𝑺𝒕𝒐𝒓𝒚 𝒇𝒐𝒓𝒕𝒚-𝒔𝒆𝒗𝒆𝒏:
«Và hắn là người thức thời kia mà.»
…
Tôi nghe thấy văng vẳng bên tai mình bài ca của thiên nhiên, nhưng đó không phải thứ gì phức tạp đâu em à.
Liệu em đã từng thức dậy khi bầu trời vẫn còn đang tối mịt mù, hay là dòng người tấp nập ngoài những mặt đường kia chưa.
Chúng chầm chậm lướt qua giữa đôi mắt tôi, rất nhiều kiểu dáng, rất nhiều biểu tình. Và em à, tôi cũng đã từng cố gắng ghi nhớ chúng.
Vì đó có thể là một người rất đặc biệt của ta sau này, và cũng là cảnh sắc mà tôi chỉ nhìn thấy một lần duy nhất.
Ngồi thơ thẩn bên ngoài ban công, trong tay tôi là một chiếc lá xanh biếc vừa mới được ngắt xuống, liệu nó có giống trong mấy bộ phim kiếm hiệp hay không?
Tôi sẽ thổi ra được một khúc sáo trầm lắng nào đó, và sau đấy lại phải ngồi suy nghĩ về ý nghĩa của điệu nhạc bất chợt vừa rồi.
Nhưng nếu ai đó có thể cùng giải mã thì thật tuyệt quá.
Tôi và em, sẽ cùng thu gom thật nhiều mảnh ghép màu sắc đã bị thất lạc, rồi chúng ta cũng dần hoàn thành bức họa của một nhịp sống thật tất bật.
Nhưng liệu em có muốn cùng tôi ngồi xuống để nhìn nó trôi chậm hơn không?
"Tao muốn ăn corn flakes."
"Hừm, nhưng mọi người có vẻ thích muesli hơn."
Thời tiết vẫn còn sớm lắm, cả chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay cứ vang lên từng nhịp tích tắc rất đỗi vội vàng, thì hắn vẫn thích bước những sải chân chậm rãi giữa con đường nhộn nhịp bây giờ.
Sanzu thoáng cúi đầu nhìn xuống hàng bút được in lại bên trong giấy trắng, nhưng thú thật là chữ của Shion thảm quá, nhìn nửa ngày cũng chẳng hiểu nổi.
"Nhưng tao muốn ăn corn flakes."
Với tâm hồn ăn vặt bất diệt và rất có tiếng của mình, thì Sanzu biết thừa là Rindou sẽ không buông tha cho ngũ cốc corn flakes đâu, huống chi đó còn là một trong những nhãn hàng rất nổi tiếng cơ chứ.
Tuy rằng hắn không nghĩ rằng là trên con phố này sẽ có chỗ bán thứ đó, nhưng thôi đi một lúc nữa cũng được.
Vì dù sao còn có Kakuchou theo dẫn đường kia mà.
So với tấm bản đồ đầy những đường vẽ xanh đỏ lẫn lộn thì Sanzu cảm thấy thích thú với hiện tại hơn, vì Kakuchou đã đảm nhiệm trọng trách hướng dẫn hai người quanh con phố tấp nập này.
Và Sanzu cũng đỡ đi việc phải mòn mắt khi cố giải thích ý nghĩa của mặt giấy cứng kia.
"Mày thích ăn thì mua luôn hai cái cũng được."
Vấn đề tiền bạc đối với Sanzu thì không quá túng thiếu, bây giờ cũng coi như dư dả chút chút, nhưng khi còn ở trong Phạm Thiên thì chỉ sau một bản hợp đồng cũng đã kiếm được mấy ngàn đô la rồi.
Với lại bọn họ còn có Kokonoi là người chịu trách nhiệm mở rộng ngân quỹ của bang hội rồi kia mà.
Và tên đó đều có thể tinh ý nhận ra những món làm ăn có lời nhất trong tất cả mấy thứ tạp nham, thậm chí các băng đảng bất lương khác bao quanh Tokyo này còn nhìn muốn đỏ mắt.
Và vì đã có một thiên tài kiếm tiền tài giỏi như vậy, nên nếu không biết tận dụng thì đúng là quá uổng phí.
Nhưng mà hắn cũng chẳng phải hạng há miệng ngồi chờ sung rụng đâu, mà muốn làm việc đó thì cũng khó lắm.
Tuy hiện tại Thiên Trúc vẫn chưa chạm tới ngưỡng đứng đầu về bất lương như Phạm Thiên sau này, nhưng lượng công việc của mỗi ngày thì ai cũng đều có.
Thậm chí có mấy hôm còn nhiều tới nỗi phải thức đến sáng mới kịp làm xong.
Nên Sanzu luôn rất biết cách tận hưởng hết quãng thời gian rảnh rỗi của mình.
"Sao nay mày hào phóng quá vậy."
"Tao lúc nào mà keo kiệt đâu, mày muốn mua hết cái quầy corn flakes đó cũng được."
Hôm nay bọn họ đã ra khỏi nhà chung từ khá sớm, nhưng cho dù vậy thì nơi đây vẫn có thật nhiều người qua lại, thậm chí trông còn căng tràn sức sống.
Chẳng bù cho hắn cả đêm hôm qua phải tất bận hoàn thành đống hồ sơ giúp cho Kisaki, tới nỗi trong khoang miệng bây giờ vẫn còn đọng lại cái vị đắng nghét của cà phê.
Tuy rằng vốn chẳng thích gì, nhưng để có thể tỉnh táo hoàn thành mớ công việc chất đống kia thì chỉ có thể làm vậy thôi.
Vì bây giờ Sanzu đã chẳng còn dùng đến những viên con nhộng đó nữa, và thậm chí cả Izana và Kisaki đều không thích điều này.
"Này, hai đứa bây hú hí gì với nhau mãi thế, nhanh cái chân lên coi."
Thú thật thì cái phong cách đi chợ của Kakuchou đúng là không thể hiểu nổi.
Vì anh quấn mình lại cứ như một cục bông di động vậy, cả phần mặt mũi đều bị che kín bởi nón rộng vành và cái khẩu trang đen tuyền.
Nếu ai đó nhìn vào thì không chừng lại còn nhầm tưởng là khủng bố ấy chứ.
Nên Sanzu và Rindou đã rất tinh ý đi cách tận hai mét để không bị cảnh sát chặn đường giống như anh, vì mấy chuyện xảy ra bất ngờ đó mà, chứ anh em với nhau cả nên đâu có bỏ mặt thế được.
Nhưng nếu Kakuchou biết được cái suy nghĩ trong đầu hai người hiện giờ nhất định sẽ cười nửa miệng đầy khinh thường.
Vì so với cái phong cách kín cổng cao tường của anh thì Rindou và Sanzu trông còn dị hợm hơn nhiều.
Ai đời lại đi chợ với nguyên bộ đồ vịt Donald và Hello Kitty cơ chứ, anh dám thề là cái lúc tụi nó đẩy cửa bước ra quá ư xúc phạm mỹ quan của mười tám năm thanh xuân này.
Cho nên Kakuchou đã nghiêm túc khuyên nhủ rằng phải đổi cái bộ đồ quá...ừm, khó nói này ngay lập tức.
Và thật ra anh cũng khá bất ngờ khi cả Rindou và Sanzu đều trông rất thoải mái, thậm chí là còn vui vẻ đi vào trong chọn lại.
Nhưng đúng là đời đâu có như mơ.
Lúc tụi nó đẩy cửa đi ra thì anh mới thật sự cảm thấy nhức đầu, vì cả hai đều chỉ đổi độc có mỗi cái áo, cái áo thôi đấy.
Chả đứa nào buồn thay quần luôn.
Quá mệt mỏi.
Đăng duy nhất tại quát pát Tsuchimikado_285.
Vả lại Kakuchou chỉ cần liếc mắt một cái thoáng qua là đã biết thừa luôn ý định không hề có chút phúc hậu của Rindou và Sanzu rồi.
Vì hai tên đó còn không thèm che dấu nó nữa cơ, hướng về phía anh nở nụ cười nham nhở hết phần thiên hạ.
"Hai đứa bây." Kakuchou cảm thấy có chút nhức đầu, khi nhìn thấy hai con người kia đã sớm lao vào thành một đoàn. Nhất là bàn tay Sanzu đang nhéo lấy đầu mũi Rindou, còn cậu cũng chẳng thua kém tí nào, quả quyết túm lấy phần tóc đen tuyền của người trước mặt giật giật. "Có đi chợ nghiêm túc cho tao không hả!?"
Anh dám quả quyết là nếu vừa rồi mình không lên tiếng ngăn cản thì hai tên trước mặt đã sớm loạn thành một mớ rồi.
Vì dù có rất nhiều ánh mắt của người qua đường đang hướng lại đây, thì Sanzu vẫn cười rất vui vẻ khi chọc cho Rindou gắt lên liên hồi, nhưng anh biết là cậu không hề giận dỗi như biểu tình ngoài mặt đâu.
Vì khóe môi Rindou vẫn cong lên một độ rất nhẹ, và dù cho điều đó có thật nhỏ bé.
Thì chắc chắn Sanzu vẫn nhận ra được.
"Đông quá đi, tao muốn vô siêu thị cơ."
Xung quanh có thật nhiều hàng quán với các món đồ khác nhau, và những nơi đó cũng lắm người qua kẻ lại, điều này thì Rindou chẳng thích chút nào.
Vì mấy cô dì đi chợ vào mỗi buổi sáng ghê gớm lắm, cậu đã từng cùng Ran tới siêu thị đúng dịp đang có chương trình giảm giá rất khủng.
Khi đó Rindou đã mém bị mấy chị gái ở đó đạp cho bẹp dí chỉ vì một cái áo hàng hiệu đang được sale cực kỳ giới hạn.
Và cũng may là Ran đã kịp kéo cậu ra trước khi trở thành một con tép khô, từ dạo đó thì mỗi lần nghe tới các chương trình siêu thị giảm giá thì Rindou đều né như né tà.
"Do ai nên cả đám mới phải ra chợ hả?"
Cho dù có nói như vậy, thì giữa một bên có máy lạnh và một bên dùng gió tự nhiên thì cậu tất nhiên sẽ thích cái đầu hơn rồi, vả lại còn được cầm xe đẩy chạy đi vòng vòng.
Khụ khụ, tuy rằng nghe có chút trẻ con.
Nhưng làm vậy thì cũng thú vị lắm, dù sau đó toàn bị Kakuchou gõ đầu rồi túm lại chỗ cũ.
Lúc đó trong xe đẩy đã đầy các món ăn vặt với đủ loại kiểu dáng và hình dạng khác nhau, thật ra thì cậu chẳng ưng ý mỗi thứ pudding núng nính kia đâu.
Rindou thích cảm nhận từng thứ một chút, ngồi nhâm nhi bao bánh snack vừa mới được phát hành, rồi lại chậm rãi cảm nhận vị phô mai đang tan ra bên trong khoang miệng mình.
Cậu có thể ngồi cuộn người trên chiếc giường rất đỗi mềm mại của bản thân.
Ngày hôm đó là một buổi sáng xanh biếc khi không có bất cứ nhiệm vụ nào hết, có thể nằm thảnh thơi trong phòng giống như đứa trẻ không cần phải lớn.
Ừ thì, ai cũng có cho mình một vài ước mơ mà.
Dù rằng nó nhảm nhí tới mức ta thừa biết sẽ không bao giờ trở thành sự thật được, nhưng chỉ cần nằm tưởng tượng thôi cũng đã thấy rất mãn nguyện rồi.
"Tại lão già kia đẩy tao ấy chứ."
"Tao chỉ chạy qua đỡ Rindou để nó khỏi té thôi mà."
Anh không biết từ bao giờ mà hai đứa này lại tâm đầu ý hợp tới vậy.
Kakuchou âm thầm than ngắn thở dài trong lòng, nhưng vẫn phải đảo mắt qua lại để nhìn hai gương mặt rất không có tí ngại ngùng nào trước mắt mình này.
Không biết từ lúc nào mà cả Rindou và Sanzu đều đã tới bên cạnh anh, còn cười đầy vui vẻ mà vỗ vào lưng mấy cái.
Nhưng nhìn thử coi, có khác nào mấy ông bán cá ngoài chợ không.
Mà cái liên tưởng này thật đúng là kinh khủng.
Cứ nghĩ tới việc Rindou và Sanzu mặc vào hai cái quần bông rồi ôm khư khư thao cá rao bán đã cảm thấy dã man rồi.
Không chừng cái cửa tiệm ấy sẽ sập trước khi có được món tiền nào ấy chứ.
Đến cả Kakuchou còn bị cái suy nghĩ táo bạo vừa rồi của mình làm cho hết hồn, nhanh tay đẩy cả Rindou và Sanzu ra xa.
"Tụi bây mà không ngoan ngoãn đi chợ, là-biết-tay-tao!"
Đối với một Kakuchou đang nghiêm túc khoanh tay cộng thêm cái giỏ đi chợ đỏ chói lọi thì đúng là buồn cười, chẳng có chút ăn nhập gì với hình tượng trầm ổn bình tĩnh của anh trước đây cả.
Nhưng Sanzu biết rõ là nếu nói thẳng ra như thế thì nhất định sẽ bị người trước mặt cho luôn cái rổ vào đầu.
Và hắn là một người thức thời kia mà, nên cái loại chuyện quá đỗi ngốc nghếch này không thể xảy ra được.
"Oi oi, Kakuchou à, mày có gì phải căng thẳng thế chứ."
"Đúng vậy đó, mặt nhăn nhúm lại y như vết sẹo trên trán mày thì thấy gớm lắm."
Đối với hai tên không có tí tinh thần muốn hợp tác chút nào này thì anh đã sớm bỏ cuộc.
Do đó suốt một đoạn đường còn lại chính là Kakuchou lẽo đẽo đi theo đằng sau, nhìn Rindou vui vẻ chạy từ đông sang tây chỉ vào tất cả hàng quán mà mình yêu thích.
Và hiển nhiên là không quên kéo cả Sanzu theo cùng. Mà hắn cũng rất mát tay, sẵn sàng rút ra một cọc tiền mặt mua hết mấy loại bánh ăn vặt mà Rindou luôn muốn đem về từ trước tới giờ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip