𝟒𝟑.
"Em gặp được anh, quen biết anh thì thành phố này trời sinh đã thích hợp để yêu đương, còn anh thích hợp với linh hồn em."
Marguerite Duras
Lúc Pobby 2 tuổi thì Woojae đã đi học tiểu học.
Nửa năm trước Sanghyeok và Wangho mang hai đứa nhỏ qua Đức du lịch, cố ý đến Nhà thờ Lớn Cologne nghe giảng đạo, khi đi dạo phố ở Munich, một tấm biển quảng cáo từ trên mái nhà rơi xuống, lúc xảy ra chuyện, Sanghyeok đang đi mua kem cho hai đứa bé còn Wangho đứng đợi ở con phố đối diện.
Tất cả như một cuốn phim điện ảnh quay chậm, hoàn cảnh hết sức ngàn cân treo sợi tóc, Sanghyeok cất bước, chạy nhanh đến bên cạnh cậu, đem cậu bao bọc dưới thân mình, người đi đường tri hô thất thanh, rất náo loạn.
Khi đó anh kịp thời ôm cậu vào trong ngực, dùng sức của bản thân chống chịu lại sức mạnh sắp rơi xuống.
May mắn là thượng đế nương tay, kế bên hai người có một quầy hàng bị bỏ lại bằng sắt đã chịu bớt một phần sức nặng.
Lưng của Sanghyeok vẫn bị thương, đêm đó phải vào bệnh viện.
Hai đứa trẻ bị dọa sợ, Pobby nép trong lòng anh trai mình khóc lớn, sau khi xảy ra chuyện thì ôm Wangho không buông tay.
Bây giờ trên lưng Sanghyeok vẫn còn để lại vết thương ngoài ý muốn từ lần đó, kéo dài từ xương bướm đến eo phải, một vết thật dài.
Rất nhiều lần Pobby vén lưng áo ba lên để thổi cho ba, bàn tay nhỏ nhẹ nhàng vuốt dọc theo vết thương.
Sau này, mỗi lần ở trên giường, Wangho sẽ đột nhiên đè anh xuống, hôn thật sâu, dùng sức như muốn hút hết hồn phách của anh ra vậy.
Trên thế giới này thật sự có người như vậy, yêu đến trao hết tất cả.
—— Anh cảm thấy cho em bao nhiêu cũng không đủ, nên anh trao cả bản thân mình cho em.
***
Trong thời gian nghỉ dài ngày, Sanghyeok và Wangho dẫn con đến nhà ông bà ngoại ở thành phố để thăm người thân.
Ông bà buôn bán hải sản, trước khi kết hôn từng đến, sau khi kết hôn cũng tới Nhân gian Tứ quý rất nhiều lần để thăm hai người, thành phố ở xa xôi nên Sanghyeok ít khi dẫn cậu đến đây.
Woojae theo ông cố ngoại đi thuyền ra biển, Pobby lẽo đẽo theo bà cố ngoại làm món cháo tôm nõn, ăn xong còn ngoan ngoãn lấy chổi quét rác, dáng người nho nhỏ, quét nhà mà cũng ra hình ra dáng, hàng xóm láng giềng qua tiệm xem thấy thì rất thích cậu, thay phiên nhau ôm trêu đùa.
Ông bà ngoại tuy lớn tuổi nhưng không chịu ngồi yên, mẹ Sanghyeok tuy kiếm được tiền vàng vô số mà ông bà không tiêu xài bao nhiêu, lại yêu thích công việc của mình.
Hôm nay Wangho mặc một chiếc đầm màu đỏ đi dạo bờ biển cùng Sanghyeok, gió biển mang theo vị hơi tanh, trên đỉnh đầu cậu đội nón che nắng rộng vành màu vàng nhạt có đường viền hoa, gương mặt dưới nón hơi đỏ, gió thổi tóc bay, giống như người mẫu trong tạp chí.
Đồng hồ hiệu Givenchy trên tay Sanghyeok là cậu mua chúc mừng sinh nhật 35 tuổi của anh, lại nói anh già thêm một chút làm Sanghyeok hung hăng đánh vào mông cậu vài cái.
Ông ngoại bà ngoại rất thích hai đứa chắt thông minh ngoan ngoãn này nên hai người căn bản không cần nhọc lòng trong coi, thừa dịp lén ra ngoài chơi.
Thành phố nằm ven biển, bọn họ ở đây đã 4 ngày, dự định ngày mai sẽ trở về.
Sanghyeok hỏi cậu có muốn đến thành phố ở kế bên thăm thú hay không, nghe nói nơi đó còn có đảo tình nhân.
Wangho nghe anh nói thì bị hấp dẫn, Sanghyeok lập tức dẫn cậu về nhà ông bà ngoại thu dọn quần áo, Woojae câu được mấy con cua cho em trai chơi, hai đứa trẻ ở trong sân sau cười đùa vui vẻ.
Sanghyeok nói với ông bà hai người muốn đi thành phố L một chuyến.
Ông bảo hai người yên tâm, ông bà sẽ chăm sóc hai đứa nhỏ.
Hai người trước khi đi còn hôn con, hai đứa nhỏ nói tạm biệt ba mẹ xong thì chạy tót ra sân sau chơi cua.
Lúc hai người ở cùng một chỗ, rất nhiều chuyện không thuận tiện trở thành thuận tiện, tỷ như sau khi đến đảo tình nhân, trên giường lớn của khách sạn, hai người gấp không chờ được làm một lần.
Wangho gần đây canh những lúc Sanghyeok vừa bắn xong thì cúi xuống ngậm, anh bị cậu làm cho nhỏ giọng rên rỉ, chỗ yếu ớt nhất có cảm giác như giá vũ vân đằng*, thấy anh thoải mái như vậy thì Wangho có cảm giác thành tựu.
*Giá vũ vân đằng: cưỡi gió đạp mây, ở đây còn chỉ sự vui thú trong quan hệ nam nữ.
Tắm rửa xong xuôi, hai người định đi một vòng quanh đảo.
Sở dĩ đảo này gọi là đảo tình nhân bởi vì khi nhìn từ xa, hợp với ngọn núi đối diện trông như một đôi tình nhân đang hôn nhau, mấy năm nay được chính phủ khai thác nên trên đảo có đầy đủ các loại hình phương tiện.
Wangho và Sanghyeok đi bộ chậm rãi, lúc đi ngang qua một cửa hàng thủ công, chủ cửa hàng là một cô gái trẻ, vòng tay làm rất đẹp, Wangho nhìn rất thích nên mua một cặp vòng tình nhân cùng đeo với Sanghyeok.
Đi mệt rồi thì anh cõng cậu, bước đi trên con đường nhỏ thật dài, xung quanh đủ loại cầu hoa nặng trĩu, đủ mọi màu sắc nhìn rất đẹp.
Nhà ở xung quanh ốp gạch màu đỏ nhìn như trang viên Châu Âu.
"Ông xã, hát cho em nghe đi."
Thấy không có ai xung quanh nên anh liếc nhìn cậu một cái, Wangho nhẹ nhàng hôn lên hàng mi thật dài của anh, "Được không anh?"
Ho nhẹ một tiếng, Sanghyeok bắt đầu hát tình ca tiếng Đức.
Giọng ca tươi mát của đàn ông rất hài hòa với cảnh sắc nơi này, trong lúc hát, Wangho hôn anh ba lần.
Anh cười, cậu cũng cười theo.
Hai người đến nhà hàng hải sản dùng bữa, bóng đêm dần dày, trong lúc ăn cơm vừa hay gặp được một đôi tình nhân cầu hôn ở đó, cô gái khóc lóc đeo nhẫn vào tay.
Nhìn thấy một màn như vậy, Sanghyeok vô thức đan mười ngón tay với Wangho, hai người cũng đã đeo nhẫn, là trải qua rất nhiều trắc trở mới có được.
Lúc đi ra thì Sanghyeok rất vui vẻ, anh nói một lời bên tai Wangho, cậu đỏ mặt, nhéo eo anh một cái.
Trên đảo có nhà thờ, đối diện là công viên hoa tử đằng, vé vào cửa tương đối mắc nên không có mấy ai vào tham quan.
Vậy mà anh lại muốn ...., trong người Wangho cảm thấy hơi nóng lên.
Ở phía nam có một khu chợ địa phương, nhân lúc bây giờ trời chưa tối hoàn toàn nên anh dẫn cậu đi qua đó, sẵn tiện mua một ít hải sản để khách sạn làm bữa sáng ngày mai.
Chợ địa phương nhìn khá cũ xưa, lúc đi vào có thể ngửi được mùi tanh.
Khu chợ này đã có từ rất lâu nên mùi càng đậm thêm.
"Ngày mai ăn cháo tôm được không em? Hay là ăn cua?" Sanghyeok che chở cho cậu đi qua những vũng nước trên đất, anh sợ cậu bị dơ giày.
Rất nhiều cửa hàng đặt một cái bàn ở trước cửa lối ra vào, có mấy người đàn ông tụ lại uống bia, để mình trần đi đánh bài, bụng phệ sáng bóng, la hét những tiếng thô tục, tràn ngập mùi mồ hôi và mùi vị cuộc sống.
Dáng vẻ Sanghyeok đoan chính, ngũ quan như ngọc, thân mình ngồi xổm xuống lựa cua, một tay khác nắm lấy tay cậu, cậu bé bán hải sản đỏ mặt lấy túi cho anh đựng cua.
Sanghyeok lịch sự nhận lấy, "Cảm ơn."
Chọn hai con cua chắc thịt, cột dây xong thì thấy Wangho đang đăm chiêu nhìn người ta đánh bài, anh hôn mặt cậu, "Em muốn đánh bài? Trở về anh đánh với em 300 hiệp." Anh nói xong còn xoa bóp tay cậu.
Wangho liếc nhìn anh một cái.
Sanghyeok phát hiện trên cẳng chân của cậu có dính nước bẩn, nhíu mày, anh nói bên tai cậu, "Em đứng đây chờ anh, anh sẽ quay lại liền."
"Ừm."
Wangho đứng tại chỗ nhìn mấy con cua đang giương nanh múa vuốt trong túi, nhiều lần cằm dây cột trêu đùa nó, mấy lần suýt bị kẹp cậu đều nhanh tránh đi.
Bỗng dưng một tiếng la lớn.
"Lão già, ông tính chơi xấu sao?"
Wangho khựng người.
Con cua kẹp trúng thắt lưng của cậu.
Cách đó không xa, trên bàn cờ thứ ba có 4 gã đàn ông đang ngồi.
Người tên là Baekcheon vẻ mặt tang thương, nếp nhăn đầy rẫy, dầu mỡ đầy mặt, chanh chua khắc nghiệt, giờ phút này đang vỗ bàn đứng lên, bụng bia run rẩy, chớp mắt, "Hôm nay chơi đến đây, ông mày còn về buôn bán nữa."
Một gã gầy còm lên tiếng, "Cái tiệm nhỏ như lỗ mũi còn buôn bán cái nỗi gì?"
Một giọng nữ chói tai vang lên, khí thế như muốn phá tường, "Baekcheon ông không cần làm việc phải không? Có phải đi đánh bài nữa không?"
Lão già hung hăng đạp tàn thuốc, giận đùng đùng bỏ đi.
Còn Wangho, mặt không biểu cảm, ngón tay run rẩy.
Một bước, hai bước, ...
Cậu đuổi kịp ông ta.
Một nhà nhỏ hẹp, một căn tiệm cũ nát, trước cửa đặt một cái bàn, bên trên có tấm ván gỗ để thịt gà, thịt heo, quạt trần đang chạy, có gắn mấy sợi nilon để đuổi ruồi bọ.
Kế bên cửa là mấy cái chuồng gà bằng sắt, gà bên trong gáy to, cửa đôi quét rác xuống phía dưới, thổi ra mùi tanh hôi nhàn nhạt.
Baekcheon cầm một con dao chặt xương heo không có người mua, ông ta để dao một bên, trong miệng lải nhải, lê dép đi vào tiệm.
Bóng đèn dùng lâu rồi nên trong tiệm có màu vàng, một người đàn ông trẻ tuổi nằm trên ghế, mê mẩn chơi game, đùi phải dị dạng.
Baekcheon đi vào thì đá anh ta một cái, "Chơi, chơi, chơi, suốt ngày chỉ biết chơi, đồ phế vật."
Một ả đàn bà ngồi bên cạnh đang xem phim, thấy con trai bị đánh nên đập bàn, "Ông làm gì? Lại đánh con? Bà mẹ ông còn đi đánh bài sao không nói?" Hai mắt bà ta trừng trừng, màn hình di động bị quăng bể nát giống như tấm bản đồ, trên người là quần áo rẻ tiền như một ả đanh đá.
"Đồ đàn bà thúi, cưới bà là xui tám đời." Ông ta hút điếu thuốc, trong lòng bực bội, hùng hổ đi ra ngoài.
Trước cửa tiệm có một cậu trai đang đứng.
Nhìn còn rất trẻ, quần áo trên người nhìn rất xa xỉ, làn da trắng mịn, ngũ quan thanh tú, khí chất rất tốt, hình như không phù hợp với khí chợ ồn ào đông đúc này, hình như không phải người địa phương.
Đúng là nhà có tiền.
Baekcheon không thích nhất chính là dạng người cao cao tại thượng này, không phải là do đầu thai tốt sao? Cho ông một người cha có tiền như vậy thì ông không tội gì ở cái nơi xó xỉnh này, bán gà vịt ngỗng 20 năm trời, mùi gia cầm trên người rửa mãi không trôi, còn phải vay nặng lãi mỗi kỳ đóng không xong, còn ai xui xẻo hơn ông?
"Mua cái gì?" Càng nghĩ ông càng tức giận. Wangho lẳng lặng nhìn ông ta, nhìn người đàn ông này.
Chuyện từ khi nào? Cậu đã không còn nhớ rõ.
Một cái kẹo que, một cái đùi gà thì vứt cậu ở nơi xa lạ, sợ hãi vẻ mặt của người đi đường xa lạ, vừa sợ vừa run, còn luôn tự nhủ ông ta sẽ quay lại đón mình.
Chờ rồi chờ, giống như đứa trẻ ăn mày, đói đến ngất xỉu được đưa vào cậu nhi viện.
Chạy ra được cũng không dám báo công an sợ ông bị liên lụy.
Cậu cho rằng ông sẽ thật sự đến đón mình.
Con ông ta vẫn còn bị tật như cũ, mụ đàn bà kia vẫn lưu manh khéo mồm khéo miệng.
Là trời xanh có mắt sao?
"Muốn cái gì? Câm hả?" Ông ta thấy cậu lạnh lùng nhìn ông, trong lòng không khỏi run sợ, giả bộ cứng miệng.
Thì ra ông ta không nhận ra cậu.
Đúng vậy, cậu bé xanh xao vàng vọt, khắp người đầy vết thương, lúc nào cũng im thin thít đó đã thay đổi.
Bỗng dưng, Wangho cười.
Nụ cười này có ý nghĩa biểu tình, giống như châm chọc.
Dưới chân cậu mang đôi giày được Sanghyeok đặt làm riêng, ngẩng đầu liếc nhẹ ông ta một cái rồi quay bước đi, dáng vẻ tiêu sái hơn bất cứ ai.
Khiến cho ông ta phải ở căn tiệm cũ nát không nhìn thấy mặt trời này, bên cạnh vợ con mình, mùi gia cầm rửa không trôi, xương heo chặt không đứt, giết gà không xong, mùi tanh tưởi bám lấy ông ta cả đời.
Baekcheon nhìn thấy cậu trai này không nói lời nào, cười nhẹ rồi quay đầu đi, làn váy đỏ phất phơ như đóa hoa nở rộ mà không thể chạm tới được, cảm giác xa xôi không thể với tay tới.
Trong lòng ông có cảm giác không tên, trong tay còn giấu tờ 100 đồng mới lén lấy ra từ trong thùng tiền.
Ông không nhịn được cảm giác bài bạc..
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip