13
Hôm nay cô làm xong việc sớm nên đã về nhà sớm. Cô đang nấu bữa trưa cho mình bởi thường ngày có nấu 2 phần thì Taehyung cũng không về nên cô cũng không làm gì nhiều. Đang nấu bỗng nhiên nghe thấy tiếng cửa mở, nghĩ là hắn sẽ về nên cô liền chạy ra ngoài.
Ra đến nơi lại không giấu được mà mở to đôi mắt. Trước hết không chỉ có Taehyung về, bên cạnh hắn là một người vô cùng quen thuộc với cô, Kim Jennie. Hơn nữa bên cạnh hắn là một cái vali to. Lalisa cô là đang rất bất ngờ.
-Je...Jennie.
-Li, lâu rồi không gặp cậu, mình nhớ cậu lắm.
-Lâu rồi không gặp. Cậu khỏe chứ?
-Mình rất khỏe.
-Vậy cậu ở đây là...?
-Cô ấy có thai nên tôi bảo đến đây ở để tiện chăm sóc.- Hắn lạnh lùng lên tiếng trả lời hộ.
-Là con anh?- Cô nghi hoặc.
-Là con tôi. Trong thời gian này phiền cô chăm sóc cô ấy hộ tôi.
Kim Jennie cười đắc ý khi thấy sắc mặt của cô tối đi. Có thai à? Là con anh? Rốt cuộc anh muốn cô làm gì đây? Chăm sóc đứa con khác của chồng sao? Cô không rảnh.
-Dạo này ở công ty có rất nhiều việc cần em xử lý. Có thể thuê người chăm sóc được không?
-Cô nghĩ thuê người chăm sóc có an toàn không?
-Vậy anh không sợ em hại con anh?
-Cô sẽ không làm vậy.
-Tại sao anh lại chắc chắn là em sẽ không làm vậy?
-Vì JenJen là bạn cô.
Bạn? Từ ngày Kim Jennie biết cô thích hắn, hai người đã không còn là bạn nữa rồi. Ả ta luôn muốn cướp đi tất cả những gì cô có, nhưng cuối cùng chỉ cướp đi hắn, người mà cô yêu nhất. Cô cũng đã nhẫn nhịn ả ta trong nhiều chuyện. Đó là điều một người bạn nên làm sao?
-Hai người ăn gì chưa? Em có nấu bữa trưa rồi.
Hắn mặc cô đứng đấy kéo Kim Jennie vào bếp. Kim Jennie đắc ý hỏi lại cô với giọng mỉa mai.
-Li, cậu ăn chưa?
-Mình ăn rồi, hai người cứ tự nhiên.
Cô nói rồi bỏ lên phòng thu dọn đồ. Người hắn yêu đến rồi, không sớm thì muộn cô cũng bị đuổi sang phòng khác. Tốt nhất là dọn đi trước khi bị đuổi. Cô chọn căn phòng có thiết kế giống căn phòng cũ để cô có thể làm mọi việc mà không phải ra khỏi phòng, tránh chạm mặt người "bạn thân" kia. Cô đang dọn đồ thì hắn bước vào.
-Dọn đi đâu?
-Sang phòng khác. Phải để mẹ của con anh ở cùng anh chứ.
-Đây là phòng của tôi và cô, còn dọn đi đâu nữa? Tôi cũng không có ý để JenJen ở chung.
-Anh không cần lo về phía mẹ. Nếu mẹ có hỏi thì em sẽ có lí do.
Cô nói rồi bê đồ sang phòng bên cạnh.
Cô đã chuyển qua phòng bên, Kim Jennie đang tìm đủ cách để vào ở chung phòng cùng hắn.
-Tae, em và con muốn ngủ cùng anh.
-Em sang phòng đối diện ở đi. Anh làm việc đêm, không tiện cho phụ nữ có thai ở chung.
-Em không thể mà tại sao cô ta lại có thể?
-Em không giống cô ấy. Sang ở phòng đối diện đi.
Hắn vẫn dán mắt không rời đống tài liệu.
-Em và con cũng không bằng cô ta sao?- Ả ta hét lên.
-Cô ấy là vợ anh.
-Cũng chỉ là vợ trên danh nghĩa mà thôi. Anh không yêu cô ta. Anh yêu em, đúng không?
-Về phòng đi, anh rất bận.
Kim Jennie bất lực kéo vali sang phòng bên. Hắn chưa bao giờ từ chối ả. Ông trời là đang giúp ả hay trêu ngươi ả đây?
Kim Jennie chuyển tới đây ở cũng đã được hai tuần nên Kim Taehyung cũng ở nhà cả ngày. Miệng hắn nói là ở nhà để chăm sóc cho ả nhưng thực chất là muốn xem Kim Jennie muốn làm gì. Hắn cũng đâu ngu ngốc đến mức không nghi ngờ đó không phải con của hắn. Nếu đã muốn chơi thì Kim Taehyung đây cũng sẽ tận tình chơi lại.
Dạo này công việc của cô ngày một ít đi khiến cho cô càng rảnh. Hiện tại cô đang nấu bữa trưa cho Taehyung cùng ả ta. Cô thực sự không có hứng ăn khi vừa ăn vừa phải nhìn thấy gương mặt giả tạo của ả, nuốt không trôi.
-Cậu có cần mình giúp không?
Ả ta vừa đi từ trên tầng xuống thấy cô đang nấu ăn có lẽ là lại nghĩ ra cái gì đó rồi. Vì chức vị Kim thiếu phu nhân chịu đau chút cũng không sao.
-Không cần. Tôi sắp nấu xong rồi.
-Cậu đừng lạnh lùng với mình như vậy được không? Mình không cố ý cướp Taehyung khỏi cậu.
-Thứ nhất là tôi không lạnh lùng với cậu. Thứ hai, Kim Taehyung không phải là của tôi. Kim tiểu thư cậu phiền tránh xa nơi này ra một chút, kẻo có mệnh hệ gì thì tôi lại sống không yên với Kim Taehyung.
-Sao có thể như vậy được chứ? Cậu không phải là người giúp việc. Cứ để mình giúp cậu đi.
Cô và ả ta cứ vậy mà giằng co. Bất ngờ va phải cái dao trên bàn và nó vô tình cắt trúng tay ả khiến ả đau đớn hét lên. Đương nhiên không phải do cô mà là do cô ta cố tình.
Kim Taehyung nghe thấy tiếng hét liền vội đi xuống. Vừa bước vào bếp thì đã thấy ả ngồi bệt xuống đấy và tay ả chảy máu.
-Li, lỗi là của mình. Con mình vốn không có lỗi. Sao cậu nỡ làm vậy chứ?
-Tôi không làm gì cậu cả.
Kim Taehyung vội chạy đến đỡ lấy ả ta. Đồng thời quát lớn.
-Lalisa Manobal, CÔ ĐANG LÀM GÌ VẬY? CÔ ĐỪNG TƯỞNG RẰNG TÔI ĐỒNG Ý KẾT HÔN VỚI CÔ THÌ CÔ MUỐN LÀM GÌ CŨNG ĐƯỢC. CÔ CHẲNG LÀ GÌ TRONG CÁI NHÀ NÀY ĐÂU.
-Tôi chẳng làm gì cô ta, càng không tưởng lầm gì về chuyện anh đồng ý kết hôn với tôi. Tôi chịu sống ở đây cũng chỉ để làm cha tôi vui thôi. Kim gia tam tiểu thư, hình như cô là con của người tình nhỉ? Vậy chắc cô cũng muốn con mình sau này giống cô rồi. Chắc tôi phải đi hỏi Kim phu nhân dạy con kiểu gì mà lại dạy ra một người như cô. Chắc có con với chồng người khác vui lắm nhỉ?
-Li, mình không cố ý mà.
Nói rồi ả ta òa khóc, nép chặt vào lòng Kim Taehyung. Nghe cô nói vậy, Kim Taehyung ngày càng nổi nóng hơn.Hắn tát cô một cái thật mạnh vào má phải. Hắn làm như vậy với cô cũng chỉ vì hắn muốn ly hôn, hắn đã chán cuộc sống như này rồi.
-Cô đừng có quá đáng như vậy. JenJen cho dù có như nào cũng vẫn là bạn cô. Cô cho dù có là vợ hợp pháp của tôi đi chăng nữa, cô cũng không có quyền nói JenJen.
Nói rồi hắn bế Kim Jennie lên phòng, không để ý đến thương tích trên người cô. Một lời nói của hắn thôi sao có thể làm cô đau thế nhỉ? Cô đã quá mệt mỏi với cuộc sống này rồi.
-Thiếu phu nhân, tay cô... bị bỏng rồi.- Quản gia lo lắng lên tiếng.
-Tôi không sao, chắc lúc nãy bất cẩn va phải nồi canh thôi.
-Nhưng vết bỏng lớn quá. Để tôi đi lấy thuốc cho cô.
-Không cần, tôi có thể tự lo. Phiền bác thu dọn chỗ này rồi.
-Thiếu phu nhân không cần khách sáo.
Nói rồi cô bỏ ra ngoài. Đang đi giữa đường thì trời mưa, cô thì lại quên không đem theo ô, xui xẻo quá. Vừa đi vừa nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, sống mũi cô lại cay cay, nước mắt cũng chảy ra lúc nào không hay. Cô vẫn thích khóc dưới mưa hơn. Vì khi khóc dưới mưa sẽ không ai biết là cô đang khóc.
.
Bây giờ cô không muốn về nhà nhưng cũng chẳng biết nên đi đâu nữa. Đang đi thì thì chuông điện thoại vang lên, là Jisoo.
-Soo? Có chuyện gì vậy?
-Bà có rảnh không? Đi shopping đi.
-Rảnh, nhưng đang cần chỗ ở hơn.
-Có chuyện gì? Cứ đến nhà tôi trước đi.
-Tôi tưởng bà vẫn đang ở Kim gia mà. Đến đó ngại lắm.
-Tôi ra ở riêng rồi. Nhà tự mua đấy. Giỏi không?
-Giỏi. Mà nhà bà ở đâu?
-Chung cư X, tầng 10.
-May tôi đang ở gần đó. Mở cửa chuẩn bị đón tiếp bà đây đi.
-OK, nhanh lên.
Cô cúp máy. Thật may mắn khi có người bạn như vậy. Một người bạn thân phải như vậy chứ. Nếu như cô là con trai, cô đã cưới nàng ta từ lâu rồi.
"Ding dong"
-Bà đến rồi à? Sao người lại ướt như chuột lột thế này chứ? Mau vào đây nào.
-Ừ, cảm ơn bà.
Jisoo ấn cô ngồi xuống ghế sofa rồi chạy vào phòng. Nàng ta bước ra với bộ quần áo cùng với chiếc khăn tắm. Nàng ta đưa cho cô và nói:
-Đi tắm đi. May là bà cao nhưng nhỏ người đấy, chứ không tôi cũng chẳng biết cho bà mặc cái gì.
-Cảm ơn bà.
-Cảm ơn suốt làm gì! Bạn thân phải giúp đỡ nhau chứ.
Nói rồi nàng ta đẩy cô vào nhà tắm.
-Xong rồi à? Lại đây.
Jisoo đưa cho cô cốc cacao nóng. Nàng ta hiểu rất rõ về cô, biết cô thích gì ghét gì, biết rõ mọi thói quen của cô. Người bạn thân lí tưởng là đây mà.
-Nào kể tôi nghe có chuyện gì? Cãi nhau với chồng à?
Cô ngồi kể hết mọi chuyện cho Vân Linh nghe. Nghe đến đoạn cô bảo cô bị thương, nàng ta vội vàng vạch tay cô lên xem.
-Trời ơi. Bà muốn nhiễm trùng chết à? Xem tay bà này.
-Bỏng có chút xíu thôi. Không sao.
-Không sao cái gì? Bỏng cấp độ 2 đấy. Biết thế tôi không bỏ bà ở đây mà đi Mỹ. Cái con nhỏ Kim Jennie đó... Nghĩ đến chỉ thấy mệt. Đợi tôi tí đi lấy đồ băng bó đã. Hãy cảm ơn vì có bạn thân là bác sĩ đi nhá.
-Vâng, tôi cảm ơn bác sĩ ạ.
Nàng ta cười khoái chí rồi chạy đi lấy thuốc. Jisoo phải đi Mỹ có lẽ cũng là vì nghề này. Nhưng buồn thay, cô và nàng ta không được học cùng nhau vì nàng ta học tại Stanford.
Jisoo bước ra với một hộp đồ bự chà bá. Nhìn nàng ta ôm cái hộp cũng thấy khổ, cô liền chạy ra đỡ.
-Này này, bệnh nhân làm ơn ngồi một chỗ.
-Không có luật nào bắt bệnh nhân không được di chuyển nhé.
-Khoa luật của Harvard chỉ cãi được thế thôi sao?
-Tôi chỉ học kinh doanh ở Harvard thôi nhé, luật là về nước mới học ý. Vậy bác sĩ có muốn ra tòa đấu một trận với tôi?
-Thôi thôi. Tôi biết bà giỏi rồi. Nhưng cũng khổ.
-Khổ gì chứ?
-Đã làm luật sư rồi mà vẫn phải học kinh doanh. Có thấy tiểu thư danh gia vọng tộc nào vất vả như bà không?
-Tôi là con một nên đương nhiên phải học kinh doanh.
-Vậy rốt cuộc bà định làm luật sư hay doanh nhân?
-Xem xét đã. Có lẽ là... doanh nhân.
-Vậy học luật làm gì? Rảnh rỗi quá nhỉ.
-Thích.
-Vậy sao về nước lại học tiếp? Vì thích? Hay là vì có chồng bà?
-Đoán xem.
Cô vừa nói xong thì nàng ta bỗng bóp mạnh tay cô làm cô thét lên.
-Bác sĩ mà như thế hả?
-Này, bà đừng có được đường mà lấn tới nhá. Xong rồi. Đi ăn thôi. Mấy ngày này cứ ở đây đi, không được về nhà.
-Ừ, yêu bà nhất ý.
-Tôi biết mà. Tôi cũng yêu tôi lắm ý.
Thế rồi một cao một thấp cứ thế dẫn nhau đi ăn. Lâu lắm rồi cô không cảm thấy vui như vậy.
...
lại up chap các chuyện liên tục roiii đayy ^^
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip