extra 4


⋆౨ৎ˚⟡

Wangho không thể tin được trợn tròn mắt, nửa ngày sau mới có thể lên tiếng: ".... Anh nói cái gì?"

Lúc đầu Sanghyeok không định vội vàng tới vậy, hắn nghĩ, trước tiên sẽ làm quen với cậu, sau đó theo đuổi cậu, biến cậu thành người yêu hắn, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ Wangho ngẩng mặt nhìn hắn, câu nói kia liền mất kiểm soát lao ra khỏi miệng.

Sanghyeok nhìn người con trai trước mặt không chớp mắt, lặp lại một lần nữa: "Anh muốn em làm người yêu anh."

".... Anh đang nói giỡn hả?" Wangho cười gượng một tiếng, "Ngay cả tên anh tôi còn không biết, hôm nay mới là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, tôi...."

"Anh tên là Sanghyeok, hai mươi tuổi, cao 1m89, nặng 80kg, sinh viên năm 2 đại học B." Sanghyeok tuông ra một tràng thông tin cá nhân, ánh mắt không hề né tránh, một hai phải đạt được mục đích, "Sau khi làm người yêu chúng ta có thể gặp mặt nhau thường xuyên hơn, em cũng có thể dọn tới sống với anh, anh sở hữu ba bất động sản ở thành phố A, em muốn chọn chỗ nào cũng được, như vậy chúng ta có thể gặp mặt nhau mỗi ngày."

Wangho há miệng thở dốc, không biết phải đáp gì.

".... Anh đừng có mà điên."

Sanghyeok nhìn ra cậu cố tình né tránh, vội nhấc chân tiến lại gần.

"Chỉ cần em đồng ý, anh sẽ không nói gì cả." Dừng một chút, Sanghyeok bổ sung, "Ngược lại, anh cũng không biết bản thân sẽ làm ra chuyện gì."

"Anh!" Wangho tức giận trừng mắt nhìn người trước mặt, "Anh đừng có mà quá đáng!"

"Anh có thể cho em vài ngày suy nghĩ." Sanghyeok nhìn người con trai xinh đẹp giận đến dậm chân trước mặt, lấy lui làm tiến, "Nhưng mà, trước tiên em phải đưa anh thông tin liên lạc."

Wangho tức điên rồi, nhưng dưới ánh mắt chăm chú của người con trai này cậu chỉ có thể không tình nguyên giao ra điện thoại, sớm biết có chuyện này cậu nhất định sẽ không tham gia cuộc vui hôm nay, nếu không sao có thể xui xẻo gặp phải cái kẻ trông thì đứng đắn mà đầu óc lại không bình thường này!

Kết bạn WeChat xong, Wangho thở phì phì bỏ đi, không hề muốn ở lại đây thêm bất cứ giây nào, nhưng nửa bước còn chưa rời khỏi được cậu đã bị ai kia nắm tay kéo trở về, lòng bàn tay sinh viên thể dục dày rộng ấm áp, còn phủ một lớp chai mỏng, dễ như trở bàn tay giam lấy cậu.

"Khoan đã, còn có một chuyện anh cần phải xác nhận."

Dưới ánh mắt ngạc nhiên của Wangho, Sanghyeok ép cậu sát vào bồn rửa tay, nhìn người con trai ngầu ngầu trước mặt tiến lại gần mình, Wangho theo bản năng ngừng thở, ngả người ra sau né tránh, mãi đến khi hai chân cậu bị cưỡng ép tách ra, một thứ gì đó cứng rắn thành công chen vào giữa hai chân cậu.

Sanghyeok dùng đầu gối cạ mạnh vào khu vực mềm ấm kia, vừa đâm vừa nghiền, sau đó cười khẽ.

"Thì ra là thật, Wangho."

Ba ngày sau, Sanghyeok nhận được tin nhắn của Wangho...

"Tôi đồng ý với anh."

Không còn cách nào khác, hai bí mật của cậu bị đối phương nắm trong tay, Wangho đành phải tạm thời thỏa hiệp, phối hợp với tên thần kinh này chơi trò chơi tình ái một thời gian.

Có tên và trường học, Sanghyeok dễ dàng tra ra những tin tức khác của Wangho, dù sao thì cậu cũng rất có tiếng trong khoa. Sau đó Sanghyeok liên tục chạy qua trường Wangho, tựa như lúc trước hắn không ngừng chuyển tiền cho cậu vậy, qua qua lại lại nhiều tới độ người cùng lớp Wangho ai cũng biết tới sự tồn tại của hắn, Wangho thấy hắn xuất hiện hoài, rốt cuộc không nhịn được túm người kéo ra ngoài hùng hổ chất vấn:

"Rốt cuộc anh định làm gì?"

Sanghyeok vô tội đáp: "Anh tới đi học chung với em cho vui mà."

"Tôi không cần!"

Có trời mới biết mỗi lần nhìn thấy Sanghyeok xuất hiện ở trường cậu đã lo sợ thế nào, sợ cái kẻ thần kinh này lỡ lời đem toàn bộ bí mật của cậu nói cho cả lớp biết.

"Nhưng mà chúng ta là người yêu."

Sanghyeok lần đầu tiên yêu đương, kinh nghiệm là một số không tròn trĩnh, hắn còn bỏ không ít công sức lên mạng tra cứu một phen, cái gì mà 'Mười việc cần phải làm sau khi yêu đương', 'Top 10 việc nhỏ khiến bạn gái cảm động', 'Bạn trai tốt thường có 10 ưu điểm này', '10 ngày kỷ niệm bạn trai tốt luôn nằm lòng', vâng vâng.."

Wangho thực sự tức tới phát cười, cậu hít sâu một hơi nói: "Anh cảm thấy mối quan hệ của chúng ta được coi là yêu đương bình thường sao?"

Người con trai trầm mặc vài giây, nhìn Wangho: "Em đã đồng ý với anh."

"Đó là bởi vì anh uy hiếp tôi!" Wangho giận đến đỏ hoe mắt, sự tủi thân chôn sâu trong đáy lòng bất chợt trào ra, "Tôi cũng đâu có làm chuyện gì xấu xa, tôi chỉ là, chỉ là..."

Cậu không dám nói ra, chỉ biết cắn môi, thút thít nấc.

Một lúc lâu sau, Wangho dùng mu bàn tay lau lau mặt, cùi gằm đầu hỏi: "... Anh có thể buông tha tôi được không?"

Sanghyeok không ngờ mọi chuyện sẽ biến thành thế này.

Chim béo nhỏ của hắn khóc rồi.o

Đáng lý ra hắn có thể lên kế hoạch từ từ, chẳng qua là hắn sốt ruột quá, bị niềm vui khi thấy được người thật làm cho choáng váng, hận không thể đi đường ngang lối tắt, bắt cóc bé chim nhỏ cột vào bên người.

Sanghyeok định vươn tay giúp Wangho lau nước mắt, nhưng cuối cùng hắn cũng không làm

"Anh lừa em!" Thật lâu sau, Sanghyeok lên tiếng, "Trước giờ anh chưa từng định tiết lộ chuyện của em, em không cần lo lắng."

"Nếu em không tin, anh có thể gọi luật sự làm một bản cam kết, chỉ cần chuyện của em lộ ra, không cần biết là do ai, anh cũng sẽ gánh vác toàn bộ trách nhiệm, có được không?"

Wangho sụt sịt hít mũi, nghi ngờ nhìn người trước mặt.

"Anh sẽ gọi luật sư tới ngay bây giờ."

"Không, không cần." Wangho ngăn hắn lại, tiếp tục dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn, tựa như không hiểu tại sao người này rõ ràng đang từ một còn sói độc ác không khuất phục trước bất cứ kẻ nào lại biến thành một chú chó to xác ngoan ngoãn nằm rạp khi thấy chủ nhân, "Anh... nói thật sao?"

Sanghyeok gật đầu lia lịa, thấy bộ dạng cẩn thận của Wangho, lòng mềm nhũn.

"Em có thể tiếp tục hoạt động tài khoải của mình, giống như trước đây, coi như anh chưa từng nói gì."

Tài khoản kia đăng nội dung gì, không cần nói cũng biết, Wangho mất tự nhiền cào cào ngón tay, trong nháy mắt vừa ngại vừa quê, cậu thật sự có thể làm tiếp sao?

Lúc trước cậu biết người nghe mấy cái đó đều là người xa lạ, nhưng bây giờ, đột nhiên có một người chân thật biết cậu là ai, còn xem những nội dung xấu hổ của cậu, lỡ đâu hôm trước cậu vừa đăng audio, hôm sau lại gặp người này...

Mới nghĩ thôi đã thấy muốn đội quần.

"Vậy... Vậy anh nói chuyện phải giữ lời." Trên mặt Wangho vẫn còn đọng nước mắt, vô cùng đáng thương nhìn Sanghyeok, ngoan muốn chết, "Chuyện làm người yêu, cũng không tính đúng không?"

"Ừ." Sanghyeok thuận theo cậu, "Nhưng mà, anh nghĩ anh muốn giải thích một chút."

"Muốn làm người yêu em, muốn tới trường học gặp em, đều là bởi vì anh thích em."

"Lúc đầu chỉ là thích giọng nói của em, vừa nghe giọng em ở buổi tụ tập anh liền nhận ra đó là em, sau đó lại cảm thấy, chỗ nào của em anh cũng thích, thích em đỏ mặt, thích em tức giận..."

Thích cả lúc em khóc.

Đương nhiên, câu cuối cùng hắn chỉ trộm nói trong lòng.

Sanghyeok thật lòng cảm thấy, hắn và bé chim nhà hắn chính là định mệnh đời nhau, nếu không mắc mớ gì giữa hàng vạn tài khoản hắn lại tìm được tài khoản của Wangho, rồi lại trùng hợp gặp cậu ở buổi tụ tập mà bình thường hắn chẳng bao giờ chịu đi.

Sanghyeok hoảng loạn lẫn tránh ánh mắt Wangho, nhẹ giọng hỏi: "Cho nên, ngày mai anh có thể tiếp tục tới gặp em không, Wangho?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip