cậu nhận ra LSH.
Cậu chỉ biết chạy trối chết, tim đập như nổi trống, Wangho ôm lấy trái tim đang thình thịch nhảy, vô số suy nghĩ xẹt qua đầu cậu.
Đó thật sự là LSH sao? Có khi nào chỉ là một người vừa có giọng nói giống vừa đeo chiếc nhẫn giống? Cái nhẫn kia không có gì đặc biệt, có thể chỉ là món trang sức phổ biến mọi người thích đeo, đâu thể chứng minh điều gì?
Wangho mang theo hy vọng gặp may quay về phòng trọ, nhưng chưa được bao lâu, tia hy vọng mong manh đó hoàn toàn bị dập tắt.
LSH gọi điện cho cậu.
Giọng anh say khướt, so với bình thường càng thêm dính nhớp, hàm hồ gọi cậu là bé ngoan, chim nhỏ, bình thường cả hai nói chuyện LSH vẫn luôn nằm ở thế chủ động, nhưng lần này giọng hắn lại lộ ra vài phần đáng thương.
"Bảo bối, sao em không để ý tới anh? Tại sao em không trả lời tin nhắn anh?"
"Anh chỉ là muốn gặp em, có phải em sợ anh xấu trai nên mới không đồng ý? Anh không có xấu trai mà."
Giọng nói làm nũng đầy tủi thân trách móc như vậy khiến Wangho có cảm giác như hai bọn họ là người yêu vậy.
Wangho hít một hơi thật sâu: "Anh, anh say rồi? Anh đang ở quán bar sao?"
"Hở.. Anh không có say, anh về nhà ngay đây, đợi anh về em gọi video với anh được không?"
".... " Wangho cúp máy cái rụp, cậu không thể lừa dối bản thân nữa, sinh viên nam ở quán bar kia, chính là LSH.
Wangho nhớ lại thân hình gầy cao của sinh viên kia, còn cả khuôn mặt hung dữ của hắn, không nhịn được rùng mình một cái, nếu anh ta biết sự thật, có khi nào sẽ điên lên đấm cậu luôn không? Nhìn anh ta lợi hại như vậy, chắc một đấm cũng đủ khiến cậu ọc máu ngay tại chỗ...
Hay là cậu hủy kết bạn luôn bây giờ, block luôn Wechat này, sau đó hủy tài khoản Weibo, cắt đứt hoàn toàn liên lạc của hai người.
Wangho cắn môi, ngón tay dừng ở vị trí 'Hủy kết bạn' hồi lâu, não bộ lại không nhịn được nhớ tới vô số tiếng thở dốc của người đàn ông.
Một lúc lâu sau, màn hình điện thoại tối xuống, mắt Wangho lóe lóe, cậu nghĩ thầm, hay đợi thêm một thời gian nữa, dù sao thì... Sinh viên nam kia cũng không thể nghi ngờ tới cậu.
Thêm một thời gian nữa, cậu sẽ chọn một thời điểm thích hợp để kết thúc mối quan hệ này.
Sanghyeok say rượu tỉnh dậy, đầu đau như sắp nứt tới nơi.
Hắn nằm trên giường gác tay lên mắt ngẫm nghĩ suốt 10 phút mới nhớ ra cuộc điện thoại tối qua.
Hắn vội bật dậy, lấy điện thoại kiểm tra, nhìn cuộc gọi kéo dài 3 phút trên màn hình thì mệt mỏi xoa xoa mày.
Con mẹ nó, mất mặt quá!
Mày đang làm cái gì vậy hả Sanghyeok? Mày định bám dính lấy người ta trồng cây si hay gì?!
Áo hoodie qua một đêm đã bốc mùi, Sanghyeok khó chịu cởi ra, bên trên chỉ mặc một cái áo khoét nách mỏng, ngồi trên giường, vẻ mặt bực bội.
Bởi vì cuộc điện thoại kia, giọng nói ngọt ngào của bé chim nào đó đi theo hắn vào tận giấc ngủ, khiến hắn mộng xuân cả đêm.
Trong mộng, bé chim bị hắn dùng dải lụa đen che mắt lại vì tội không nghe lời, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt dưới, bị hắn trói vào giường đụ tàn nhẫn.
Cái mũi nho nhỏ, đôi môi hồng hồng, bị đụ đến mức không chịu nổi lộ ra chiếc lưỡi đỏ thắm mềm mại, Sanghyeok nhớ rõ hắn bắt em nằm bò trên giường, cưỡi lên chiếc mông tròn trịa của em dập cặc.
"Tại sao không nghe lời? Hả? Muốn bị ăn đánh đúng không? Có phải không!"
"Để anh tới gặp em không được sao? Cặc bự dâng tận nơi sao lại không thích? Lồn dâm thích chảy nước như vậy, không đút cặc bự cho ăn có phải nó sẽ chảy nước cả ngày không, quần lót ướt nhẹp rồi làm sao?
"Không muốn gặp anh, là do lén ở sau lưng anh quyến rũ thêm những thằng khác? Bảo bối, nếu để anh phát hiện ra em làm vậy, anh nhất định sẽ nhốt em lại, đụ nát cái lồn đĩ điếm này!"
Hắn không ngừng giã cặc vào lỗ lồn mẫn cảm, khiến nó liên tục run lẩy bẩy, co bóp bú mút cặc làm Sanghyeok sướng vô cùng, bắn đầy tinh dịch đậm đặc vào bụng đối phương.
Sanghyeok bị hồi tưởng của bản thân kích thích, cơ ngực phập phồng, đỏ mắt chửi một tiếng, cầm điện thoại lên.
Hắn cũng đâu có làm sai cái gì, tại sao phải chịu đựng cảm giác khó chịu này? Mẹ nó, hắn không cam lòng!
"LSH: Chúng ta gặp mặt đi, cho anh địa chỉ, anh đi tìm em."
Wangho đang họp với đoàn hội thì đột nhiên nhận được tin nhắn này, tay cậu run lên, mém chút nữa làm đổ ly nước kế bên.
"Sao vậy Wangho? Không nghe rõ hả?"
".... Không có chuyện gì, tôi nghe được, mọi người tiếp tục đi."
Wangho nhìn chằm chằm tin nhắn kia mím môi, lúc trước chỉ dám dò hỏi cậu, còn bây giờ trực tiếp mở lời luôn rồi.
Chắc chắn không thể gặp mặt, Wangho lựa chọn câu từ, lạnh lùng từ chối.
"HWH: Bỏ cuộc đi, em không muốn gặp mặt. "
"LSH:? "
"LSH: Tại sao? "
"HWH: Không tại sao cả, chỉ là không muốn."
Sanghyeok cười lạnh một tiếng, đầu lưỡi rà rà qua răng nanh kiềm chế cơn điên đang rục rịch trỗi dậy.
"LSH: Anh không có tuỳ tiện hẹn người khác, đây là lần đầu tiên, không tin đợi gặp mặt anh cho em kiểm tra. "
"LSH: Gặp mặt cũng đâu một hai phải làm, nếu em không đồng ý anh tuyệt đối không chạm vào em, anh chỉ là muốn thấy mặt em thôi. "
Mới là lạ, bây giờ hắn đang tức điên lên đây, đợi gặp mặt rồi nhất định phải nhốt bé chim hư này lại đụ đến khi nào ngoan mới thôi.
Wangho vốn chẳng nghĩ gì tới vấn đề đó, nghe lời nói giấu đầu lòi đuôi của người đàn ông này mới biết mình quá ngây thơ rồi, cậu vừa xấu hổ vừa cạn lời.
"HWH:...... Vậy à? Nhưng anh nhận được tin nhắn của em liền nhiệt tình đáp lời đòi gọi điện, người gửi tin nhắn như vậy cho anh chắc chắn rất nhiều, sao em biết được anh có làm vậy với người khác không? "
Sanghyeok tức tới phát cười, nhiệt tình đáp lời hả?
"LSH: Chỉ cần em đồng ý gặp anh, anh đưa điện thoại cho em thoải mái kiểm tra, được không? "
"......" Gì vậy trời, nói cứ như cậu đang ghen tuông đòi điều tra người yêu vậy.
Cuộc họp vừa kết thúc, Wangho cường điệu nhấn mạnh thêm một lần cuối rồi tắt điện thoại.
"HWH: Em không muốn gặp mặt, đừng nói chuyện này nữa. "
Trên giường, thanh niên lạnh mặt rũ mắt, không nhìn rõ được cảm xúc trong ánh mắt tối tăm của hắn, tuy nhiên động tác đánh chữ lại vô cùng thô bạo, cơ bắp gồng căng lên.
"LSH: Em xem anh là cái gì? Là công cụ giải tỏa không thể công khai? "
Wangho sửng sốt, sau đó lại cảm thấy tủi thân, nhưng mà... Bọn họ vốn dĩ đâu có quan hệ ràng buộc gì! Cũng không có yêu đương qua mạng! Chẳng lẽ không phải chỉ đơn thuần nói chuyện với nhau giải tỏa nhu cầu sao?
"LSH: Được, không gặp thì không gặp. "
"LSH: Em không để ý anh lâu như vậy rồi, bây giờ anh muốn gọi em, không quá đáng chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip