Chap 24: Alpha mít ướt. (2)
Mưa xuân rơi lách tách bên ngoài cửa sổ, mấy ngày liền Jeon JungKook không đi học.
Kim Taehyung lẳng lặng nhìn ghế trống phía bên cạnh, gã không nói gì.
Cũng không phải lần đầu cậu cúp học nhiều ngày, nhưng lần này gã lo lắng, hôm nào cũng đứng trước cổng trường đợi cậu.
Hôm nay cậu vẫn không đến.
Con ngươi màu hổ phách ảm đạm, gã nhớ lại lúc Mina tỉnh dậy vừa khóc vừa kể mọi chuyện cho gã. Biết rõ tại sao JungKook lại hành động như vậy, gã dứt khoát đưa tiền giúp đỡ Mina.
Gã không cần tiền nhưng người khác rất cần. Kim Taehyung từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng nhưng gã lúc nào cũng chỉ có một mình, cha mẹ không có thời gian chăm sóc cho gã. Tuổi thơ gã gắn liền với vòng tay của vú nuôi và đương nhiên là... cậu bạn nhỏ Jeon JungKook.
Tiếng báo vào tiết kéo gã về thực tại, đè nén suy nghĩ rối bời trong đầu, Taehyung cầm lấy bút chì chợt nhận ra ngòi bút đã mòn, không viết được nữa.
12 năm đi học ngòi bút chì của gã chưa bao giờ mòn, JungKook lúc nào cũng gọt sẵn cho gã.
Tao đéo thích mày nữa!!
Nghe rõ chưa Kim Taehyung? Tao đéo thích mày nữa...
Gã siết chặt mấy ngón tay, cây bút chì gãy làm đôi.
Dối trá!!
Chắc chắn Jeon JungKook muốn chọc tức gã. Cậu nói xạo!!
Kim Taehyung trốn tiết, chạy qua nhà xưởng tìm cậu cũng không thấy ai cả. Hơn mười hai năm rồi, cậu giận dỗi bỏ đi rất nhiều lần nhưng lần nào cũng tự động quay trở về bên cạnh gã mà.
Mọi chuyện sẽ ổn thôi đúng không?
Hôm nay trời mưa, tớ rất nhớ cậu.
...
Một tuần sau, Kim Taehyung vẫn đợi trước cổng trường.
Gần sát giờ, bóng dáng quen thuộc cuối cùng cũng xuất hiện.
Jeon JungKook không để ý đến gã, lướt qua như không quen biết.
- JungKook!! - Gã đưa tay muốn níu áo cậu.
- Đừng làm phiền tao. - Jeon cáu kỉnh, đi nhanh vào lớp học.
Cậu chuẩn bị đồ đạc, hôm nay có tiết tập võ. Vốn dĩ cậu đã xin nghỉ học thẳng nhưng trường phải làm thủ tục gì gì mấy ngày nữa mới xong. Suốt đường đi từ lớp sang phòng thể chất Kim Taehyung cứ lải nhải theo sau.
- JungKook à, tớ biết hết mọi chuyện rồi.
- JungKook à, cậu trả lời tớ đi mà. Nghỉ học nhiều như vậy thì sẽ trượt môn đó.
- Cậu đừng lơ tớ mà, JungKook.
- Liên quan mẹ gì tới tao, cút ra chỗ khác chơi.
- Cậu đừng như vậy mà...
Kim Taehyung kéo áo cậu, là tay trái, Jeon đau đến hít một hơi không chút thương tiếc thục cùi chỏ vào ngực gã.
Dường như nhận ra điều gì, gã vén tay áo khoác của cậu lên.
- A, đau... thằng chó, buông ra!!
Da thịt trắng nõn sưng lên đỏ bầm đập vào mắt gã, tay cậu được cố định bởi hai cái nẹp gỗ sơ sài.
Jeon JungKook muốn rụt tay lại, gã giữ càng chặt hơn.
- Thằng điên này, mày có buông tao ra không?
- Đi, chúng ta đi phòng y tế đi - Gã nhìn chằm chằm tay cậu.
JungKook hung hăng giật tay lại.
- Đéo phải việc của mày. Tránh xa tao ra không tao đấm cho đấy!!
Kim Taehyung níu tay phải của cậu, gã dùng lực rất mạnh ý định muốn lôi người qua phòng y tế cho bằng được.
- Tao đéo cần - JungKook cọc cằn.
Gã càng cố chấp, cậu càng bực vùng ra đấm vào mặt gã một cái.
- Tao nói là tao đéo cần, mày cút!
Taehyung nghiến răng, nhào đến muốn khống chế đối phương, hai người vật lộn ngã xuống đất. Gã luôn né tay trái đang bị đau của cậu thành ra bị cậu đánh, tát, nắm tóc loạn xì ngầu cả lên.
- Hai em kia sao dám đánh nhau ở đây!!?
Thầy thể dục đi đến, trông rất tức giận.
- Tôi dạy võ cho các em để các em đánh nhau thế này à!?
- Còn không chịu thả tóc bạn ra? - Thầy trừng mắt nhìn JungKook.
Kim và Jeon chậm chạp đứng thẳng dậy. Quần áo cậu chỉ lộn xộn một chút, gã thì bị đấm rách môi, tóc như ổ quạ.
- Sao lại đánh nhau?
Cả hai đều im thin thít không dám hé nửa lời, sợ chuyện của Mina và nhà xưởng bị bại lộ.
- Được, giỏi lắm, không chịu nói đúng không?! Cả hai đứa đi ra ngoài sân trường ôm nhau làm hoà hết tiết này cho tôi. Chừa cái thói đánh bạn!!
Thầy nghĩ việc phải ôm đứa mình ghét đứng dưới nắng là hình phạt rất điên máu.
Khéo thay lại vừa ý Kim Taehyung, gã kéo eo cậu ôm gọn vào lòng. Vì cao hơn cậu nửa cái đầu, gã phát hiện đỉnh đầu bạn có vết thương vừa đóng vảy.
Jeon JungKook không chấp nhận, vẫn còn giãy dụa phản kháng.
- Ôm lại bạn!! Mau lên, không ôm đứng thêm 2 tiếng!! - Thầy trừng mắt nhìn JungKook.
Cậu liếc thầy, nắm lấy vạt áo hai bên hông gã. Ánh nắng hun nóng đỉnh đầu, thầy lúc này mới hài lòng vào phòng thể chất tiếp tục cho các bạn khởi động.
Sân trường chỉ có hai thân hình dính sát vào nhau, Taehyung xoay người về phía mặt trời che hết nắng cho cậu. Thầy vừa đi cậu đã bỏ tay ra, mặt xụ một đống.
- JungKook à, tụi mình làm hoà có được không?!
- Ngày hôm đó không phải là tớ không để ý cậu, tớ sợ nếu Mina chết cậu sẽ bị truy cứu-
- Sủa cái mẹ gì vậy nhức đầu quá, im lặng đi. - JungKook gắt, cậu không muốn nhớ lại ngày đó, cơn đau hôm đó và cả cảm xúc hôm đó.
Taehyung siết lấy eo cậu.
- Cậu đừng ngó lơ tớ mà...
Không có hồi đáp.
Kim nhận ra Jeon không ổn, hơi thở rất nặng nề có vẻ như cậu đang rất mệt.
Mồ hôi chảy dọc thái dương gã, gã đón hết nắng mà cũng không than câu nào, kiên nhẫn dỗ dành cậu.
JungKook lờ đờ một hồi, cuối cùng cậu thả lỏng cơ thể, tựa cằm lên vai gã mơ màng ngủ mất.
Kim Taehyung giữ chặt người trong lòng, đợi đến khi nhịp thở đều đều cậu đã vào giấc sâu rồi mới ẵm cậu lên tìm thầy giáo. Gã xin thầy tha lỗi rồi đưa bạn đến phòng y tế của trường.
...
Khi Jeon JungKook tỉnh lại cánh tay trái đã được băng bó tử tế. Cậu đã ngủ cả buổi chiều, vẫn tiếp tục xem Taehyung như không khí.
Cô y tế dặn dò cậu chăm sóc bản thân, xong xuôi Jeon lững thững ra về.
Taehyung kéo cậu.
- Cậu đợi tớ lấy cặp sách cho nhé?! Chỉ một lúc thôi.
- Không cần đâu, tuần sau tao nghỉ học rồi.
- Cậu cứ cúp học như vậy là rớt môn luôn đó.
Jeon JungKook im lặng nhìn gã.
Rớt môn thì có gì ghê gớm, đó giờ cậu đi học chẳng sợ cái mẹ gì, cậu chỉ cố gắng học để được ở gần gã thôi...
Cậu mím môi, cụp mắt xuống.
- Tao nghỉ luôn, không đi học nữa.
Kim Taehyung sững người.
- Là do tớ à? Chuyện hôm đó tớ xin lỗi... cậu đừng-
- Đéo liên quan gì tới mày hết, tao không thích đi học nữa thôi. - Cậu đẩy gã sang một bên tiếp tục bước đi.
Vẫn là con đường gạch quen thuộc suốt mười hai năm ròng. Ánh chiều tà hắt bóng hai người trên mặt đường dẫn đến khu phố Bình Nhiên.
Lần này Jeon JungKook không tiễn gã về đến tận nhà nữa, cậu lẳng lặng đứng lại ở ngã rẽ.
Taehyung cũng không chịu cất bước.
- Về đi. - Jeon liếc gã, xoay người đi hướng ngược lại.
Kim giả vờ ngoan ngoãn đi về nhà sau đó rẽ sang hướng khác bám theo JungKook.
Đi bộ hơn 30 phút rồi vẫn chưa tới, gã muốn biết nhà cậu ở đâu, trông như thế nào.
Dường như JungKook cũng cảm nhận được có kẻ bám theo, cậu rẽ lòng vòng rồi mất hút.
Trời dần chuyển tối, Kim Taehyung mất dấu cậu.
Gã chưa bao giờ về nhà trễ giờ. Điện thoại trong túi reo inh ỏi, hẳn là của vú nuôi và vệ sĩ.
Taehyung mặc kệ, lần theo mùi hương tìm kiếm cậu nhưng ông trời cũng không giúp gã.
Trời lại mưa rồi, mùi của cậu loà nhoà trong không khí. Gã mất phương hướng, hẳn là cậu chỉ ở gần đây thôi.
Chàng trai trẻ lao vút trong màn mưa, cả người ướt sũng. Gã hỏi han những người xung quanh nhưng cũng chẳng ai biết về cậu.
Không biết đã qua bao lâu, gã đến một con hẻm nhỏ.
Những ngôi nhà cao tầng xuống cấp xập xệ xây san sát nhau. Trước hẻm có biển báo nơi này sẽ quy hoạch thành khu giải trí.
Kim Taehyung ngửi được mùi của cậu rõ ràng hơn, gã tinh mắt, nhìn thấy đống quần áo phơi không ai lấy vào nên ướt nhẹp trên dây treo. Trong đó có một chiếc áo được phơi riêng rất gây chú ý, là chiếc ngày hôm đó JungKook mặc. Vết ố máu vẫn còn mờ mờ trên cổ áo.
Gã khịt mũi, đứng trước căn nhà đó gõ cửa.
Cửa hé mở, không như mong đợi, vẻ mặt tiều tụy của người phụ nữ đứng tuổi hiện ra.
- Cậu là ai vậy? Chúng tôi không mua báo, không mua sữa cũng không mua bảo hiểm đâu.
Taehyung nhìn thoáng bên trong nhà, một người đàn ông đang ngồi trên sofa xem ti vi.
JungKook mồ côi mà, đây là ai vậy nhỉ?
- Dạ chào cô, cháu là bạn học của JungKook, bạn có ở nhà không ạ?
- JungKook? JungKook nào? Ở đây không có ai là JungKook cả, cậu nhầm nhà rồi.
...
Follow blog 'Ngon quá chời' trên facebook của chồng đi các vợ iu, tối ra chương thịt nè, giờ mới nấu nước hầm thôi =)))))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip