18 。
✌︎('ω'✌︎ )
Mùa hạ nhiều mưa, thỉnh thoảng còn có sấm chớp, mưa tuôn rơi xối xả không ngừng khiến không khí luôn nóng ẩm bực bội.
Bốn người ngồi dưới mái hiên mắt lớn trừng mắt nhỏ, nhất thời không ai nói gì.
Hai anh em nhà họ lee ngồi trên ghế khoanh tay lại không nói chuyện, Wangho thì cúi đầu không biết đang suy nghĩ điều gì, Hyukyu cũng hết cách, nhẹ nhàng ho một tiếng rồi đề nghị: "Khó lắm mới có một ngày rảnh rỗi, hai anh em gặp mặt nhau thì hay là ăn lẩu đi, vui vẻ một chút."
Sanghyeok hừ một tiếng, "Không có công thức, không có nguyên liệu, ăn đéo gì."
Hyukyu quay sang Wangho, "Wangho muốn ăn lẩu không, đến đây lâu vậy rồi mà chưa được ăn lẩu."
"Hả... Tôi... Tôi sao cũng được." Wangho vội ngẩng đầu lên.
Sanghyeok nghĩ lại, quả thực trước giờ hắn chưa nấu lẩu cho vợ ăn nên có hơi áy náy, "Trong tủ lạnh có rau, thịt bò thịt dê đông lạnh và tôm hùm lúc trước bắt, còn có hành, gừng, tỏi, đậu tương bóc vỏ, cái gì cũng có, để tôi ra ngoài bắt thêm hai con cá."
Hyukyu: "..." Ủa, không phải vừa mới nói không có nguyên liệu nấu ăn sao.
"Bên ngoài đang mưa, đừng ra ngoài." Wangho nhìn lên trời, có hơi lo lắng.
Sanghyeok xoa xoa mái tóc mềm của cậu, "Không sao, tôi mặc áo mưa, lát nữa sẽ về ngay, em và Hyukyu rã đông thịt trong tủ lạnh rồi rửa rau sơ qua là được." Sau đó lại nói với Smeft: "Anh, đi chung đi."
Smeft kiên quyết từ chối: "Không, bẩn chết mất."
"Thế thôi." Sanghyeok quay về phía Hyukyu: "Vậy tên trà xanh này đi với tôi."
Smeft: "Không, để tao đi với mày."
Hyukyu bị gọi là tên trà xanh: "..."
....
Sau khi hai người rời khỏi, Wangho và Hyukyu cũng đi chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.
Wangho lau sạch lò vi sóng bị dính đầy bụi, sau đó lại đi chà nồi, dùng nước nóng trụng sơ qua. Hyukyu thừa dịp thịt còn đang đông thì cắt ra thành từng miếng nhỏ, cuối cùng hai người rửa rau, bận bịu vô cùng.
Nhưng bên kia lại không hòa thuận như vậy, hai người không nói lời nào, đến sông, Smeft mở lời trước: "Muốn nói gì à?"
Sanghyeok hỏi: "Ông già xảy ra chuyện gì sao?"
"Không phải chuyện gì lớn, chắc là còn mấy năm nữa."
"Ồ."
Câu chuyện ngắn ngủi kết thúc, Sanghyeok liền chuẩn bị bắt cá. Hiện tại mưa không lớn lắm nên cá bơi ra rất nhiều, chỉ cần dùng lưới là có thể bắt được.
Smeft đứng bên cạnh nhìn hắn làm việc, chờ đến khi Sanghyeok bắt được một con cá lớn thì mới nói tiếp: "Dù thế nào đi chăng nữa thì cũng không phải bố làm ra chuyện ác tày trời, có lẽ mày đợi ổng chết xong mới quay về nhưng mày có nghĩ đến Wangho không. Cậu ta là người thành phố, có bạn bè người thân, ít nhất là có công việc của mình, mày nhốt cậu ta ở đây, nói là sẽ không để cậu ta chịu khổ nhưng làm vậy cậu ta có vui vẻ được không? Cậu ta được ích lợi gì? Mày đã trưởng thành rồi, vừa bướng bỉnh ngây thơ vừa nực cười, không bằng cho cậu ta một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc đi."
...
Hyukyu nhìn hai người quay về, người Sanghyeok toàn là bùn đất, còn Smeft ngoại trừ dính chút nước mưa ra thì không biết gã giúp ích được gì nữa, thầm kéo Smeft lại rồi nhỏ giọng hỏi: "Đừng nói là anh ra ngoài mà không làm được gì nha?"
Smeft nhướng mày, "Thì sao?"
"Chúng ta đang ăn nhờ ở đậu, anh còn không biết phụ giúp một chút hả?" Hyukyu lải nhải dạy dỗ vài câu.
Wangho vén rèm phòng bếp lên, nhìn thấy Sanghyeok xách hai con cá về liền vội cầm lấy, "Mau vào đi, em với anh hyukyu đã chuẩn bị tôm thịt xong, còn gói một ít sủi cảo, lát nữa mình ăn chung."
Sanghyeok không thích cả người mình dính đầy bùn, sợ làm bẩn cậu, hắn tránh né cậu rồi khen: "Được, vợ vất vả rồi. Để tôi đi làm cá, sau đó xào sơ một chút."
"Được..." Wangho có hơi hụt hẫng cúi đầy xuống, nhỏ giọng đáp một tiếng.
Đột nhiên Sanghyeok xích lại gần mặt cậu, hôn cậu một cái thật nhanh rồi trêu chọc: "Trên người toàn là bùn thôi, để rửa sạch rồi cho em ôm."
Wangho xấu hổ che miệng lại, chỉ biết ấp úng đáp lời hắn.
Sanghyeok làm cá xong rửa sơ lại với nước, bắt đầu chuẩn bị những nguyên liệu cơ bản. Hắn xào tỏi thơm để rưới lên tôm hùm, Wangho bưng nồi lẩu đến, để rau lên trên bàn, Hyukyu chuẩn bị một ít trái cây ướp lạnh, chỉ có Smeft là lấy máy tính ra giải quyết chuyện công ty.
Sau khi chuẩn bị xong, mọi người ngồi vào bàn ăn nhưng Smeft không ngồi vào, gã không tham gia chuẩn bị và cũng không muốn ăn.
Hyukyu đi đến bên cạnh, nhìn gã còn đang làm việc không chớp mắt thì gõ gõ mặt bàn, híp mắt cười nói: "Chồng, ăn cơm thôi."
Smeft dừng lại một chút, lạnh lùng nói: "Không muốn, tôi không ăn."
Hyukyu sao mà không biết rõ tính tình của gã, anh ta đứng thẳng dậy, cất cao giọng: "Ôi không ăn thì không ăn, lớn vậy rồi còn kén ăn hơn cả con nít."
"Ha."
Smeft nhìn về phía hai người đang cười, Wangho lập tức ngậm miệng lại trốn sau lưng Sanghyeok, Sanghyeok thì nói thẳng: "Anh, chắc là anh không ngại đâu nhỉ?"
Cuối cùng dưới sự "động viên" của mọi người, Smeft cũng đến ngồi ăn.
Nước lẩu nấu hơi cay, trong này chỉ có một mình Smeft là không ăn cay được nhưng lại không nói, Hyukyu thấy trán gã lấm tấm mồ hôi, môi đỏ bừng, tay siết chặt đũa thì lại gần chọc: "Không ăn cay được thì đừng ăn, để em lấy sủi cảo cho."
Smeft lập tức để đũa xuống, quay sang đã thấy Hyukyu nở nụ cười nhìn mình, gã cảm giác tim mình như đập hụt một nhịp.
Hyukyu vỗ vỗ vai gã, đứng dậy đi vào bếp, còn không quên nói với Wangho: "Tôi đi lấy sủi cảo cho Smeft, anh ấy kén ăn, hai người có muốn ăn luôn bây giờ không?"
Wangho còn chưa lên tiếng thì Sanghyeok đã nói trước: "Không không, hai người ăn trước đi."
Chỉ một lát sau Hyukyu đã bưng sủi cảo ra, sau đó đưa nước chấm cho Smeft.
Ăn cơm xong, Wangho chủ động dọn dẹp nhưng bị Sanghyeok ngăn cản, "Em nghỉ ngơi đi, để tôi rửa chén."
"Không sao, em..."
Hyukyu chen vào giữa, ngắt lời: "Đừng tranh nhau nữa, để tôi, đã ăn nhờ rồi thì cũng phải giúp một chút chứ."
Sanghyeok lập tức kéo Wangho trở về phòng, vừa đi vừa không quên cảm ơn: "Vậy thì làm phiền hai người!"
Hai người?
Hyukyu không nghĩ người không dính một giọt mưa như Smeft cũng có thể phụ giúp rửa chén.
Nhưng lúc Hyukyu dọn bàn xong đi vào nhà bếp thì đã thấy gã đàn ông cao lớn đang đứng trước bồn rửa chà từng cái chén dính đầu dầu, mặc dù mặt gã đen như đáy nồi.
"Thôi, để em."
Smeft đẩy tay Hyukyu đang định cầm chén ra, nói: "Đứng yên đó đi, đừng thách thức lòng kiên nhẫn của tôi."
Hyukyu khẽ cười một tiếng, anh ta vòng ra sau lưng gã, vịn vào bả vai gã rồi nhón chân lên, thổi một cái bên tai, khen ngợi: "Cảm ơn chồng yêu~ Chồng yêu đúng là vừa tốt vừa đẹp trai mà..." Nói xong còn cọ vào cổ gã.
Gã đàn ông dừng lại một chút, đôi mắt tối sầm lại, giọng nói khàn đi: "Đừng có dụ dỗ tôi nữa."
Hyukyu: "Em có dụ dỗ đâu?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip