𝑺𝒕𝒐𝒓𝒚 𝒔𝒆𝒗𝒆𝒏𝒕𝒆𝒆𝒏:
«Rõ ràng không phải kẻ cô đơn nhất, nhưng cũng chẳng có một ai.»
…
Mặt trăng hôm nay sẽ ẩn mình sau những tầng mây dày kịt đen ngòm, cả ánh sáng hiu hắt từ nó cũng đã san sẻ cho những vì tinh tú đang bao xung quanh. Chẳng biết từ bao giờ bầu trời đêm đã giống như đáy sâu của tận cùng vực thẳm.
Từng làn gió mang theo hơi lạnh buốt chậm rãi thổi qua những ngóc ngách nhỏ hẹp sần sùi đó, như một tương lai không thể thấy rõ, cho dù dưới đất toàn gai nhọn cũng phải nhịn đau bước tới.
Tiếng kim đồng hồ chậm rãi vang lên trong căn phòng vỏn vẹn chỉ có mười mấy mét vuông này được nghe tới cực kỳ rõ ràng. Thậm chí Izana còn cảm nhận được từng nhịp thở lên xuống đều đều ở bên cạnh mình, những vết thương trải dọc trên cánh tay và gò má đã được băng bó lại rất kỹ lưỡng. Có lẽ là có cả thuốc tê nên anh mới không cảm thấy đau đớn như vừa nãy.
Nhưng chẳng hiểu sao lại không ngủ được, mí mắt cứ trân trân mở ra nhìn lên trần nhà, và anh biết người bên cạnh cũng chưa chìm vào mộng đẹp.
"Mày còn thức không?"
"Nếu mày biết tao ngủ thì đã chẳng hỏi câu đó rồi."
Izana vừa bị Sanzu thắng thừng vạch trần chẳng có vẻ gì là chột dạ cả, anh chỉ thoáng mỉm cười rồi nằm nghiêng lại để đối diện với đôi con ngươi xanh thẳm của người trước mặt. Trông nó vẫn có vẻ minh mẫn và tỉnh táo lắm, hẳn là nãy giờ tên này cũng chẳng ngủ được, có khi lại giống anh, cứ thao thức mãi mà mắt không sao dịu xuống.
"Mày tên gì?"
Thú thật thì hắn vẫn chưa buồn ngủ, cho dù cả ngày hôm nay gặp biết bao nhiêu vấn đề thì bây giờ lại chẳng nhắm mắt của mình được, thật không hiểu kiểu gì. Nhưng dù sao hắn vẫn muốn ngủ một chút, dù chỉ vỏn vẹn mấy phút thôi cũng được, nên Sanzu đã định bụng sẽ nằm đếm cừu để tự thôi miên bản thân. Cho tới khi có giọng nói cất lên cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.
"Sanzu Haruchiyo."
"Ồ, Haru? Tên mày cũng được đó."
Thật ra hắn vốn cũng chẳng quan tâm tên mình có đẹp hay không, vì sau khi thay họ thì người khác cũng toàn gọi là Sanzu. Lâu lâu nghe thấy tên thì hắn còn phải dùng năm giây ngẫm lại thì mới nhận ra là kêu mình, nhưng cái đó cũng chỉ là quá khứ thôi.
Bây giờ thì hắn đã quen với cách gọi đó rồi, còn cảm thấy nó có vẻ chân thật hơn, cả Yuuki cũng rất thích kêu hắn như vậy, cô nói tên hắn có gì đó rất dịu dàng. Và cô cũng yêu tha thiết mùa xuân, vào những lúc mà mẹ hắn còn tỉnh táo, cô đã mong sao cuộc đời hắn sẽ rực rỡ như mùa xuân kia vậy, nhẹ nhàng và đằm thắm.
Thế mà sau này nó lại chẳng có gì khác nơi đáy vực tăm tối, hắn cũng không rõ là do bản thân mình hay cuộc sống này quá khắc nghiệt. Nhưng dù hắn đã không thể sống trong mùa xuân của chính mình, thì cũng đã tìm được cách để tồn tại.
"Sau này mày tính làm gì?"
Izana thoáng nghiêng đầu nhìn qua người đang nằm bên cạnh, trên khắp thân thể đó đều là những vòng băng gạc được quấn kín như bưng, thậm chí trên gò má còn có cả một cái băng cá nhân được dán lên trông xiêu xiêu vẹo vẹo. Tuy rằng bọn họ vốn chẳng giống nhau, thậm chí cách mấy tiếng trước còn không hề quen biết, thế mà bây giờ lại nằm chung trong một góc nhà cùng những câu hỏi bâng quơ về nhau.
Sự thay đổi chóng vánh này làm Izana có chút bất ngờ, từ khi sinh ra anh đã nhận định mình là một kẻ cô độc. Thậm chí người anh trai mà anh từng nghĩ là của mình hóa ra cũng chỉ là một khái niệm phù du, ừ thì, dù người đó đã bảo dẫu có ra sao thì bọn họ vẫn sẽ mãi là anh em.
Nhưng với một kẻ đã sống cô đơn như anh thì làm sao dễ dàng buông bỏ thứ gần như đã thuộc về mình chứ.
Rõ ràng không phải kẻ cô đơn nhất, nhưng cũng chẳng có một ai.
"Tao không biết, tao đã bỏ trốn, chạy miệt mài giữa nền tuyết lạnh lẽo và bị đánh tơi bời."
Người ta thích mùa hè vì những kỳ nghỉ dài của nó, nhưng cũng đâm ra chán ghét vì bầu không khí nóng bức như bị thiêu sống này, và họ cũng thích mùa đông nữa. Khi được nằm dài ra đống tuyết trắng rồi vẽ nên bức tranh thiên thần yêu thích, nhưng cái thời tiết quá đỗi lạnh lẽo này thì vẫn chẳng sao thích ứng nổi. Nhưng đối với anh nó lại giống như một liều thuốc an thần.
Izana vẫn còn nhớ rõ những vết thương hằn sâu trên cơ thể cùng với lớp tuyết gần như đã phủ kín mình khi đó, nó khiến những miệng vết thương trên cơ thể anh tê dại đi. Dù khó chịu lắm, nhưng cả trái tim dưới tiết trời rét buốt này cũng đang khô cạn dần.
Anh đã nghĩ rằng mình sẽ phải bỏ mạng ngay tại đây, vì những vết thương đang phủ đầy khắp cơ thể, tuy chúng không quá sâu đến mức nguy kịch. Nhưng cứ nằm thế giữa trời đêm lạnh lẽo thì đúng là mồi ngon dành cho tử thần.
Anh cảm nhận được từng nhịp thở của mình đang dần ngắt quãng, cả mí mắt cũng đã trở nên trĩu nặng, có lẽ mọi thứ sẽ kết thúc như vậy, nếu như tên nhóc mặt sẹo kia không đột nhiên xuất hiện.
"Tao vẫn chưa nói với mày nhỉ? Tao tới từ trại trẻ mồ côi, nhưng tao sẽ chẳng quay về đó nữa."
Đăng duy nhất tại quát pát Tsuchimikado_285.
Sanzu đưa hai tay lên trước mặt mình rồi từ từ siết chặt lại, hắn vốn chưa từng nhìn rõ một thứ gì, không phải không thể, chỉ là hắn không thích mà thôi. Bởi vì nếu nhìn quá sâu, hắn sẽ thấy những thứ xấu xa tệ hại, nếu hắn nhìn quá rõ ràng vào đôi mắt đen láy của em, có lẽ hắn sẽ thấy bóng hình Draken được in sâu đậm bên trong Mikey. Hay khi hắn nhìn vào đôi mắt của Hayato, có lẽ hắn cũng sẽ thấy tình yêu tựa gông xiềng của ông dành cho Yuuki.
Và nếu như mẹ hắn cũng nhìn sâu vào đôi mắt Daiki, có lẽ cô sẽ nhận ra một trái tim chưa bao giờ thuộc về mình.
Hắn thường khiến bản thân nửa chìm nửa nổi trong cơn mê muội do những viên con nhộng mang lại, vốn hẳn cũng chẳng nghiện gì cái chất độc ngọt ngào kia, chỉ có vài sự thật hắn chẳng muốn nhìn thấu mà thôi. Vì một khi quá rõ ràng thì nó sẽ đau đớn lắm, bởi vậy hắn đã để thứ kia dần đầu độc chính mình.
Với đời sống là một tên tội phạm thì hắn chẳng thể tự do tung bay như những con người ngoài kia, hắn rơi xuống vũng lầy này vì tìm kiếm cho mình một cơ hội. Còn tự giam hãm bản thân là bởi vì đức vua của hắn.
"Còn mày thì sao? Trông mày còn nhỏ hơn tao hẳn vài tuổi, nhưng chỗ này thì đơn độc quá đấy, mày ở đây một mình à."
Dù cho hiện tại hắn đang quẩn quanh trong những suy nghĩ của chính mình thì từng câu nói của Izana đều có thể nghe tới rõ ràng, có lẽ hắn vốn chẳng muốn làm một nhân vật chính nào cả. Hắn có thể dành riêng ngày cuối tuần để nhâm nhi hương rượu yêu thích sau một tuần bộn bề trong nhiệm vụ, hoặc lái xe ra vùng ngoại ô để cảm nhận làn gió dịu nhẹ luồn qua từng kẽ tóc khi đang vi vu trên con xe Lamborghini.
"Mẹ tao vừa qua đời, cho nên chỗ này chỉ còn mỗi tao thôi, bây giờ chẳng có ai ngoài tao ở nơi này cả."
Thật ra căn nhà này từ trước đã rất cô độc rồi, mẹ hắn đã tự thu mình vào trong tâm trí để sống cùng những năm tháng xưa cũ mà cô luôn nhung nhớ. Còn chính hắn cũng đã quá ngạt thở dưới những dòng chảy xiết như muốn đoạt mạng này, hắn vẫn còn nhớ rõ lúc đó số lần bản thân ở nhà chẳng có bao nhiêu, khi đó hắn chỉ đơn thuần là lang thang ngoài mấy con hẻm. Cũng chẳng phải làm việc gì, chỉ là đánh lộn với những gã trấn lột hay ức đáp đám học sinh cấp hai thôi.
Khi đó hắn chẳng có kinh nghiệm võ thuật gì cả, chính là bị đánh tới nổi người đầy vết bầm tím, nhưng bù lại được khả năng chịu đòn tốt, nên có bị đánh đến nằm bệt dưới đất thì hôm sau vẫn đi khích tướng người ta cho bằng được. Thật ra thì hắn biết mấy hành vi của mình hệt như mấy đứa trẻ trâu chưa trải sự đời, những cảm giác ê ẩm toàn thân đó khiến hắn thấy chân thật lắm, như thể thế giới này vẫn chưa từ bỏ hắn vậy.
Chẳng nhớ rõ bị đấm vào bụng bao nhiêu cái, và bản thân phải hộc máu bao nhiêu lần, có những lúc các vết thương kia ê ẩm đến mức khiến hắn chẳng nhấc nổi dù chỉ một đầu ngón chân. Khi đó trời lại đổ những cơn mưa xối xả và hắn thì ngồi thẫn thờ trên hàng ghế dùng để chờ xe bus, khi đó sẽ có rất nhiều người di chuyển qua lại trước mắt hắn.
Một đôi vợ chồng đón con nhỏ của mình trở về sau một ngày bận rộn tại trường học, hay những đôi yêu nhau đã cùng trao nụ hôn ngọt ngào dưới màn mưa tựa như vô tận này. Hắn đều thu tất cả vào trong đáy mắt, giống như một kẻ lạc loài đứng nhìn những sắc màu rực rỡ của thế giới này.
"Vậy sau này mày định làm gì?"
"Câu đó tao phải hỏi mày mới phải, tao có thể cho mày ở đây, nhưng chẳng thể nuôi cả hai đứa đâu."
Hắn đã sớm mường tượng ra những gì mình sẽ làm, nhưng đó lại là quãng đường chỉ có một mình. Hắn thừa biết rằng chỉ có đơn độc đi trên đại lộ đó mới là đích đến hoàn hảo nhất mà bản thân đã tìm kiếm bấy lâu này, hắn vốn cũng không biết mình phải ở nơi này thêm bao lâu nữa, có thể vừa mở mắt ra thì hôm sau đã tới chỗ khác rồi.
Nếu thời khắc đó đến thì hắn chỉ định rời đi thế thôi, nhưng mà không biết từ lúc nào, trong đầu đã bất giác hiện lên đôi con ngươi xanh biếc ẩn mình dưới bầu trời đêm đó.
"Tao không biết, tao đã nói với mày là tao đã chạy trốn mà? Nên giờ tao chẳng có nơi nào ở, cũng chẳng biết nên làm gì hết."
Từ lâu anh đã cảm thấy trong lòng mình có một khoảng trống, một khoảng trống không quá lớn nhưng lại khó để lấp đầy. Anh đã cố giữ lấy phần tình cảm đặc biệt Shinichiro dành cho mình để bù đắp vào chỗ thiếu hụt ấy, ừ thì, anh đã nghĩ rằng mình là em trai duy nhất của người kia, là sự tồn tại đặc biệt nhất trong lòng.
Nhưng có lẽ giấc mơ nào cũng có hồi kết, và anh sẽ phải bước ra khỏi vạch an toàn của mình để nhìn rõ sự thật, dù nó sẽ khiến anh chìm sâu trong vũng lầy tăm tối kia.
"Tao sẽ đến sàn đấu ngầm, và kiếm tiền từ nơi đó, dù chỗ đấy cũng chẳng phải nơi sạch sẽ gì."
Sanzu khẽ hít sâu một hơi, cảm nhận bầu không khí mang theo hơi se lạnh luồn qua mép cửa để đi vào bên trong, hắn cúi đầu đem chăn đắp lên cao, dù rằng nó chẳng ấm áp hơn tí nào. Nhưng hắn sẽ tự ngẫm rằng mình đang nằm trên sofa với một chiếc nệm thật dày, quên đi những cơn đau nhức trên cơ thể để ngủ thật ngon.
"Tao có thể đến đó với mày không?"
Hắn hiện tại đang khá hoang mang với lời đề nghị của Izana, trong thoáng chốc hắn đã nghiêng người để nhìn thẳng vào đôi con ngươi tím biếc nọ. Trước đây hắn đã gặp qua Izana khi bọn họ có những cuộc họp bang chóng vánh ở Thiên Trúc, vị trí hai người khi đó chẳng gần gì nhau, nhưng hắn cũng đã bắt gặp đôi mắt này, một ánh nhìn hờ hững và thị huyết.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip