04

Choi Wooje đã chuyển tới sống ở nhà của Moon Hyeonjun.

Ryu Minseok không đồng ý với điều này.

Cậu cau mày nhìn người đi rừng đang giúp Choi Wooje chuyển hành lý, từ đầu đến chân đều thể hiện rõ sự không hài lòng. Tại sao lại phải chuyển nhà? Tại sao đều đã ba mươi tuổi rồi mà vẫn muốn làm gì thì làm? Choi Wooje có từng suy nghĩ tại sao mình và Moon Hyeonjun lại xa cách nhau nhiều năm như vậy không? Hai người đã bước vào độ tuổi trung niên có thực sự thẳng thắn nói về những rắc rối phức tạp của nhiều năm trước không? Ryu Minseok không nghĩ rằng những vấn đề này là không đủ để khiến hai người xa cách thêm lần nữa. Bọn họ đều đã không còn trẻ nữa rồi, sẽ không thể chịu đựng được những sự xáo trộn nữa đâu. Khi thời gian trôi qua, ký ức dần phai nhạt, ai biết được nếu như tiếp tục có vấn đề xảy ra thì liệu bọn họ có còn cơ hội quay lại như hiện tại không?

Nhưng cậu đã tạm nuốt những lời này xuống, bởi vì Choi Wooje thực sự đang rất vui. Em ta nửa đêm gọi điện đánh thức cặp đôi đường dưới đang say ngủ, heo con này có vẻ thực sự rất phấn khích, không tài nào ngủ được, khó ai có thể tưởng tượng được một đường trên đã từng trải qua biết bao trận đấu lớn nhỏ lại có những lúc trằn trọc không ngủ được như thế này. Em ta luyên thuyên kể với Ryu Minseok về quyết định của mình và bắt đầu xuống giường thu dọn những hành lý cần mang theo. Ryu Minseok vốn dĩ còn đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, vừa nghe thấy những gì Choi Wooje nói thì giống như bị tạt một gáo nước lạnh "Lee Minhyung, bạn tăng nhiệt độ điều hòa lên đi." Cậu đá nhẹ vào người xạ thủ nằm bên cạnh đã chuẩn bị ngủ lại, không muốn giải thích gì thêm, bởi vì cậu cảm thấy bản thân mới là người cần một lời giải thích nhất vào lúc này.

"Hai đứa định sống chung à? Choi Wooje."

Ryu Minseok rất hiếm khi nghiêm túc gọi thẳng cả họ và tên của người chơi đường trên như vậy, trừ khi cậu em này gây chuyện quá đáng. Lee Minhyung đang chỉnh điều hòa ở bên cạnh cũng hơi dừng lại, nhưng hắn không có phản ứng gì quá lớn. Trên thực tế thì, so với một Ryu Minseok tinh tế, Moon Hyeonjun lại thường xuyên tán gẫu với xạ thủ hơn, người có tính cách na ná giống mình. Cho nên Lee Minhyung cũng rất hiểu người bạn này.

Moon Hyeonjun có thể kiêu ngạo, cũng có thể cố ý trêu đùa Choi Wooje, nhưng anh ấy vẫn luôn âm thầm bảo vệ mọi thứ thuộc về Choi Wooje. Nhiều năm về trước, người này cũng từng vì lo lắng sẽ gây ảnh hưởng tới phong độ của Choi Wooje mà tự mình gặm nhấm nỗi đau đớn mà chấn thương gây ra, cho nên hiện tại anh ấy chắc chắn sẽ không mạo hiểm phá hỏng mối quan hệ đang trong quá trình hàn gắn này đâu. 

"Hyeonjunie... Đã trưởng thành hơn nhiều rồi." Lee Minhyung nhìn Ryu Minseok không vui cúp điện thoại, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc bồng bềnh của hỗ trợ nhà mình. Moon Hyeonjun đương nhiên đã trưởng thành rất nhiều, anh ấy vẫn duy trì cách quan tâm quen thuộc với Choi Wooje, nhưng dù sao cũng đã lâu không gặp, không gian và thời gian khiến bọn họ phải chấp nhận rằng cả hai đã xa cách nhau rất lâu, đương nhiên cũng không thể được gọi là "thanh mai trúc mã" nữa.

"Em biết, nếu chưa suy nghĩ kĩ càng thì em ấy chắc chắn sẽ không quay lại. Chỉ là em cảm thấy, nhanh quá." Ryu Minseok vùi đầu vào trong chăn.

Nhưng em đã không thể chờ được nữa rồi.

Cậu nhớ lại giọng nói đầy phấn khởi của Choi Wooje trong cuộc gọi vừa rồi.

Quả nhiên là không thể chờ thêm được nữa. Khi Moon Hyeonjun đến nơi, Choi Wooje đã thu dọn hết hành lý và đứng sẵn ở sảnh chờ tài xế riêng của mình. Ryu Minseok nhìn Choi Wooje giống hệt như một cô bé mới lớn chờ đợi người mình thích đến đón để đi hẹn hò tại thư viện, đặt hành lý ở bên cạnh rồi cứ hai phút lại chạy ra cửa ngóng một lần, càng nhìn càng thấy phiền muộn. Sau đó khi Moon Hyeonjun lái chiếc xe vừa mới được rửa sạch tới, khóe miệng của Choi Wooje đã đạt đến một độ cao mới. Ryu Minseok đi theo phía sau hai người họ, nhận thấy Moon Hyeonjun đã chuẩn bị xếp đồ xong thì quay qua dặn dò Choi Wooje vài câu như "chăm sóc bản thân thật tốt" rồi vẫy tay tạm biệt em. Choi Wooje ngồi ở ghế phụ ngoan ngoãn mỉm cười, hứa rằng mình sẽ ăn uống đầy đủ rồi cùng vẫy tay tạm biệt người anh trai thân thiết. Moon Hyeonjun thò đầu ra khỏi ghế lái, gật đầu với cậu một cái rồi đóng cửa sổ lại. Lớp cửa kính từ từ được nâng lên, đôi mắt sáng ngời của Choi Wooje vẫn đang nhìn về phía cậu, trong lòng Ryu Minseok bất chợt dâng lên một nỗi buồn.

Chết tiệt, sao lại có cảm giác như đang gả con gái đi vậy.

Chú rể thì đang phấn khởi vô cùng. Tạm thời, anh không bận tâm đến cảm xúc của người bạn hỗ trợ đang hít khói xe ở phía sau, chỉ biết rằng ước mơ trong suốt nhiều năm qua của bản thân cuối cùng cũng sắp trở thành hiện thực. Mặc dù mối quan hệ của hai người hiện tại không giống như những gì anh từng tưởng tượng, nhưng không sao hết, Moon Hyeonjun khi còn thi đấu là một kẻ liều lĩnh, không quan tâm trình tự, miễn đạt được mục tiêu là được. 

Trái đất vốn là một khối hình cầu, đi rồi đi mãi, cuối cùng vẫn sẽ trở lại nơi bắt đầu.

Hai người bàn bạc một lúc, cuối cùng quyết định sẽ đến quán cà phê mèo của bạn Moon Hyeonjun để đón mèo trước. Hệ thống máy sưởi trong xe được bật lên, Moon Hyeonjun mở bài hát mà Choi Wooje thích nghe nhất rồi yên lặng lái xe. Chẳng mấy chốc, cơn buồn ngủ đã đến với em nhỏ.

"Tới nơi thì gọi em dậy nhé, hyung~". Giọng nói ngái ngủ vang lên bên tai Moon Hyeonjun, lan tỏa trong hơi ấm của điều hòa. Moon Hyeonjun tranh thủ lúc đèn đỏ nhìn người bên cạnh, trong lòng đột nhiên cảm thấy như có phép màu. Giờ này tháng trước, anh vẫn còn đang ở quê, một mình lái xe đến siêu thị mua đồ cho một người. Một tháng trôi qua, giờ đây anh đã có mặt ở Seoul, người yêu cũ ngồi bên cạnh, hành lý của người yêu cũ đặt trong cốp xe, điểm đến là quán cà phê mèo, nơi họ sẽ bắt đầu cuộc sống mới cùng với một chú mèo. Những điều mà anh mơ ước dường như đang diễn ra với một tốc độ chóng mặt. Không có những khuôn mặt lạnh lùng, không có sự tức giận như anh đã tưởng tượng, bọn họ chỉ đơn giản là gặp nhau, ăn uống rồi chơi game, giống như được trở lại những năm tháng tốt đẹp nhất giữa người đi rừng và đường trên, thậm chí còn có thể sống trong một cuộc sống mà bản thân hằng mong ước, những rạn nứt giữa bọn họ chỉ như một đoạn phim không phù hợp mà nhà sản xuất bất cẩn chèn vào trong bộ phim có cái kết hạnh phúc.

-

"Moon Hyeonjun, mày thật sự muốn về à?" Trước khi Moon Hyeonjun rời khỏi Seoul, Lee Minhyung đã từng hỏi anh như vậy. Là một người đi rừng từng vô địch thế giới, việc sinh sống và làm việc tại Seoul đối với Moon Hyeonjun dễ hơn trở bàn tay, nhưng cuối cùng anh đã chọn trở về quê hương vào thời điểm đó.

"Ừ, tao đã quá quen với việc chia sẻ mọi thứ và cảm xúc của mình với Wooje, điều này không phải là điều mà một người trưởng thành nên làm." Hình như khi đó Moon Hyeonjun đã trả lời như vậy. Anh ấy cần phải bình tĩnh lại. Thế giới eSports quá đặc thù, vì vị trí, vì meta và cả các yếu tố khác mà yêu cầu người chơi phải ghép đôi, phải luyện tập, phải giao tiếp nhiều hơn, dễ khiến cho những cảm xúc không thuần khiết sinh sôi nảy nở, điều này khác biệt rất nhiều so với cuộc sống thực tế. Moon Hyeonjun đã hiểu được chân lý vào năm mình giải nghệ. Không phải là anh đang trốn tránh thế giới eSports, mà là anh muốn rời khỏi môi trường mà mình đã lớn lên để hiểu rõ hơn về cách con người trên thế giới này hoạt động.

Nhiều năm về sau, khi một lần nữa đứng trên mảnh đất Seoul, Moon Hyeonjun cuối cùng đã hiểu được những điều khiến anh đau khổ đến mức phải lén lau nước mắt.

-

"Chào mừng quý khách ~" Nhân viên của quán cà phê mèo nhiệt tình chào đón hai người, mấy nhân viên nhỏ bé khác cũng nhanh chóng chạy đến vây quanh chân của Choi Wooje. Quả nhiên, người mềm mại vẫn luôn thu hút những thứ mềm mại, Moon Hyeonjun nghĩ thầm. 

Sau khi giải thích lý do đến đây, nhân viên nhanh chóng nhận ra vị khách này chính là người bạn mà ông chủ đã nhắc đến, liền dẫn hai người đến khu vực ổ mèo ở phía sau và chỉ cho họ thấy con mèo đã được chuẩn bị sẵn cho Moon Hyeonjun. Đó là một chú mèo Ragdoll rất đẹp, đôi mắt sáng long lanh, tuy mới bốn tháng tuổi, cơ thể nhỏ nhắn, nhưng bộ lông đã bắt đầu phát triển. Nhân viên nhẹ nhàng bế chú mèo ra, đặt vào trong vòng tay của Moon Hyeonjun. Chú mèo này rất thân thiện, nó tự nhiên cọ cọ vào áo khoác của anh. Moon Hyeonjun cúi đầu quan sát chú mèo, tiện đường nhìn sang Choi Wooje cũng đang cúi đầu nghiên cứu cái thứ sinh vật bé bé kêu meo meo ở trước mặt, cảm thấy trái tim mình đang dần tan chảy, em thích thú lên tiếng: "Đẹp quá đi ~~" 

Sau đó em lại ngước nhìn người đàn ông đang bế mèo, trong ánh mắt vẫn còn tràn ngập niềm vui khi được gặp một chú mèo xinh đẹp.

Từ góc nhìn của Moon Hyeonjun, anh trông thấy một chú mèo với đôi mắt xanh biếc mềm mại nhìn anh, còn có cả người đi đường trên của anh, đôi mắt lấp lánh như những vì sao, cũng đang nhìn anh.

Moon Hyeonjun cảm giác như sắp bị hạ gục. Cho nên vội vã hỏi nhân viên về những điều cần chú ý, cảm ơn người ta rồi phủ áo khoác lên chiếc lồng vận chuyển để ngăn chặn sự thay đổi nhiệt độ giữa trong nhà và ngoài trời có thể khiến mèo con khó chịu, sau đó thì chạy thẳng ra xe khiến Choi Wooje phải ngơ ngác đuổi theo phía sau, trong lúc anh trai đang trao đổi với nhân viên thì em đã ngồi chơi với mèo rất vui, vừa ngẩng đầu đã thấy người kia chạy ra đến cửa rồi, thế là phải vội vội vàng vàng phủi lông mèo ở trên người rồi đuổi theo người ta.

Quá mức cho phép rồi. Moon Hyeonjun vừa nhìn Choi Wooje đang chơi với mèo ở ghế sau qua chiếc gương chiếu hậu vừa nghĩ thầm. Anh đột nhiên cảm nhận được một cú sốc ở trong lòng.

Chết tiệt, sau này anh sẽ sống cùng với Choi Wooje!!! Và bọn họ sẽ cùng nhau nuôi một chú mèo!!!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip