𝑬𝒙𝒕𝒓𝒂 𝒔𝒕𝒐𝒓𝒚:

[Anh Haru, cũng tới lúc chúng ta phải tạm biệt rồi nhỉ.]

Có lẽ thiên thần thật sự tồn tại đấy.

Đôi cánh trắng muốt này vẫn rực rỡ như lần đầu hắn nhìn thấy, tới cả nụ cười có phần ranh mãnh cho đến dịu dàng của thiếu niên trước mặt.

Rõ ràng là hắn chỉ ngủ một giấc rồi thôi.

Tuy nó đã đánh đổi lại bằng cả năm năm trời, nhưng khi bọn họ gặp mặt lại lần nữa, thì cứ như đã trải qua tới tận mấy ngàn kiếp mới có thể nhìn thấy nhau vậy.

Cái cảm giác tất cả những phần thiếu hụt của bản thân đều được trọn vẹn trở lại.

Thật sự là thứ khó diễn tả thành lời.

[Đúng là một giấc mộng dài thật, lúc đó thiên đạo đã có ý nghĩ muốn đồng quy vu tận cùng anh đấy.

Nó biết rõ là thế nào chủ thần cũng sẽ tìm cách tiêu diệt nó, nên nhất quyết phải lôi anh chết cùng.

Và lúc đó nó gần như đã hoàn thành kế hoạch của mình khi ngăn cản được nguồn năng lượng phía trên cấp xuống để chữa trị lại phần linh hồn vỡ vụn của anh sau cú đạn bắn kia, vì nó không phải thương tích bình thường đâu.

Khẩu súng đó đã phủ lên tất cả ác ý của thế giới này, nếu như không kịp thời chữa trị thương tổn sâu bên trong linh hồn, anh có khả năng sẽ tan biến mãi mãi, không được tham gia vào vòng luân hồi tiếp theo.

Nhưng lúc đó em đã lấy ra năng lượng riêng của mình để cứu anh kịp thời, vì đó là tài nguyên riêng biệt em đã nhận được từ mỗi thế giới mình từng đi qua. Nó không phải bất cứ năng lượng gì tới từ chủ thần, nên thiên đạo không thể ngăn chặn nó được.

Mà anh cũng không cần phải lo nữa, vì bên quản lý cấp cao đã triệt tiêu nó hoàn toàn rồi.]

Nếu dưới chân của tiểu tinh linh trước mặt hắn có một hồ nước, đó có lẽ sẽ là những viên ngọc trai vô cùng trân quý của thế giới này.

Tuy là nghe thật kỳ lạ.

Nhưng nơi góc phòng này đã yên tĩnh trở lại, Izana đã lôi Rindou đi mua thêm một chút thức ăn vừa hết trong tủ lạnh.

Và Kisaki cũng đến gặp bác sĩ để hoàn thành nốt hồ sơ bệnh án cho hắn.

Mặc dù vậy, nhưng hiện tại Sanzu vẫn nghe thấp thoáng đâu đó tiếng sáo du dương văng vẳng bên cạnh tai mình.

Một giai điệu rất đỗi bình thường, nhưng lại khiến người ta phải nhắm hai mắt mình để cảm nhận nó một cách trọn vẹn.

Vì đó là, sự rung động đến từ linh hồn.

"Xin lỗi nhóc, anh đã làm lãng phí nhiều thời gian của em rồi."

Chút ánh nắng từ mặt trời khẽ điểm xuyến lên mái tóc vàng tươi của Ebisu, nhưng cậu không vội đáp lời mà chỉ nhẹ nhàng nhoẻn miệng mỉm cười.

Chậm rãi bước đến bên cạnh Sanzu.

[Thật ra mà nói, anh chẳng nợ em gì cả. So với các ký chủ mà em từng gặp qua trước đây, anh đã cho em cái cảm giác như mình thật sự là một con người vậy. Dù em hiện tại chỉ là tàn hồn mà thôi.]

Những đầu ngón tay thon dài mềm mại khẽ chạm lên lồng ngực trái của mình.

Dù nó không tiếng tim đập rộn ràng đến râm rang, hay nhiệt độ cơ thể ấm nóng.

Thì Ebisu vẫn có cảm giác bản thân của hiện tại đã tràn đầy sinh lực, khác hẳn với quá khứ chỉ mãi miệt mài chạy đua ở những thế giới khác.

Để tìm về vạch đích mà cậu chẳng biết mình sẽ đi tới đâu.

[Trong thời gian anh ngủ say cả năm năm trời này, em cũng đã lấy lại tất cả năng lượng bị mất đi của mình rồi. Và anh Haru à, cũng đã tới lúc em thực hiện được nguyện vọng của bản thân.

Thật ra thì em đang thấy hồi hộp lắm, nhưng mà trước khi rời đi, em vẫn muốn nói với anh một điều.

Có lẽ sau lần chuyển sinh này em sẽ mất đi toàn bộ ký ức của mình, nhưng nếu có thể, em vẫn muốn được sinh ra với cái tên Ebisu.]

Sẽ có những đóa hoa dần đơm nở, tuy sự hiện diện của chúng đều mang trong mình những tầng ý nghĩa khác nhau.

Nhưng tất cả sẽ chỉ hướng về kết cục hạnh phúc nhất dành cho tất cả bọn họ.

Vì từng ngôi sao trên bầu trời đêm này vẫn luôn luôn tỏa sáng rực rỡ, kể cả chúng ta, từ lúc sinh ra đã là để được yêu thương trọn vẹn.

___________________

Tokyo

7:30 am - 13/ 04/ 2018

Trên những nhành cây nâu sẫm mỏng manh này là các chú chim sơn mai của bình minh đang dần cất lên tiếng ca cho hừng đông.

Từ nơi lấp ló những dãy núi cao vời vợi, mặt trời sẽ nâng cao thân mình cho một ngày mới tràn đầy tình yêu tới với bọn họ.

Và cũng là lúc thật thích hợp, để về bên cạnh những người ta luôn thương nhớ.

"Đúng là kỳ lạ thật nhỉ? Còn nhớ trước đây tao và mày đã cùng tới đây để thăm mộ Shinichiro, Baji cùng với Ema. Vậy mà bây giờ lại khác hẳn."

Khóm hoa anh đào vẫn còn vươn chút hơi nước được Sanzu ôm vào trong lòng rồi nhẹ đặt xuống trước tấm bia mộ phía trước mình.

Lúc ánh dương mai đang rủ xuống mảnh trang viên này chắc chắn chẳng có đau thương đâu.

Vì tất cả đều sẽ được đền đáp xứng đáng, dù rằng điều đó có đến muộn màng đi chăng nữa.

Sanzu khẽ mỉm cười, tựa như để đáp lại lời nói có phần vô ý nhưng cũng đầy cảm thán của Mikey vừa rồi.

Những đầu ngón tay chậm rãi vuốt nhẹ lên hình ảnh của thiếu nữ rất đỗi xinh đẹp đang nằm giữa phiến bia mộ.

Và nó vẫn còn mới lắm, vì từ lúc được tạo dựng nên tới nay, thì mỗi tuần hắn đều đến quét dọn một lần.

"Mẹ à, hôm nay con đã mang hoa đào tới rồi đây, và tuần sau sẽ là hướng dương nhé."

Mùi hương nhàn nhạt của cỏ lá đang khẽ rung động trong gió trời khiến hắn cảm thấy tinh thần mình được thả lỏng hơn bao giờ hết.

Và việc tới thăm mộ vào bữa sáng xem chừng cũng là một chủ ý không tệ.

Vì nó vắng vẻ người, thuận tiện cho ta suy nghĩ đến nhiều điều hơn.

Dù cho hắn cảm thấy mình chỉ đang tưởng tượng đến những việc viển vông thôi.

Nhưng tất cả mọi thứ đã xảy ra đúng là kỳ lạ như những gì Mikey nói.

Từ chuyện có thêm một cơ hội nữa, hay là đón nhận lấy phần yêu thương mà bản thân đã từng rất thiếu thốn.

"Con đã sống được như mùa xuân mẹ luôn ao ước rồi đây, và nó tuyệt thật. Cho nên dù ở nơi đâu thì mẹ cứ yên tâm, vì con sẽ sống cho cả phần của mẹ nữa. Mùa xuân mà mẹ đã không thể giữ lấy cho chính mình, nó sẽ phản chiếu bên trong con người con."

"Đúng rồi đó ạ, bác cứ an tâm, cháu và Haru nhất định sẽ sống thật hạnh phúc, nên trên thiên đàng bác đừng lo gì nhé."

Cánh đào có chút rũ xuống được Mikey nhẹ nhàng đùa giỡn giữa những đầu ngón tay mình, kèm thêm câu nói có phần tinh nghịch của bản thân khiến cho Sanzu cũng phải bật cười.

Nhưng đối với hành vi nhéo má xem như trừng phạt của người bên cạnh thì em chỉ nhẹ mỉm cười, cảm nhận chút làn gió ấm áp đang nô đùa qua chân tóc.

Mây thì xanh biếc, gió thì ấm áp, tới cả mặt trời trong ngày hôm nay xem chừng cũng rực rỡ và khiến người ta nao lòng hơn hẳn bình thường.

Vì có vẻ là nó, cũng cảm thấy hạnh phúc cho kết cục tất cả đều trọn vẹn này.

"Hai đứa bây đang thì thầm to nhỏ gì với nhau mà vui thế."

"Hừm, lén tụi tao mùi mẫn một mình là không được đâu đấy nhé."

Giọng điệu giả vờ nghiêm túc của Izana khiến những người còn lại đều phải thấp giọng bật cười.

Và nhân lúc tất cả đang ngồi trò chuyện cùng nhau, thì Kisaki đã đem phần trái cây mà mình cất trong giỏ nhỏ bày ra phía trước bia mộ đã được quét tước sạch sẽ.

Thuận tiện đem cả cây nhan bản thân vừa đốt xong đặt vào chính giữa lư hương trước mặt.

So với tất cả sự chờ đợi và quá khứ từng không tốt đẹp của bản thân.

Để đổi lại kết cục như bây giờ thì đều xứng đáng cả.

Và Kisaki biết rằng tất cả bọn họ đều cảm thấy như nhau thôi, vì đây là thứ mà ai nấy đều đã chờ đợi từ rất lâu rồi.

"À phải rồi, tối nay chúng ta được mời tham dự tiệc thôi nôi của con đối tác đến từ Mỹ đấy, khách đến đều chỉ là người thân quen nên không đông lắm đâu."

"Nghe nói bọn họ vừa hạ sinh được một con trai, tên là...Ebisu thì phải."

Cho dù con đường đã chọn phía trước có khó khăn tới đâu, thì cả tôi và em đều có thể hoàn thành nó nếu như luôn song hành bên cạnh nhau.

Vì cả Touman và Thiên Trúc, nơi chúng ta tự xây dựng lên thời đại của chính mình sẽ mãi mãi tỏa sáng.

Nó không lẫn trong thứ bóng tối nào cả, vì tình yêu thương sẽ là thứ trái kết cho sức mạnh to lớn này.

Và tôi sẽ cùng em đón bình minh đến vào những buổi sớm hừng đông, hay chỉ đơn thuần là ngắm ánh chiều tà bên ngoài khung cửa sổ.

Vì chúng ta đã học được cách yêu, và yêu thương một người.

The End

-Tsuchimikado: Killer sẽ có phiên ngoại H được viết riêng thành một bộ khác 【SanzuAll - Dirty Love】, vẫn xoay quanh Sanzu và Kisaki, Mikey, Izana, Rindou.

Dự kiến ra mắt; giữa tháng hoặc cuối tháng 8.











Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip