extra 3
⋆౨ৎ˚⟡
Tiếng giày chơi bóng ma sát vào sàn nhà liên tục vang lên, bên trong sân thi đấu, một đám sinh viên thể dục dư thừa sức lực đang cùng nhau chơi bóng rổ.
Sanghyeok ngồi ở băng ghế, cởi dây buộc đầu trên trán ra vòng hai vòng vào tay, một sinh viên tóc bạc thò đầu tới ném cho hắn một chai nước, hỏi: "Anh sanghyeok, buổi tụ tập tối nay anh đi không?"
"Không đi."
"Lạnh lùng quá vậy."Minhyung gào lên năn nỉ, "Đại ca đừng như vậy mà, em đã cam đoan với bọn họ là anh sẽ tới, anh có biết bao nhiêu người vì anh mà tham gia không, nếu anh không đi em biết phải ăn nói sao đây?"
Sanghyeok một hơi uống hết nửa bình nước, quét mắt nhìn Minhyung một cái, không cần nói cũng biết, ý hắn là chuyện này chẳng liên quan gì tới hắn cả.
Minhyung khẽ cắn môi, nói: "Báo cáo cuối kỳ em giúp anh làm, anh giúp em lần này được không, đại ca?"
Một sinh viên thể dục cao một mét tám mấy, lại chống tay trên cằm làm nũng, quả là một hình ảnh cay mắt, mãi một lúc sau, Sanghyeok mới từ khoang mũi phát ra đúng không tiếng: "Ừ."
Minhyung nói là tụ tập, nhưng thực tế là rủ thêm cả sinh viên của mấy trường đại học quanh đó tới kết bạn, bọn họ bao một quán bar sạch sẽ, lúc cả hai đến, bên trong đã có khoảng mười mấy người.
Minhyung nhìn thấy khung cảnh nói cười ồn ào bên trong, sợ Sanghyeok ghét bỏ không chịu vào, vội vã nói: "Anh sanghyeok, anh tìm đại một chỗ ngồi là được, muốn uống gì cứ gọi, nếu không muốn nói chuyện với người khác anh cứ bày ra vẻ mặt mà anh hay nhìn em lúc bình thường, đúng rồi, cứ như vậy, bảo đảm không một ai dám bắt chuyện với anh."
Sanghyeok lười phản ứng, xua xua tay đuổi người, tùy tiện tìm một góc cho bản thân.
Vị trí này quả thật không tồi, ánh sáng yếu, không hấp dẫn sự chú ý của người khác, nhưng tầm nhìn khá tốt, có thể nhìn thấy mọi ngóc ngách trong quán bar.
Đại đa số mọi người tốp năm tốp ba ghé vào nhau uống rượu nói chuyện phiếm, cũng có không ít cặp đôi đơn độc trò chuyện, có lẽ là vừa mới làm quen.
Sanghyeok thấy chẳng có gì thú vị, đang định thu mắt thì hắn lơ đãng đảo tầm nhìn ngang qua quầy bar, nhìn rồi thì không nhịn được dừng lại quan sát một chút.
Chỗ quầy bar chẳng có mấy người ngồi, trong đó có một người con trai mặc áo hoodie trắng, bởi vì cậu đang đưa lưng về phía hắn nên hắn chẳng thể nhìn rõ mặt cậu, tất cả những gì thấy được chỉ là một đầu tóc đen mềm mại và một chiếc cổ trắng nõn.
Buổi giao lưu kết bạn tối nay, người tới tham gia đều có mục đích rõ ràng, bởi vậy không ai là không bày ra dáng vẻ tốt nhất của bản thân, nếu nói là chim công xòe đuôi cũng không quá, ngược lại người con trai này, đơn giản đến mức không thích hợp.
Bartender pha một ly cocktail cầu kỳ đẩy về phía cậu, người con trai xoay người qua lấy, nhờ vậy Sanghyeok thấy được sườn mặt cậu.
Khuôn mặt chỉ nhỏ cỡ bàn tay, mang khẩu trang, đôi mắt lộ ra vừa to vừa tròn, tựa như một chú nai con.
Sanghyeok nhìn không chớp mắt, hắn nghĩ thầm, chắc tý nữa cậu sẽ cởi khẩu trang để uống rượu nhỉ, nhưng người con trai nhận rượu rồi lập tức ngồi thẳng lại, Sanghyeok lại lần nữa chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng cậu.
Có lẽ chỗ quầy bar không quá đông người, bartender cũng nhàn rỗi, anh vừa lau ly vừa trò truyện với người con trai lúc nãy, Sanghyeok lắc nhẹ ly pha lê trong tay, đột nhiên cảm thấy ly nước này thật nhạt nhẽo.
"... Cho thêm tý nước ép dứa, chua chua ngọt ngọt, độ cồn không cao, không khác nước trái cây cho lắm, em yên tâm uống."
"Cảm ơn, vừa rồi em có thấy anh pha một ly màu xanh lục, nó là cocktail vị bạc hà hả?"
Sinh viên thể dục tiến tới gần quầy bar, cuộc nói chuyện của hai người truyền toàn bộ vào tai hắn, ngay khi giọng nói ngọt trong của người con trai vang lên, Sanghyeok cảm thấy lỗ tai tê rần, trái tim cũng run rẩy theo, tựa như phản xạ có điều kiện, một dòng điện roẹt roẹt truyền khắp cơ thể hắn.
"Không cần không cần, em chỉ muốn hỏi một chút thôi, em uống một ly này là đủ rồi."
Bartender một hai phải pha một ly nữa cho cậu nếm thử, người con trai vội vàng xua tay, sau đó mới chú ý bên cạnh cậu đột ngột xuất hiện một người, cậu nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ quái, mãi đến khi có người gọi cậu.
"Wangho, chơi trò chơi không? Mau, qua đây đi."
Sanghyeok hồi thần, nhìn người con trai đi xa, trong lòng thầm lặp lại tên cậu - Wangho.
......hwh?
Wangho và một vài bạn học cùng chơi trò ma sói, cậu không rành nói dối, lại liên tục bốc phải lá bài làm sói, lần nào cũng là người rời khỏi cuộc chơi sớm nhất. Cậu thấy vòng chơi này phải hồi lâu nữa mới kết thúc nên khẽ vỗ vai bạn học nói: "Cậu chơi tiếp đi nha, tôi đi nhà vệ sinh một chút."
Rời khỏi đám người không quá thân thiết khiến Wangho nhẹ nhõm hơn hẳn, cậu vỗ vỗ mặt bản thân, cảm giác hơi nóng nên cậu vào phòng vệ sinh, đứng trước lavabo táp nước lên mặt.
Không biết từ lúc nào bên cạnh cậu thình lình xuất hiện một người, người này vóc dáng rất cao, đứng bên cạnh cậu, bóng hắn phủ xuống hoàn toàn đủ để phủ lấy cơ thể cậu, Wangho trộm nhìn thử, cánh tay người nọ gân guốc rõ ràng, cậu theo bản năng nhích ra xa một chút, hoảng loạn rút khăn giấy lau đi vệt nước trên mặt.
Sanghyeok lặng lẽ quan sát hành động của người con trai kế bên.
Khuôn mặt không còn khẩu trang che chắn để lộ vẻ tinh xảo xinh đẹp, quan trọng nhất là nhìn vô cùng ngoan, đúng kiểu con nhà người ta mà các phụ huynh và giáo viên yêu thích.
Em ấy thật sự là hwh sao?
Bị ánh mắt nóng bỏng nhìn chăm chú như vậy, Wangho có muốn ngó lơ cũng chẳng lơ nổi, cậu hít sâu một hơi, xoay người sang, lắp bắp hỏi: "Cho hỏi, anh.. anh có chuyện gì sao?"
Lần thứ hai nghe thấy giọng nói này, ánh mắt Sanghyeok càng sâu hơn, tựa như một hố đen vô tận.
Hắn rút điện thoại trong túi ra, chạm chạm vài cái, sau đó giơ đến trước mặt người con trai: "Người này, là em đúng không?"
Wangho sửng sốt một chút, sau khi thấy rõ nội dung tài khoản trên màn hình điện thoại, mặt cậu nháy mắt trở nên trắng bệch, cậu kinh hoảng nhìn Sanghyeok, chân theo phản xạ lùi về sau hai bước, đến khi tỉnh táo lại, cậu vội vã vòng qua người con trai trước mặt định chạy ra ngoài.
"Anh đã biết tên em rồi, Wangho."
Bước chân Wangho rõ ràng bị những lời này ngăn lại, tựa như chút sức lực cuối cùng bị rút cạn, cậu thong thả xoay người, áo hoodie trắng giờ phút này càng khiến dáng vẻ của cậu vô hại và đáng thương.
"Anh, anh là ai? Anh muốn làm gì?"
Không thể phủ nhận, ngay giờ phút này, trong lòng Sanghyeok trào ra một cảm giác sung sướng đê tiện
"Đúng là em rồi, wangho."
Lông mi Wangho nhẹ nhàng run rẩy, cậu dường như đã biến thành con mồi bị thú dữ nhắm trúng, hơi lơ đễnh đã bị con thú hoang này cắn ngay yếu điểm
"Tôi, tôi với cậu không quen biết nhau, sao cậu lại..." Tiếng chất vấn cũng trở nên run rẩy, người con trai bất an nắm lấy hai bên quần, dò hòi: "Cậu sẽ nói chuyện này cho người khác biết sao?"
Sanghyeok thấy hết mọi cảm xúc trên mặt Wangho, thấy vẻ mặt vừa sợ hãi vừa kiên cường ngẩng đầu nhìn về phía hắn cậu.
Đẹp chết mất, đáng yêu quá.
Chim yến nhỏ của hắn sao lại khiến người ta rung động như vậy.
"Có thể lắm, trừ khi..." Cổ họng Sanghyeok giật giật, giọng hắn khàn khàn gằn từng chữ, "Em đồng ý làm bạn trai anh."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip